*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lăng Mặc vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Thấy vẫn là số cũ, anh lập tức tắt máy.
Nhưng chưa đầy 3 giây sau, số lạ đó lại hiện lên, ba người còn lại nhìn chăm chăm Lăng Mặc, anh nhíu mày, bật loa ngoài cho tất cả cùng nghe.
“Bọn tao đã nói là đang giữ vợ của mày mà mày vẫn dám tắt máy hả?” Giọng nói tức giận của một người đàn ông vang lên.
“Lăng Mặc, bọn tao mặc dù là bắt cóc tống tiền nhưng làm việc rất uy tín, sẽ không động đến người vợ xinh đẹp này của mày đâu…tút…!tút…! tút…”
Lăng Mặc tắt điện thoại ném lên bàn, đúng là không thể nghe tiếp được mà.
Muốn tìm người uy hiếp anh thì cũng nên tìm người có đầu óc một chút chứ.
Tưởng ai cũng ngu ngốc dễ bị lừa như vậy sao?
“Lăng Mặc, sao cậu lại tắt máy.
Vợ của cậu bị bắt cóc đấy.” Lâm Triết hốt hoảng nói.
“Đúng vậy, tiên sinh.
Phu nhân bị bọn bắt cóc bắt đi, anh tắt máy như vậy, nhỡ bọn chúng tức giận rồi làm gì phu nhân thì sao?” Thư ký Tô cũng lo lắng tiếp lời.
Lăng Mặc ngạc nhiên nhìn hai người họ, là do dạo này anh giao nhiều việc quá nên đầu óc có vấn đề sao? Lăng Mặc vừa liếc mắt đến chỗ Thẩm Ninh đã thấy kích động nhào tới túm lấy áo của anh.
“Lăng Mặc chết tiệt, vợ của anh bị bắt cóc mà anh vẫn thản nhiên như vậy.
Lại còn dám tắt điện thoại nữa, nhỡ em xảy ra chuyện gì thì sao…!hả…!Vợ của anh là em mà…”
Thẩm Ninh nói xong liền cảm thấy không đúng, ba người nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Lăng Mặc ôm trán, VỢ và nhân viên gì còn ngốc hơn cả tên bắt cóc đó.
Đợi mọi người bình tĩnh lại, ai nấy đều giả bộ ho khan, vừa nãy đúng là quá mất mặt mà.
“Nhưng tại sao tên đó lại nói là đã bắt cóc Thẩm Ninh chứ? Hay là bắt nhầm người?” Lâm Triết suy nghĩ một chút, hỏi mọi người.
“Có lẽ nào là nhàm số?” Thư ký bên cạnh cũng suy đoán.
“Cô dùng đầu suy nghĩ một chút đi.
Người ta còn nói được cả tên của Lăng Mặc đây.”
“Chứ không phải vừa nãy anh cũng giống tối đó sao? Giờ còn dám nói tôi.”
Lâm Triết không cãi lại được, chỉ đành im lặng nhìn sang chỗ khác.
Vừa nãy là anh ta chưa kịp động não thôi, ai bảo lại bất ngờ như vậy chứ.
“Hai người đừng cãi nhau nữa mà, ăn bánh làm hoà đi” Thẩm Ninh đưa cho mỗi người một miếng bánh.
Tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, hiển thị vẫn là số lạ đó.
Đúng là quá tam ba bận, lần này phải xem là ai giở trò mới được.
Lăng Mặc mở loa ngoài đặt lên giữa bàn, vắt chéo chân ngồi nghe.
“Lăng Mặc, mày không quan tâm đến an nguy sống chết của vợ mày sao? Tao không giỡn chơi với mày, mày đừng có khiêu khích tính nhẫn nại của tao.” Tên bắt cóc tức giận nói.
Tiêng của một người phụ thoáng vang lên.
Một lúc sau tên bắt cóc mới lên tiếng.
“Tao sẽ cho mày nói chuyện với vợ của mày.
Yên tâm, nó vẫn còn khoẻ mạnh lắm.”
“Lăng Mặc…!Lăng Mặc, em là Tiếu Bằng…!cứu em với…!um…!um…”
Lăng Mặc nghe thấy là Lệ Tiêu Băng, biểu cảm thản nhiên trên mặt cũng không thay đổi.
Ba người còn lại nhìn nhau, Lệ Tiểu Băng bị bắt cóc, tại sao không gọi cho người thân mà lại gọi đến Lăng Mặc.
Hơn nữa Lệ gia đã biết tin tức này chưa?
“Nghe thấy rồi chứ? Nêu mày muốn cứu cô ta thì chuyện bị 100 triệu tiền mặt trong 2 ngày, 2 ngày sau tao sẽ gọi lại.
Đừng có dại mà báo cảnh sát, nếu không đến mà nhận xác cô ta đi.”
.