5,
Đàn em ăn nói giỏi thật, trên đường đi cứ bla bla suốt.
Tôi lén quay đầu lại mấy lần.
Đập vào mắt là khuôn mặt tối sầm của Lục Ngôn.
Vẫn đi theo cơ à!
“Chị, em có thể chụp với chị một tấm ảnh ở đây không?” Đàn em hỏi.
Thật ra, cậu bé này là em trai của bạn cùng phòng thời đại học của tôi. Lúc chúng tôi đi mua sắm với nhau, cô ấy sẽ gọi đàn em đi cùng để cầm đồ giúp chúng tôi.
Trong mắt tôi, thằng bé cũng không khác gì em trai.
“Được thôi!”
“Nhưng điện thoại em hết pin, có thể chụp bằng điện thoại của chị không?”
Tôi làm động tác OK rồi nói: “Chụp hướng này đi, bên này phong cảnh đẹp hơn.”
Tôi vừa nói xong thì có người gọi đến.
Thấy là số lạ nên tôi cúp máy.
Nhưng đầu dây bên kia vẫn không buông tha, vẫn cứ gọi tiếp giống như nếu tôi không nghe điện thoại sẽ không ngừng lại, nếu vậy tôi sẽ không chụp được ảnh.
“Làm phiền em rồi?”
Giọng nam lạnh lùng vang lên.
Là Lục Ngôn.
Tôi quay đầu về sau nhìn anh.
Sắc mặt của anh rất khó coi, giống như núi lửa chuẩn bị phun trào.
“Chị, chị không dỗ dành Lục Tổng sao? Anh ấy hình như hiểu lầm quan hệ của chúng ta, chắc chắn là đang ăn dấm rồi.” Đàn em nhỏ giọng nói.
Hiểu lầm? Ăn dấm? Ghen?
Tôi nghĩ người hiểu lầm là đàn em mới đúng.
Thấy tôi không tin, đàn em kể cho tôi nghe vài chuyện.
Chắc là… trùng hợp thôi.
Nhưng mà ghen là sao? Không lẽ anh ấy… thích tôi?
Bỗng nhiên tim tôi đập nhanh hơn.
Tôi nắm chặt điện thoại, đứng từ xa nhìn Lục Ngôn nói: “Nếu có chuyện gì để về rồi nói.”
Nói xong, tôi tắt điện thoại.
Tôi cảm thấy nếu Lục Ngôn thật sự ghen thì đã đến chỗ tôi dắt tôi đi rồi.
Chưa kịp nghĩ gì tôi đã vô thức bước đến gần Lục Ngôn rồi.
Chẳng hiểu sao anh lại xoay người bỏ đi.
Tôi:???
Mọi chuyện sao lại thành thế này nhỉ?
“Chị mau đuổi theo đi!” Đàn em thúc giục tôi.
Tôi rối bời lắc đầu: “Không sao đâu, chúng ta chụp ảnh tiếp đi.”
Thế là chúng tôi đứng dậy chụp bừa hai tấm ảnh.
Bóng lưng Lục Ngôn xuống núi cũng ở trong bức ảnh.
Sau đó đàn em bất đắc dĩ nhìn tôi: “Chị, em nhờ người khác chụp ảnh giúp, chị mau đuổi theo giải thích với Lục Tổng đi, nếu không chắc chắn chị sẽ hối hận.”
Sau đó tôi không do dự nữa, đứng lên đuổi theo Lục Ngôn.
Nhưng không thấy bóng dáng Lục Ngôn đâu nữa.
Tôi nghe thấy đồng nghiệp nói Lục Ngôn đã xuống núi vì có việc gấp phải giải quyết.
Trong nháy mắt, trái tim tôi trở nên trống rỗng.
Đàn em nói đúng rồi, bây giờ tôi đang rất hối hận!
Tôi gọi cho Lục Ngôn vài cuộc liên tiếp nhưng anh ấy trực tiếp tắt máy, không trả lời.
Gọi liên tục rất nhiều lần.
Tôi sợ anh ấy có việc gấp cần giải quyết thật, nên tôi ngừng gọi.
Nếu thật sự có chuyện… anh sẽ tự liên lạc với tôi.