Công việc hàng ngày của Cố Uyển đầy tràn như vậy đấy, đảo mắt lại hai tuần lễ nữa trôi qua, hiện tại đã là trung tuần tháng Giêng.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng trải qua thời tiết lạnh như thế này, nếu không mang giày ấm và đeo bao tay, đứng ở bên ngoài sẽ cảm thấy các ngón tay cóng đến mức không còn là của mình nữa.
Thật may là lúc này các trường học ở thành phố B đã bắt đầu nghỉ đông rồi.
Ngày nào Hạ Mẫn cũng gắn bó với Cố Uyển không rời, vậy nên kỳ nghỉ cô nàng không cảm thấy vui vẻ bao nhiêu, mà trái lại còn có mấy phần tiếc nuối.
Cô nàng hẹn Cố Uyển kỳ nghỉ sẽ đi chơi chung, Cố Uyển bèn bảo là đã mượn được sách của học kỳ sau lớp mười một từ chỗ giáo viên để học.
Hạ Mẫn không nói gì nữa.
Lúc Cố Uyển muốn học tập thì cô nàng không thể hẹn cô bạn ra ngoài.
Tần Chí Quân lái chiếc xe Jeep quân đội mượn của Chu Dương thường dùng tới đón Cố Uyển, đi chung với anh còn có một Đại đội trưởng Vương Thượng Phi và Đại đội phó Giang Hao.
Nơi đóng quân nằm ở trong núi, xe cộ muốn ra ngoài cũng không dễ dàng.
Tuyết phủ lên đường bên ngoài doanh trại đã được binh sĩ xúc đi, nhưng trên con đường tới thành phố thì sẽ không tốt được như vậy, vậy nên hai người đều là mang theo xẻng mà lên xe.
Sau khi mượn xe xong thì hơn bảy giờ sáng bọn họ xuất phát, lúc đến được con hẻm Tam Lý đã là mười một giờ trưa.
Cố Uyển đã nói chuyện qua điện thoại với Tần Chí Quân, biết được thời gian anh tới từ trước, cũng biết sẽ có chiến hữu đi cùng với anh, nên hiếm lắm mới thấy cô không vùi đầu vào trong đống sách, đã chuẩn bị cơm trưa từ sớm.
Cố Uyển cũng có ấn tượng với người đi cùng Tần Chí Quân.
Đó là hai đại đội trưởng trong đơn vị của anh.
Hồi cô mới tới doanh trại lần đầu, hai người này, một người mượn kim một người mượn chỉ, cuối cùng ở lại trong phòng ký túc xá của Tần Chí Quân nói chuyện phiếm lâu đến mức mặt của anh cũng đen lại, mà bọn họ mượn kim và chỉ xong cũng chẳng mang đi luôn.
Lúc đó Tần Chí Quân còn nghiến cả răng lợi.
Bây giờ Cố Uyển nghĩ lại vẫn còn thấy buồn cười, vậy nên sao cô không có ấn tượng đặc biệt được chứ!
Thấy bọn họ tới, Cố Uyển vội vàng chào hỏi rồi bảo bọn họ vào trong nhà sưởi ấm.
Bếp lớn đang được đốt, trong nhà chính ấm áp hơn bên ngoài không biết bao nhiêu lần.
Cô bưng cái khay hạt dưa, đậu phộng từ trong phòng lên, lại đi rót ba chén trà nóng mang vào nhà chính, cười bảo: “Đã phiền mọi người, tuyết lớn thế này còn tới đón em.
Mọi người lạnh lắm rồi phải không? Mau uống trà nóng cho ấm người đi!”
Mấy người liên tục nói cảm ơn chị dâu, thấy cô còn chuẩn bị hạt dưa nữa thì nói cô khách sáo quá rồi.
Tần Chí Quân có hơn một tháng chưa thấy qua Cố Uyển.
