20.
“Em trai này của tôi, là cháu trai duy nhất trong thế hệ này.”
“Nó bị người trong nhà nuông chiều đến hư hỏng.”
“Rõ ràng ngậm thìa vàng sinh ra nhưng hết lần này tới lần khác bày ra dáng vẻ khinh thường làm bạn với giới hào môn, kiêu ngạo ngang ngược, đúng là làm cho người ta chán ghét.”
Cô ấy nhâm nhi một ngụm rượu vang đỏ, cười nói:
“Là chị gái của nó, có phải tôi nên dạy dỗ nó một chút không?”
Tôi nhìn cô ấy, cố gắng tìm kiếm thông tin về Giang Đài Tuyết từ trong ký ức của giấc mơ kia.
Thế nhưng sau cùng chỉ có thể nhớ ra một câu.
“Trong quá trình Giang Xuyên thừa kế nhà họ Giang, chị gái cùng cha khác mẹ của hắn mấy lần cản trở hãm hại, cuối cùng vì tội kinh tế mà bị tống vào tù.”
Giang Đài Tuyết nói, nhà họ Giang trước đây chủ yếu kinh doanh công nghiệp. Thế nhưng giờ đây cô ấy muốn tiến vào ngành công nghiệp giải trí.
“Khương Huỳnh lão sư, tôi là độc giả của cô, cũng là một thương nhân.”
“Tôi nhờ người tìm cô là để nói với cô về vấn đề bản quyền của Vũ Trụ Choáng Váng và Tiết Khí.”
“Tôi nghĩ, chính cô hẳn là cũng rất rõ ràng, tiềm lực của hai IP này của cô lớn bao nhiêu chứ?”
Giang Đài Tuyết vẻ mặt thành khẩn nhìn tôi:
“Giao cho tôi, tôi có thể hứa, nhất định giúp cô tạo ra một đế quốc tác phẩm thuộc về cô.”
Tôi im lặng.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên rất nhiều ý niệm.
Đây có phải một cái bẫy không?
Là Giang Xuyên thông qua người trong nhà đặt bẫy cho tôi?
Khương Nguyệt có tham gia hay không?
“Tôi còn biết, Giang Xuyên và chị gái Khương Nguyệt của cô hợp tác sáng lập công ty kia, trước mắt đang sử dụng hệ thống quản lý do cô tham gia phát triển thuật toán.”
Cô ấy đột nhiên mở miệng:
“Cô một mực tìm bằng chứng, muốn lật đổ bọn họ đúng không?”
“Trong chuyện này, tôi có thể hỗ trợ.”
Giang Đài Tuyết quan sát vẻ mặt của tôi, cười cười bổ sung:
“Tôi sẽ chen chân vào công ty của họ.”