Lúc Cố Uyển đi vào trong phòng Tần Chí Quân, Tần Chí Quân đang lấy socola và kẹo trái cây phân thành các túi.
Cô không tới gần anh mà dừng lại ở chỗ chiếc bàn trong phòng anh cách khoảng một mét.
Ngoại trừ lần đầu tiên cô tự mình tới đây, đây là lần thứ hai cô tiến vào phòng Tần Chí Quân.
Tần Chí Quân cứ nghĩ rằng tính tình của cô hơi xấu hổ nên vẫn còn đang rối rắm cầm chiếc cốc ở phòng khách nhưng không ngờ lại nhanh hơn nhiều so với dự kiến của anh.
Anh cũng không muốn làm cho cô sợ mà chỉ vào hai túi to ở trên bàn: “Ngày hôm qua, anh mới mua cho em một ít kẹo cùng với socola.
Em cứ mang túi lớn kia về ăn đi, nhớ mang máy viên theo cùng lúc đi ra ngoài không thì lại không có đồ ngọt bổ sung khi bị tụt huyết áp.”
Cố Uyển ngước mắt lên nhìn anh.
Cô cảm thấy hơi ngạc nhiên vì anh đã tặng trong nhà đến hai túi kẹo rồi, sao anh lại mua cho cô nhiều kẹo như vậy để làm gì?
Không cần phải nói váy và kẹo ngày hôm qua chắc chắn không hề rẻ chút nào.
Tuy anh nói là socola nhưng cô chưa từng nghe qua thứ đó là gì, chắc hẳn thứ đó cũng không hề rẻ.
Cô bắt đầu cảm thấy đau lòng, rốt cuộc anh đã tốn bao nhiêu tiền.
Cô nhìn anh, nhẹ giọng khuyên bảo: “Anh đừng tiêu tiền linh tinh, kẹo lần trước anh cho em vẫn còn rất nhiều.”
Cô còn rất muốn nói cho anh biết rằng cô không hề bị tụt huyết áp gì cả nên không cần mua nhiều loại kẹo đắt tiền như vậy.
Tần Chí Quân thấy cô bắt đầu lo lắng cho túi tiền của mình, anh không nhịn được mà nở nụ cười, tiếng cười phát ra tuy trầm thấp nhưng lại tràn ngập sự vui sướng.
“Hình như anh không thấy em mang kẹo kia theo nên anh sợ rằng em không thích kẹo bơ.
Lần này, anh đổi sang loại kẹo khác, nếu như em thích loại nào thì có thể nói cho anh biết, sau này anh sẽ mua theo sở thích của em.
Trái tim của Cố Uyển như được ngâm vào mật ong, được bao bọc bởi một loại ngọt ngào mềm mại.
Rõ ràng cô không hề tới gần anh bởi vì mắc phải căn bệnh kỳ quái kia nhưng lúc này cô cảm thấy thân thể cùng với trái tim mình như cuộn thành một đám mây bông, không còn sức lực để tâm tới bất cứ việc gì cả.
Chưa từng có ai để ý tới xem cô thích cái gì hay không thích cái gì, trái tim cô vừa cảm thấy ngọt ngào vừa chua xót lại vừa thấy mềm mại.
Dường như vừa có thứ gì đó chạm nhẹ vào trái tim cô, cô che ngực mình lại theo bản năng để cố gắng ngăn chặn nó lại nhưng không ngờ lại co rút càng điên cuồng hơn.
Tần Chí Quân thấy cô mở to hai mắt nhìn mình, đôi mắt hạnh nhỏ giống như là được ngâm nước.
Rất dễ đọc ra được biểu cảm trên gương mặt cô, sự cảm động cùng với cảm kích gần như tràn ngập.
Chỉ có một chút như vậy cũng không quá quan trọng nhưng không ngờ cô lại cảm động tới như vậy.
Anh cười nói: “Một chút đó cũng không đáng gì.
Hai nhà đã nói tới chuyện cưới xin nhưng chúng ta lại chưa từng nói qua về chuyện đó.
Vừa hay hôm nay em tới đây, anh muốn nghe một chút về suy nghĩ của em.”
“A?” Cố Uyển kinh ngạc, cô cảm thấy hơi khó hiểu.
Tần Chí Quân chỉ vào chân phải của mình rồi nói: “Sau này, chắc chắn chân này của anh phải đi khập khiễng, em thật sự không ngại kết hôn với một người què sao?”
Khi hỏi câu này, vẻ mặt của Tần Chí Quân rất bình tĩnh nhưng chỉ có trong lòng anh biết được rằng anh đang rất căng thẳng vì sợ rằng mình sẽ nghe được đáp án không tốt đó.
Lúc này, Cố Uyển mới hiểu được anh muốn nghe một chút về suy nghĩ của cô là có ý gì, cô vội vàng lắc đầu.
“Em không ngại.”
Cô trả lời không hề có bất cứ một chút do dự nào vì có thể gả cho anh là một chuyện tốt biết bao, không cần lo lắng sẽ biến thành yêu quái và anh đối xử với cô vô cùng tốt.
Đương nhiên là sau này cô cũng sẽ đối xử với anh thật tốt như thế.
Dường như đây là lần thứ hai Tần Chí Quân nhắc tới chân của mình khiến cho Cố Uyển cảm thấy gánh nặng tâm lý của anh hơi nặng.
Cô cụp mắt xuống suy nghĩ một hồi rồi nhẹ giọng nói: “Tần đại ca, em rất khỏe với lại săn thú cũng không quá tệ.