Từ lần trước huấn luyện dã ngoại, sau không bao lâu anh đã dẫn đội đi một chuyến nhiệm vụ, trở về bất quá nửa tháng, anh lại vội vàng luyện binh, cô nhóc nhỏ thì vội vàng học tập.
Lúc này gặp người, Tần Chí Quân ngay cả con mắt đều không muốn dời ra.
Vương Thượng Phi thấy Tần Chí Quân vừa vào nhà là ánh mắt đã di chuyển theo Cố Uyển thì mỉm cười, nháy mắt với Giang Hạo để người này nhìn.
Cố Uyển không phát hiện ra động tác nhỏ này của hai người, tâm tư cô vẫn luôn ở trên người Tần Chí Quân, chỉ là lúc này đang ở trước mặt người ngoài, cô ngược lại cũng không tiện nói gì.
Để bọn họ ngồi nghỉ ngơi một lát, ngay lập tức là có thể ăn cơm, chính mình liền đi vào nhà bếp.
Tần Chí Quân đến cả chén trà cũng chưa từng nhấc lên, thấy vợ đi rồi, lại nói với hai người Vương Thượng Phi: “Các cậu tự uống trà ăn hạt dưa đi, tôi vào nhà bếp xem phụ vợ tôi một chút.”
Nói xong anh cũng đi vào nhà bếp.
Mặc dù Cố Uyển chưa đến doanh trại được bao lần, nhưng chuyện Tần Chí Quân chiều vợ cũng không phải bí mật bên trong đơn vị bọn họ.
Vương Thượng Phi và Giang Hạo nhìn nhau cười, tất nhiên không hỏi anh có cần bọn họ giúp một tay không mà ngồi yên một chỗ.
Bây giờ họ mà làm bóng đèn, quay đầu sẽ bị Tần Chí Quân chỉnh đấy!
Hai người uống trà nóng rồi cầm hạt dưa lên cắn.
Hạt có mùi ngũ vị hương, cắn rất thơm, đây đúng là thứ không tìm được trong đơn vị.
Chân trước Cố Uyển vừa vào bếp, chân sau Tần Chí Quân đã xuất hiện.Than tổ ong và bếp lớn đều được đốt lên, trong bếp toàn là mùi thơm.
Hai cái nồi đều đang đậy nắp nên anh cũng không biết bên trong hầm món gì.
Trong bếp vẫn còn một rổ lớn cải thảo đã được xắt, Cố Uyển thấy anh đi vào thì bảo anh bưng nồi cơm và chén đũa vào trong nhà chính trước đi.
Tần Chí Quân đồng ý, nhưng lại không đi ngay.
Anh đứng bên cạnh Cố Uyển, hỏi: “Vợ ơi, em thật sự muốn tới nơi đóng quân với anh đấy à?”
Cố Uyển nghe anh lại hỏi câu này thì liếc một cái: “Anh nói xem?”
“Chỗ đóng quân anh rất lạnh, em không chịu nổi đâu.
Hay là vẫn làm theo đề nghị của anh trước đây nhé?”
Tần Chí Quân không nỡ để Cố Uyển trong mùa đông khắc nghiệt này phải bỏ lại tiểu viện có tường sưởi ấm, để đến ở ký túc xá trong doanh trại của anh.
Vốn là anh định đưa cô đến doanh trại trước Tết mấy ngày, rồi qua năm mới lại để cô về ở thành phố B.
Nhưng Cố Uyển chỉ nói một câu: Em nhớ anh, anh không nhớ em à?
Anh liền không còn cách nào nữa.
Sao anh có thể không nhớ cô được chứ? Chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là trong đầu anh chỉ toàn hình bóng cô.
Thỉnh thoảng anh có thể nghe được tin tức của cô từ chỗ Chu Dương do Phương Tử Quân đưa tới.
Cô nhập học chỉ hai mươi ngày đã vượt qua được kỳ kiểm tra vượt cấp, nhảy từ lớp mười lên lớp mười một rồi.
