6.
Sau tiết học buổi trưa, tôi xuống dưới tầng chờ Chu Hoài.
Trong tay anh ta, thế mà lại cầm quyển “Năm tháng” do Khương Nguyệt viết.
Tôi giả vờ như không thấy gì cả, thế nhưng trong bữa ăn, Chu Hoài vẫn chủ động nhắc đến:
“Anh đọc quyển sách do chị em viết rồi, khả năng văn chương của em ấy rất giỏi.”
Tôi siết chặt đũa, ngước mắt lên nhìn anh ta:
“Ý anh là sao?”
Anh ta dường như bị dáng vẻ như gặp địch của tôi chọc cười:
“Em đừng căng thẳng như thế.”
“Anh chỉ cảm thấy chị gái em cũng khá thú vị thôi.”
Trưa hôm sau, tôi không đợi Chu Hoài mà đi đến tòa nhà giảng dạy của lớp 12 bên cạnh để tìm anh ta.
Lúc này đáng ra anh ta phải tìm tôi cùng đi ăn trưa, vậy mà vẫn còn ngồi trong phòng học.
Mà người ngồi đối diện anh ta…
Là Khương Nguyệt!
Chị ta cười, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, cười tủm tỉm nhìn anh ta:
“Em và Tiểu Huỳnh là chị em ruột mà, dù cho là hiểu lầm gì em đều sẽ không trách con bé.”
Ánh mặt trời chiếu lên mặt Chu Hoài quá chói mắt, tôi không nhìn thấy biểu hiện của anh ta, chỉ có thể nghe thấy giọng điệu đau lòng và thương tiếc của anh ta mà thôi.
“Nhưng Khương Huỳnh không nghĩ vậy. Từ trước tới nay em ấy chưa từng xem em là chị gái.”
“Em cần gì phải nghĩ tốt cho em ấy như thế?”
Khương Nguyệt cắn môi, dáng vẻ xúc động sau khi nghe anh ta nói.
Trong mắt chị ta còn xuất hiện sự khổ sở và yếu ớt, Khương Nguyệt nhẹ giọng hỏi:
“Vậy anh có muốn an ủi em không?”
Vừa mới dứt lời, Chu Hoài lập tức đưa tay giữ chặt vòng eo chị ta, kéo mạnh người từ trên bàn học xuống.
Khương Nguyệt cả người nhào vào trong ngực anh ta, bị Chu Hoài giữ đầu vùi vào ngực.
“Như vậy có đủ không?”
“Không đủ.”
Khương Nguyệt lắc đầu, chống tay lên ngực Chu Hoài, ngửa đầu hôn lên.
Tôi đứng bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ xem hết tất cả, rất lâu sau đó mới quay người rời đi.