Lúc Tần Chí Quân chống gậy đi tới sân phơi, thứ anh nhìn thấy chính là một cảnh tượng như thế này: Ánh mắt Chu Tĩnh cứ di chuyển theo bóng hình của Cố Uyển.
Trong lòng anh nghe nổ tung một cái.
Anh vốn là người thận trọng lại nhạy bén, còn đứng ở một góc độ mà khi quan sát sẽ càng thấy rõ ràng hơn.
Anh thấy trong ánh mắt Chu Tĩnh nhìn Cố Uyển có hiếu kỳ, có hứng thú.
Rõ ràng đó là dáng vẻ một người đàn ông đã nảy sinh hứng thú với một người phụ nữ.
Nhận ra có người đang nhìn chằm chằm mình, Chu Tĩnh quay lại, thấy là Tần Chí Quân thì kinh ngạc hỏi: “Tần đại ca, sao anh lại đến đây rồi ạ?”
Tần Chí Quân mỉm cười, nói: “Đến xem Hiểu Muội sẽ bắt chim sẻ thế nào ấy mà.
Bác sĩ cũng nói là nên đi lại thì sẽ có ích cho việc hồi phục.”
Anh vừa nói vừa đi tới đứng bên cạnh Chu Tĩnh.
Không thể không nói bề ngoài của Tần Chí Quân và Chu Tĩnh đều đẹp đẽ hơn người.
Cả hai đứng chung một chỗ trông còn đẹp mắt hơn nữa.
Ở nơi cách xa đó còn hai gia đình đang phơi đệm trải, hai người phụ nữ độ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám vừa phơi đồ vừa nhìn chằm chằm hai người Tần Chí Quân mà tự cho là không để lộ sơ hở nào.
Cố Uyển mới nãy còn lưu loát cào thóc, nghe được giọng nói của Tần Chí Quân thì hơi giật nẩy lên một cái.
Động tác cầm cái cào của cô cứng ngắc lại không biết phải làm gì nữa.
Cũng may mà số thóc đã được trải ra phơi được bảy, tám phần mười rồi, chỉ cần cào ra thêm mấy cái nữa là đã xong xuôi.
Tần Hiểu Muội làm xong việc thì cực kỳ hưng phấn mà đi tìm một cục gạch lớn, hòn đá nhỏ, và một cái gậy nhỏ, cao.
Lúc cô ấy chuẩn bị xong hết tất cả rồi, lấy sàng ra định đặt bẫy thì cảm thấy mình đã làm một chuyện ngu ngốc.
Bây giờ khắp các mảnh đất trống trong thôn đều bày chiếu phơi, thóc ở khắp mọi nơi, là lúc mà thứ chim sẻ không thiếu nhất chính là thóc.
Cái sàng chưa đủ một mét vuông ở trên tay cô ấy đây sao có thể dụ được chim sẻ chứ!
Nhưng cô ấy cũng đã chuẩn bị đầy đủ công cụ thế này rồi, không làm nữa thì mất mặt quá.
Cô ấy bèn dứt khoát chọn một góc trong sân phơi nhà mình rồi dựng cái bẫy lên.
Cái sàng được để nghiêng, dây được cột vào cái gậy rồi chống lấy nó, trên sàng bỏ thêm một tảng đá.
Tần Hiểu Muội cầm sợi dây núp ở phía xa.
Cô ấy chỉ chờ chim sẻ vào dưới cái sàng rồi sẽ lập tức kéo nhẹ sợi dây.
Vậy là cô ấy giữ được chim sẻ.
Ý tưởng thì đúng là hay ho, nhưng thay vào đó mấy con chim cũng ranh mãnh rồi.
Có một đống thóc xung quanh để ăn vụng thế này, sao chúng nó phải chui về phía có nguy hiểm nữa?
Tần Chí Quân thấy dáng vẻ như đưa đám của em gái mình thì có hơi buồn cười.
