16.
Buổi sáng hôm có kết quả thi đại học, mẹ tôi tình cờ gọi điện thoại cho tôi.
Giọng điệu của bà không vui nói:
“Mày còn định ở nhà bạn học đến bao giờ?”
“Khương Huỳnh, mày phải biết rõ nhà mày ở đâu!”
Không đợi tôi mở miệng, Khương Nguyệt ở bên kia còn đổ thêm dầu vào lửa, an ủi bà:
“Mẹ ơi, đừng tức giận, có thể trước đây Tiểu Huỳnh chưa từng ở biệt thự, có chút không nỡ rời đi.”
“Đúng là nông cạn, sao không dứt khoát bán cho người ta luôn đi!”
Tôi cúp máy không chút thay đổi và bước ra khỏi cửa.
Xe của Phương Gia Triều đang chờ ở cửa.
“Anh đưa em về.”
Tôi còn chưa kịp từ chối, anh đã nói tiếp:
“Chẳng may đánh nhau, ít ra còn có người phe em chứ.”
Lúc anh cùng tôi trở về nhà, Khương Nguyệt rõ ràng sửng sốt một chút.
Đây là một người bên ngoài nhận thức của chị ta.
Thế nhưng sững sờ một lát thoáng qua, chị ta vẫn theo thói quen cười chào đón:
“Em là chị gái sinh đôi của Tiểu Huỳnh, em ấy hẳn đã từng nhắc đến em ha?”
“Tâm tư Tiểu Huỳnh hơi nặng, trong khoảng thời gian này ở nhà anh, không gây thêm phiền toái cho anh chứ?”
Phương Gia Triều đột nhiên nở nụ cười:
“Tôi đã đọc sách cô xuất bản.”
“Nói thật, không giống kiểu khí chất chim khổng tước như cô có thể viết ra.”
Nụ cười của Khương Nguyệt lập tức cứng đờ bên môi.
Chị ta lạnh lùng nói:
“Anh ăn nói cẩn thận, tôi không cảm thấy trò đùa này buồn cười chút nào.”
Kết quả Phương Gia Triều ung dung nhìn chị ta, nói tiếp:
“Sao cô lại cảm thấy tôi đang nói đùa chứ?”
“Tôi rất nghiêm túc.”
Khương Nguyệt lập tức bùng nổ.
Lần đầu tiên, có sự hiện diện của một người thứ ba mà chị ta vẫn bộc lộ ra ác ý của mình.
“Khương Huỳnh, mày tưởng rằng dắt về một thằng đàn ông miệng lưỡi cứng rắn mắng tao vài câu là hơn tao chắc?”
“Năm nay thay đổi đề cương thi đại học, dựa vào thiên phú hữu hạn của mày đừng mơ có thể đỗ!”
“Mày vĩnh viễn cũng không thể thắng tao đâu.”
Chị ta vừa dứt lời, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Một số giáo viên mặc vest và giày da đứng bên ngoài.
“Xin hỏi, đây có phải nhà của trạng nguyên Khương Huỳnh không? Chúng tôi là phòng công tác tuyển sinh của Thanh Hoa.”
Người phía sau vội vã nói theo:
“Bạn học Khương Huỳnh, cân nhắc Bắc Đại nhé!”
Tôi nhìn vẻ mặt không thể tin của Khương Nguyệt, cong khóe môi:
“Chị không tin sao? Đây chính là sức mạnh của sự nỗ lực.”