11.
Sau khi công bố kết quả, Giang Xuyên biết được thì rất vui.
Anh ta mời cả trường uống Starbucks, ngoại trừ tôi.
“Đom đóm sao có thể so được với mặt trăng đây?”
“Có vài người trời sinh nên ở trong vũng bùn, mãi mãi cũng đừng nghĩ đến chuyện ngoi lên.”
Mọi người uống đồ uống hắn mời, đương nhiên đều hùa theo hưởng ứng.
Tôi hỏi mẹ:
“Con bị dị ứng đậu phộng, mẹ nhớ suốt mười năm mà, tại sao ngày hôm đó lại bỏ bơ đậu phộng vào?”
Bà ấy không dám nhìn vào mắt tôi, lẩm bẩm:
“Vội quá nên quên mất.”
Cha tôi đập bàn, quát mắng tôi:
“Không thích thì tự nấu mà ăn!”
(…)
Chỉ còn 3 tháng nữa là đến kỳ tuyển sinh đại học, tôi chuyển ra khỏi nhà, thuê một căn trọ nhỏ gần trường.
Vị trí trọ rất hẻo lánh, mỗi đêm sau khi tan tiết tự học buổi tối trở về, tôi đều phải dùng đèn pin soi đường, kinh hồn bạt vía mà đi.
Khoảng thời gian đó tôi căn bản không nhớ tới Khương Nguyệt, ngày ngày liều mạng thức khuya cày đề, tóc tai cũng rụng gần hết.
Niềm tin cuộc sống của tôi, chính là không thể gặp khó khăn mà từ bỏ.
Đêm trước kỳ tuyển sinh đại học, mẹ tôi đột nhiên đến gặp tôi.
Bà ấy nói xin lỗi, nấu cho tôi một bàn thức ăn rồi vỗ vai tôi:
“Tiểu Huỳnh, cố lên.”
Nhưng tôi không dám ăn một miếng nào cả.
Đến đêm, trước khi đi ngủ, tôi cẩn thận kiểm tra đồng hồ báo thức trên điện thoại nhiều lần. Đến khi thức dậy vào ngày hôm sau, nó vẫn bị tắt đi một cách kì lạ.
Cũng may đồng hồ sinh học của tôi đã được rèn luyện, đúng 6 giờ sẽ tự tỉnh dậy.
Tôi kiểm tra giấy chứng nhận và túi bút, chuẩn bị đi bộ đến phòng thi cách đó 2 km.
Khi rẽ vào một con đường hẻo lánh, trời bỗng tối sầm.
Giây tiếp theo, tiếng gầm lớn của động cơ từ xa vọng đến gần.
Một chiếc Ferrari phanh gấp, chắn ngang qua mặt tôi.
Người lái xe đẩy cửa xe đi xuống, để lộ mái tóc đỏ rực như ngọn lửa, mỉm cười với tôi:
“Đi thi à?”
Trái tim tôi dường như chìm xuống vực thẳm không đáy ngay lập tức.
Tôi vừa run rẩy đưa tay ra sau lưng, muốn lấy điện thoại trong túi ra, vừa giả vờ bình tĩnh nói:
“Giang Xuyên, hôm nay cũng là ngày thi đại học của cậu mà.”
“Chậc, thi đại học.”
Hắn cười lạnh một tiếng:
“Tôi không thi cũng có thể học trường tốt nhất, cô cho rằng tôi giống cô chắc?”
Bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức, suy nghĩ của tôi trở nên trì trệ.
Đến khi kịp phản ứng lại, đã bị hắn dùng sức đạp vào bụng.
Cả người tôi ngã nhào xuống đất, điện thoại di động cũng bay ra ngoài.
Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng hắn trở lại xe, khởi động lại rồi tăng tốc về phía tôi.
“Muốn đi thi đại học chứ gì? Được thôi.”
“Chân gãy, thì cô bò đến phòng thi đi.”