Giáo viên lớp mười một vô cùng yêu quý cô.
Cô lên lớp mười một chưa được một tuần thì thành tích ngữ văn đã đứng hàng thứ ba trong lớp rồi, chưa tới hai mươi ngày sau đó thì toán, lý, hóa cũng đuổi kịp.
Bạn ngồi cùng bàn cô là cháu ngoại của Tư lệnh quân khu số ba mươi tám, ba là Sư trưởng sư đoàn không quân số chín.
Nghe Phương Tử Quân nói, sợ là cô nhóc cũng chưa biết rõ gia thế cặn kẽ của nhà người ta, nhưng hai người chơi với nhau rất thân thiết.
Cố Uyển ở trường học có cô ấy che chở nên chưa từng bị ức hiếp,
Mỗi khi anh nghe được tin tức là trong lòng tràn đầy tự hào, cô nhóc nhà anh cực kỳ ưu tú.
Tuy nhiên sau khi tự hào thì anh lại thấy không nỡ nhiều hơn, không biết buổi tối cô đọc sách đến mấy giờ mới chịu đi ngủ.
Từ lúc nhìn thấy người, trong lòng anh chỉ toàn là đau lòng.
Cô nhóc gầy đi rồi.
Cố Uyển lật cái nắp đậy nồi lên, nếm thử mùi vị món ăn một chút, vừa rắc thêm chút muối và gia vị vào trong vừa bảo: “Có biết bao nhiêu quân tẩu theo quân mà, họ ở lại được thì sao em lại không thể? Anh đừng xem em yếu ớt quá!”
Vẫn còn hai người chiến hữu đang ngồi ở cách vách đấy, cô cũng nghiêm chỉnh không tán gẫu nhiều với anh về chuyện này, cầm một cái bát lớn ra rồi để thịt chó trong nồi vào bát, tự mình bưng ra khỏi nhà bếp.
Tần Chí Quân thấy cô bưng thức ăn, cũng vội vã bưng nồi cơm theo sau vào trong phòng.
Cô vừa bưng thịt chó vào, Giang Hạo đã hít hít mũi, hai mắt cũng sáng cả lên, hỏi: “Chị dâu, chị làm món gì mà thơm quá vậy?”
Cố Uyển cười trả lời: “Thịt chó.
Một lát còn có thịt dê nữa, mọi người có thể ăn thêm vào buổi trưa.”
Nói xong cô lại lấy một chai rượu đế ra khỏi ngăn tủ, bảo: “Nhân lúc còn nóng thì mọi người ăn luôn đi, vẫn còn thêm mấy món rau nữa.
Trời này thì đồ ăn nguội nhanh lắm, một lát nữa Tần đại ca phải lái xe nên không thể uống, còn mọi người uống chút rượu cho ấm áp.”
Giang Hạo và Vương Thượng Phi líu lưỡi.
Vừa có thịt chó lại thêm thịt dê, bữa này có thể nói là chiêu đãi đủ thịnh soạn.
Hai người cũng không thật sự cầm đũa lên trước mà tranh nhau vào nhà bếp giúp đỡ Tần Chí Quân bưng bát đũa.
Cố Uyển đã hầm thịt dê từ lâu rồi, bây giờ vừa vào lại bếp là cô múc ngay thức ăn vào trong bát, vừa hay để cho Giang Hạo rảnh tay bưng lấy.
Cô cười cười, nhanh chóng rửa nồi rồi làm nóng cả hai cái nồi.
Cô dùng bếp lớn để xào cải thảo, bếp nhỏ lại làm món đậu hủ kho.
Tần Chí Quân đứng bên cạnh, cô bảo: “Anh cũng vào ăn trước luôn đi.
Hai món này em làm trong năm phút là xong hết rồi.
Anh không ra đó, bọn họ không dám ăn đâu.”