Chỉ mình anh phát hiện ra rằng trên chiếu nhà mình vẫn có chim sẻ đậu xuống thôi, còn chiếu phơi nhà họ Cố thì sạch sẽ thoáng đãng, chim sẻ mà bay tới đều sẽ đi đường vòng.
Chút ngờ vực này của anh đã được giải quyết khi Tần Hiểu Muội đợi vài chục phút cũng không có con chim nào trúng bẫy, bèn kéo Cố Uyển ra giúp đỡ.
Cố Uyển đứng nhàn nhã ở đó.
Cách cô hai, ba mét chính là mấy con chim sẻ đậu trên chiếu phơi của nhà họ Tần.
Cô chỉ cần ném chổi qua là chúng ngã lăn ra tại chỗ, chẳng con nào thoát được.
Đôi mắt Tần Chí Quân co lại một cái.
Chổi hư không thể ném được tốc độ quá nhanh, là chính anh ném mạnh ra thì cũng không thể tạo được hiệu quả như vậy.
Rồi chổi có thể bay ra nhanh như thế là có liên quan tới sức mạnh của Cố Uyển.
Như vậy thì thật sự lợi hại.
Ngược lại, Chu Tĩnh thì không suy nghĩ nhiều.
Thấy Cố Uyển ném chổi qua có thể phang ngất mấy con, thế là anh ta ngứa ngáy cũng muốn tự thử xem sao, bèn hưng phấn đi lại nói: “Để anh thử một chút!”
Người này thân cao chân dài, bước mấy bước đã đến bên cạnh Cố Uyển.
Mà bấy giờ, Tần Hiểu Muội, người vốn dĩ muốn bắt chim sẻ đã trở thành phụ tá nhỏ nhặt chim sẻ và chổi rồi.
Trong phút chốc, Cố Uyển không hay biết gì, nghe được tiếng nói của Chu Tĩnh còn chưa kịp tránh ra thì chân đã mềm nhũn.
Cô bình tĩnh đứng ở đó, nghĩ là đợi tới lúc chim sẻ đậu xuống rồi Chu Tĩnh đi chọi chim thì mình có thể ra ngoài.
Chỉ cần nửa phút giảm choáng thôi là cô lấy lại được chút sức rồi sẽ tách ra ngay.
Trong bụng tính toán thì hay lắm, nhưng cô lại không ngờ Tần Chí Quân cũng chống gậy đi tới.
Hai người thì sức ảnh hưởng tới cô hầu như chỉ tăng lên thôi.
Chân nhỏ của Cố Uyển cứ run rẩy không ngừng, gần như không đứng vững nữa.
Khi nhìn thấy một mảnh sân phơi thôi mà có nhiều người như vậy, cô muốn bật khóc luôn.
Nhất là hai người phụ nữ vốn đang phơi thóc.
Một người trong đó chính là người võ đoán về Tần Chí Quân ở bên cạnh hồ Đại Thanh lần trước.
Người này phơi thóc xong thì thấy chỗ cô đang chọi chim sẻ bèn nghỉ chân mà nhìn.
Toàn thân Cố Uyển như chẳng còn chút sức, móng tay cô nhấn mạnh vào trong da thịt.
Cơn đau đớn này khiến cho cảm giác cả người mềm nhũn của cô lui đi một chút.
Rồi như tìm được biện pháp tự cứu mình vậy, tám móng tay cô đều đâm vào giữa lòng bàn tay của mình.
Chu Tĩnh đứng ở vị trí bên trái cách cô chưa tới một mét, mà Tần Chí Quân lại đứng ở bên phải cô.
Lúc này vừa hay Tần Hiểu Muội xách cái chổi bị Cố Uyển ném ra về lại.
Chu Tĩnh bước mấy bước về phía Tần Hiểu Muội định nhận lấy cái chổi, khéo sao lại đứng ngay ở trước người Cố Uyển.
