10.
Sau khi Khương Nguyệt trở lại trường học, ngoài chiếc cúp vô địch còn mang về thêm một người.
Tiểu thiếu gia tên Giang Xuyên kia, sau cuộc thi đó cũng chuyển tới trường chúng tôi.
Dựa vào quan hệ trong nhà, hắn không cần thi vẫn được chuyển vào lớp chọn, trở thành bạn cùng bàn của Khương Nguyệt.
Hôm sau hắn đến lớp của chúng tôi, ngồi trên bàn tôi, nhìn tôi cười xấu xa:
“Cô chính là con nhỏ tâm địa xấu xa, lúc nào cũng muốn dìm hàng chị gái đây hả?”
“Tôi muốn nhìn thấy mặt trăng luôn luôn tươi sáng, vì vậy…”
“Cô xong đời rồi.”
Tôi thực sự không muốn nhớ lại những ngày tháng đó.
Nó giống như một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc vậy.
Khương Nguyệt đến gõ cửa phòng ngủ của tôi, cười nói:
“Tiểu Huỳnh, tao đã nói rồi mà, nỗ lực của mày sẽ không có kết quả đâu.”
Chu Hoài thi tốt nghiệp, đỗ vào Bắc Đại.
Anh ta nói với Khương Nguyệt:
“Anh ở Bắc Kinh chờ em đến.”
Giang Xuyên căn bản không để anh ta vào mắt.
Hắn vẫn luôn theo đuổi Khương Nguyệt, nhưng chị ta luôn giữ khoảng cách nhất định, nửa xa nửa gần.
“Thời đại này, hàn môn khó có quý tử, rất khó để dựa vào chính mình vượt qua phân biệt giai cấp.”
Chị ta nói với Giang Xuyên:
“Nhưng tôi không tin, tôi muốn dốc hết sức thử một lần.”
“Cho nên, chờ đến khi chúng ta đứng ở vị trí bình đẳng đã.”
Những lời này, đối với vị tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ mà nói cực kì chấn động.
Hắn đối với Khương Nguyệt, quả thực là từ thưởng thức đến sùng bái, xem chị ta như tín ngưỡng của mình.
Mà tôi dẫu cho bị mọi người khinh bỉ và làm khó, vẫn một mực học tập điên cuồng.
Thế nhưng bởi vì nhiều chuyện xảy ra, tôi vẫn không thoát được khỏi lớp cá biệt.
Ngày phỏng vấn tuyển sinh, mẹ tôi cố ý dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho tôi và Khương Nguyệt.
Nhưng bà ấy biết rõ tôi bị dị ứng đậu phộng, thế mà vẫn bỏ bơ đậu phộng vào trong bánh của tôi.
Hơn nữa còn không nói cho tôi biết.
Bánh còn chưa ăn xong, cổ họng tôi giống như bị thứ gì đó bóp nghẹt, dần dần không thở nổi.
“Mẹ, Tiểu Huỳnh hình như không thoải mái, mẹ mau đến xem đi.”
Khương Nguyệt ngồi đối diện tôi lo lắng mở miệng, giống như rất lo lắng cho tôi.
Thế nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy, trong ánh mắt chị ta toàn là ý cười vui sướng.
Tôi há miệng, gần như không thể phát ra âm thanh:
“Là chị…”
Chị ta cố tình làm vậy, là sợ tôi cạnh tranh với chị ta sao?
Nhưng những câu sau đó dù tôi cố gắng thế nào, vẫn không thể nói nên lời.
Tôi nghẹt thở, chìm trong bóng tối vô tận.
Đến khi thức dậy trong phòng bệnh viện, mặt trời đã xuống núi.
Tôi đã bỏ lỡ cuộc phỏng vấn.
Mà Khương Nguyệt lần nữa đạt hạng nhất, cộng thêm giải thưởng và điểm cộng, hoàn toàn được đại học Thanh Hoa chú ý đến.