Tần Chí Quân gật đầu, lại lắc lắc tay trái của Cố Uyển, nhỏ giọng bảo: “Vợ nhỏ cực khổ rồi.”
Với mấy món này thì không làm trong hai tiếng không thể được như vậy, sợ là cô mua mấy loại thịt kia cũng đã tốn không ít tâm sức.
Bếp lớn xào rau nhanh, Tần Chí Quân bưng cải thảo đã được làm xong đi vào.
Anh rót cho Vương Thượng Phi và Giang Hạo một chén rượu, bảo: “Hôm nay không huấn luyện, lát nữa để tôi lái xe, các cậu cứ uống cho thoải mái đi! Chỉ là nhớ đừng có uống say, đừng để quay đầu lại lúc cần dọn đường, các cậu trơ ra để tôi phải đỡ các cậu xuống là được.”
Vương Thượng Phi xoa tay, luôn miệng nói: “Không đâu ạ, tửu lượng của em tốt lắm!”
Mấy người chúc rượu qua lại vẫn chưa ăn, Cố Uyển đã bưng đậu hũ lên rồi.
Cô thấy Tần Chí Quân đã xới luôn cơm cho minh, bèn ngồi xuống mỉm cười bảo: “Đồ ăn được trong mùa đông cũng không nhiều, mọi người chịu khó một chút nhé.
Đợi về sau tiết trời ấm áp rồi em lại làm một bữa thịnh soạn nữa chiêu đãi mọi người.”
Ngày nào cũng ăn món ăn tập thể trong đơn vị, nếm được tay nghề này của Cố Uyển thì ba người đàn ông đều không ngừng miệng lại được.
Chỉ có Tần Chí Quân là lúc nào cũng nhớ kỹ việc gắp thức ăn vào trong bát cho Cố Uyển.
Nói là uống rượu, kết quả đồ ăn hết rồi, mà họ chưa nâng ly cạn chén được bao nhiêu.
Sau khi ăn xong, Giang Hạo tranh đi rửa bát.
Cố Uyển đã chuẩn bị xong đồ đạc từ buổi sáng, Tần Chí Quân đi giúp cô khiêng hành lý lên xe.
Chuyến này ngay cả chăn bông cô cũng gói lại mang theo, chỉ sợ chăn quân đội không đủ dày lại khiến mình bị lạnh.
Trong lần đi thăm người thân này, sau khi hỏi ý Phương Tử Quân, Cố Uyển dứt khoát bảo Tần Chí Quân báo luôn một tháng.
Chuyến viếng thăm vừa kết thúc là cô cũng vừa khéo khai giảng.
Dù đã có xe cẩu tuyết đi nhưng đường cũng không thuận tiện lắm, khi mấy người bọn họ về được nơi đóng quân thì đã là ba, bốn giờ chiều.
Phòng ký túc của Tần Chí Quân đã được đổi cho một cái giường rộng hơn, thêm vào một cái bàn tròn nhỏ.
Phía trên cửa sổ, nơi góc nhà được lắp thêm một ống thông gió, trong phòng cũng nhiều hơn một cái bếp lò và một nồi nấu, ngoài tường còn chất đầy than tổ ong.
Cố Uyển thấy ở cửa mấy phòng khác không có than, chuyện này hiển nhiên là Tần Chí Quân vì cô ở đây trong một tháng mà cố ý chuẩn bị.
Vào phòng, bốn người đem đồ vật trên tay đặt xuống, Giang Hạo cùng Vương Thượng Phi phải đi trước, hai người liền tiễn bọn họ ra ngoài.
Vừa quay lại trong phòng, Tần Chí Quân tiện tay đóng cửa rồi ôm ngay Cố Uyển vào trong ngực.
Từ sớm đã muốn ôm.
Cố Uyển ôm ngược lại anh, khóe môi nhếch lên thật cao, hỏi: “Nhớ em không? Bây giờ còn muốn để em ở lại một mình trong tiểu viện nữa không?”