Cố Uyển có bấm vào lòng bàn tay nữa cũng mất tác dụng.
Cơ thể cô loạng choạng, đầu óc trống rỗng, bối rối.
Cô tuyệt vọng đến mức chỉ còn lại một suy nghĩ trong đầu: Bây giờ mà nếu cô bị Chu Tĩnh đỡ lấy trước mặt mọi người thì chưa tới buổi trưa cô đã có thể trở thành đề tại trong câu chuyện của những người phụ nữ trong thôn.
Toàn bộ danh dự của cô sẽ đi đời, chưa kể Tần Chí Quân cũng đang ở bên cạnh.
Anh sẽ ra sao đây?
Thật ra cô không hề biết tuy là Tần Chí Quân cách mình xa hơn một bước, nhưng vẫn âm thầm nhìn Cố Uyển.
Lúc cơ thể cô vừa uốn một cái anh đã lập tức phát hiện ra nó không ổn.
Thấy sắc mặt cô lại trông rất giống cái hôm mà cô bị tụt huyết áp, mà bên cạnh cô lại là Chu Tĩnh, hầu như Tần Chí Quân không suy nghĩ một chút nào đã ném cây gậy đang cầm trong tay một cái rồi duỗi tay ôm chặt Cố Uyển.
Từ lúc cơ thể Cố Uyển nhoáng lên đến khi cô được Tần Chí Quân nắm lấy, thời gian cùng lắm chỉ trong nháy mắt, nhưng động tác Tần Chí Quân ném cây gậy rồi sải bước đến bên cạnh Cố Uyển lại rất rõ ràng, người trong sân đều nhìn về phía hai người.
Mặt của Cố Uyển lập tức đỏ lên, rồi nó lan thẳng từ tai xuống cổ.
Một đôi tay mềm câu ở trên cổ của Tần Chí Quân.
Cô hốt hoảng không dám nhìn lên người này, chỉ có đáy lòng là nảy sinh cảm giác may mắn nho nhỏ.
Cố Uyển thấy may mắn vì là anh, nhưng rồi lại nghĩ liệu chuyện này có khiến anh bị thương không.
Tần Chí Quân cúi đầu nhỏ giọng hỏi Cố Uyển: “Em không mang kẹo theo trên người à?”
Hơi thở anh phả vào bên tai Cố Uyển khiến cô càng cảm thấy choáng váng hơn nữa.
Vốn là cô còn đang gắng gượng đứng tựa vào cái ôm dìu của anh, bấy giờ thì trọng tâm cả người đều tựa vào trên người Tần Chí Quân, đầu tựa trên vai anh, khẽ lắc lắc.
Chu Tĩnh cũng không kịp hiểu là Cố Uyển bị làm sao, rồi sao mà Tần Chí Quân lại đến được bên cạnh Cố Uyển nhanh như thế.
Thấy Cố Uyển mềm mại yếu ớt mà tựa trên người Tần Chí Quân, khuôn mặt cũng đỏ bừng thì đôi mày anh ta bắt đầu hơi nhíu lại.
Trong lòng anh ta cảm nhận được chút khó chịu mà bản thân cũng không nhận ra được.
Người này muốn hỏi gì đó, rồi cứ như nhận ra mình chẳng có lý do gì cả, bèn bình tĩnh nhìn một hồi rồi hỏi Tần Chí Quân: “Em ấy bị làm sao vậy?”
Tần Chí Quân liếc anh ta một cái, đôi mắt loé lên.
Anh bảo: “Uyển Uyển tụt huyết áp, ban nãy đứng không vững.”
Chu Tĩnh nghe được kiểu xưng hô này của Tần Chí Quân dành cho Cố Uyển thì trong lòng nói vậy quá thân mật rồi.
Anh ta liếc mắt nhìn mấy người phụ nữ đang xem náo nhiệt ở đằng xa rồi nói với ba phần vui đùa, bảy phần chân thật: “Anh ôm em ấp như thế không hay lắm đâu!”