Gà rừng của ngày hôm nay là do em săn được từ trên núi lúc sáng cho nên chắc chắn những ngày sau này của chúng ta sẽ rất tốt, thường xuyên được ăn thịt.
Dù sao sau này em đi lên núi thường xuyên cũng được.”
Tần Chí Quân hơi ngạc nhiên, ý của cô nhóc kia là cô có thể nuôi anh ư? Có phải cô đang hiểu lầm gì đó không.
Thật ra anh đã biết đôi chân mình khập khiễng từ lâu và cũng bình thản chấp nhận nó nhưng gần đây anh vẫn để tâm tới.
Người đàn ông đứng trước người phụ nữ mình thích đều hy vọng bản thân mình hoàn hảo, xuất sắc và mạnh mẽ.
Sự khập khiễng không trọn vẹn như vậy đã khiến cho anh mất đi phần nào sự tự tin khi đối mặt với Cố Uyển.
Lúc nói ra miệng, anh cảm thấy rất căng thẳng nhưng anh lại không ngờ rằng Cố Uyển lại có phản ứng như vậy.
Trông thấy anh thất thần, cô gái nói tiếp: “Không chỉ có mỗi gà rừng mà sáng nay em còn săn được một con thỏ nữa, thỉnh thoảng chúng ta còn có thể thay đổi khẩu vị.”
Một người mềm mại và đáng yêu như vậy lại còn thật sự nghiêm túc lên kế hoạch sau này sẽ nuôi anh như thế nào.
Đột nhiên, Tần Chí Quân rất muốn ôm cô nhóc này vào trong vòng tay rồi xoa đầu cô thật mạnh, sau đó đem cả người cô áp vào trong cơ thể, có thể hòa vào trong máu thịt được thì lại càng tốt và khóa cô thật chặt trong lồng ng.ực ở nơi gần với trái tim nhất.
Anh cố gắng kìm chế sự rung động ở trong lòng, anh cố lấy lại lý trí hỏi Cố Uyển: “Em nói em vào núi săn thú ư? Trong ngọn núi đó có gà rừng sao?”
Ngày hôm qua, anh không có ở đây nên Tần Hiểu Muội đã tuyên truyền về kỹ năng săn gà rừng của Cố Uyển mà anh không hề biết vào hôm qua ở trong nhà.
“Ừm!” Cố Uyển nhìn anh với đôi mắt trong suốt, trong mắt cô có vẻ mong chờ lúc ẩn lúc hiện như vẻ muốn sự khen ngợi? Tần Chí Quân cảm giác mình sắp bị tra tấn đến chết đi sống lại bởi cái chua chua ngọt ngọt tràn đầy lồng ngực.
Trông thấy Cố Uyển đang vừa e lệ vừa hơi có chút kiêu ngạo chờ đợi lời khen ngợi của anh khiến cho biết bao nhiêu cảm xúc hỗn độn cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, anh nói với vẻ bất đắc dĩ: “Em can đảm như vậy làm gì? Lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?”
Cố Uyển không biết vì sao tiếng thở dài này khiến cô hết cả tai, cô rũ mi xuống, ánh mắt cô dừng ở mũi chân đang di chuyển rồi nhẹ giọng nói một câu: “Em chưa từng đi sâu vào trong núi nên không có nguy hiểm gì cả.”
Không khí dần trở nên mơ hồ, Tần Chí Quân liếc nhìn bàn tay đang buông thõng bên cạnh cô, bàn tay trắng như ngọc đặt ở bên cạnh quần đen trông lại càng trắng hơn khiến cho cổ họng của anh không hiểu vì sao lại thấy hơi khô khốc.
Anh hắng giọng với vẻ không được tự nhiên, bất đắc dĩ nói: “Em đã quên mình bị tụt huyết áp rồi sao? Lỡ như ở trên núi bị dính thì phải làm sao?”
Cố Uyển a một tiếng vì hơi kinh ngạc, mặt cô đỏ lên.
Cô nào có bị mắc chứng tụt huyết áp gì đó.
“Ngoan, sau này không được lên núi nữa được không?” Anh đi vài bước tới bên cạnh Cố Uyển, anh cúi đầu nhìn cô rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Tuy chân của anh bị khập khiễng nhưng vẫn đủ khả năng nuôi em, cho dù ăn thịt hay ăn kẹo cũng không hề có vấn đề gì cả, em đừng khiến cho anh cảm thấy lo lắng là được nhé?”
Chân Cố Uyển mềm nhũn, mặt cô nóng bừng, một tiếng nhé kia như chui thẳng vào trong tai cô, tới trái tim cô rồi xuống tận lòng bàn chân.
Trên mặt Tần Chí Quân nở một nụ cười thật tươi, anh yêu chết đi được dáng vẻ ngượng ngùng của Cố Uyển.
Cô nhóc căng thẳng tới mức hơi thở trở nên dồn dập.
Đôi mắt anh cong lên, trông cô như vậy khiến cho anh nổi lên ý xấu trong đầu muốn tiến lại gần cô.
Cố Uyển vội vàng lùi lại vài bước cho đến khi chạm vào bức tường phía sau và không thể lùi thêm được nữa.
Anh chống một tay vào tường, nhốt cô trong một không gian nhỏ bị khóa chặt bởi vòng tay anh.
Cố Uyển nói lắp, khóe miệng hơi mở, mất một hồi lâu vẫn không nói ra được toàn bộ.
Tần Chí Quân nhìn tới đôi môi hồng nhuận kia, ánh mắt anh trở nên thâm thúy, tay phải chống ở trên tường nắm chặt thành quyền..