Trên mặt Tần Chí Quân lại bày ra biểu cảm cưng chiều, cười bảo: “Không sao, nhà của hai chúng tôi đã định chuyện kết hôn cho tôi và Uyển Uyển rồi, chỉ đợi sang năm là sẽ kết hôn.
“
Lời này của anh là cố ý nói cho Chu Tĩnh nghe.
Tâm tư thằng nhóc này dành cho Cố Uyển không hề thuần khiết.
Cố Uyển đang tựa ở trên người anh cứ tưởng mình nghe lầm rồi.
Tần Chí Quân nói sang năm bọn họ kết hôn sao? Anh sẵn lòng lấy cô?
Cô bèn ngước mắt lên nhìn anh, chỉ thấy được cái cằm cương nghị của người đàn ông, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, vui sướng không sao hiểu nổi.
Tự dưng cô lại thấy mặt mình đầy ý cười và sự xấu hổ.
Tần Hiểu Muội cũng ở trong tình trạng không kịp phản ứng.
Cô ấy chỉ đi nhặt cái chổi và chim sẻ thôi mà quay đầu lại Tiểu Uyển đã được anh cả cô ấy ôm vào trong lòng rồi.
Còn nữa, ai đó ngày hôm qua bảo cô đưa kẹo còn che che giấu giấu, vậy mà hôm nay lại tự nói trước mặt mọi người là mình sẽ kết hôn với Uyển Uyển!
Cô ấy bỏ lỡ cái gì rồi? Có cái gì không đúng lắm thì phải?
Tần Chí Quân nhìn Chu Tĩnh nghe xong lời này thì sửng sốt, bèn nói với Tần Hiểu Muội đứng bên cạnh: “Uyển Uyển bị tụt huyết áp, người choáng váng.
Em dìu cô ấy về về ăn chút ngọt rồi nghỉ ngơi một lát đi.
Chỗ sân phơi này cứ để anh trông trước là được.”
Mặc dù anh muốn mượn cơ hội này để tiện đường triệt đi suy nghĩ trong đầu Chu Tĩnh, nhưng danh dự của Cố Uyển vẫn quan trọng hơn.
Anh đã nói về hôn sự rồi thì Chu Tĩnh cũng sẽ không suy nghĩ gì nhiều hơn nữa.
“Chậc, chậc.
Được ạ!” Tần Hiểu Muội liên tục đồng ý, đỡ lấy người từ trong lòng của anh cả mình.
Lúc nhìn thấy Lâm Xuân Hà duỗi cổ ra nhìn về phía này, đôi mắt cô ấy đảo vòng rồi ngồi xổm xuống để cho Cố Uyển trèo lên lưng mình, cắn răng một cái, cõng người lên.
Đứng thôi cũng không yên, vậy mấy người sẽ không còn lưỡi nhai đồ đấy!
Từ lúc Tần Chí Quân đột ngột ném cây gậy đi rồi tới dìu Cố Uyển thì miệng của Lâm Xuân Hà đã không khép lại được rồi.
Người này giật mình.
Mấy hôm trước bà ta mới ăn quả dưa của Tần Chí Quân và nhân viên Triệu Quyên của xưởng in ấn đấy.
Bây giờ cô bé hiền lành nhà họ Cố cũng làm trò rồi à!
Bà ta bèn hưng phấn bỏ luôn Trương Quế Chi đang đứng cùng với mình, đi về phía người nhà họ Tần.
Vừa đi bà ta vừa cất giọng hổi: “Ôi chao ơi? Các cháu đang làm cái gì đấy?”
Tần Hiểu Muội trả lời: “Tiểu Uyển tụt huyết áp nên mới ngất, cháu đưa cô ấy về tìm chút nước đường.”
Nói xong thì cô ấy cõng người đi rồi, để lại Lâm Xuân Hà tiếc nuối chép chép miệng: “Tụt huyết áp à!”.