Cô còn nhớ cái này nữa à? Tần Chí Quân buồn cười: “Nhớ muốn chết! Ngày nào cũng nhớ cả! Anh không muốn để em ở lại nơi này lâu dài là vì không nỡ để em chịu khổ, điều kiện ở đây không tốt bằng thành phố B.”
Cố Uyển nào để ý chuyện này, khó khăn lắm trường học mới được nghỉ, tất nhiên cô phải ở bên cạnh anh rồi.
Nửa tháng chưa được gặp, thật ra cô cũng rất nhớ anh.
Chỉ là ngày nào cô cũng mệt chết đi được, mệt đến mức chỉ có thể dùng chút thời gian trước khi đi ngủ để nghĩ đến người đàn ông này.
Tần Chí Quân ôm cô một lúc rồi buông người ra, rót một ly nước nóng liền kêu Cố Uyển cầm ở trên tay, bảo: “Em ngồi một chút đi, anh đi nhóm lửa lò lên.
Bây giờ nhiệt độ trong núi còn thấp hơn ở thành phố nữa.”
Cố Uyển đã lâu không được gặp anh, bèn bưng cái ly nhìn anh nhấc cái bếp lò ra ngoài để nhóm lửa, lại bị Tần Chí Quân giục quay lại phòng.
Cô mỉm cười, trở về phòng đặt ly xuống, rồi lấy cái chăn trong túi ra.
Đây chính là cái chăn dày mà Tần Chí Quân mua cho cô.
Cô sờ cái chăn trên giường Tần Chí Quân, thấy nó mỏng hơn rất nhiều.
Cô trải chăn lên giường rồi hiếu kỳ hỏi anh: “Anh lấy cái giường này, bếp lò và than ở đâu ra vậy?”
Tần Chí Quân trả lời: “Đàn ông bọn anh không sợ lạnh, em muốn đến ở, anh nào dám để em ở giống anh.
Thế là anh nhờ chiến hữu mua giúp bếp lò, than và nồi nấu.
Em muốn ở một tháng thì tự nấu nước sẽ tiện hơn một chút.
Cái giường này là anh gom từ cây cối được chặt máy tháng trước, để binh sĩ biết nghề mộc làm giúp cho.”
Cố Uyển kinh ngạc: “Chiến hữu của anh ở đây còn có tay nghề như vậy nữa à? Lợi hại quá! Nhưng như vậy thì cũng chiếm dụng nhiều thời gian của người ta phải không?”
Tần Chí Quân cười, “Đó là chiến sĩ của liên đội hai, tên là Lâm Phong, bọn anh gọi cậu ấy là Tiểu Lâm Tử.
Nhà cậu ấy gia truyền làm nghề này.
Cậu ấy nghe được chuyện anh đón em lúc gọi Giang Hạo mấy ngày trước, Tiểu Lâm Tử đã thức hai đêm để đóng giường.”
Cố Uyển nghe là thức hai đêm thì bảo: “Vậy cần phải cảm ơn người ta nhiều lắm!”
Tần Chí Quân cười cười.
Lúc đầu cả đám loi choi còn trêu ghẹo anh, nhưng trêu ghẹo xong lại làm những chuyện rất thiết thực.
Anh bảo: “Đợi đến lúc em tùy quân rồi chúng ta lại mời cậu ấy đến nhà ăn bữa cơm, xem xem nên mua chút gì đó để cậu ấy mang về.”
Nói đến tùy quân, Cố Uyển hỏi đại khái sẽ mất mấy tháng,
Tần Chí Quân cười, nói thật ra nhà ở đã được xây xong rồi, chỉ là còn phải kiểm tra, xem xét kỹ lưỡng nữa.
Hẳn là đầu tháng ba bọn họ có thể vào ở rồi.
Cố Uyển khai giảng vào cuối tháng hai.
Vậy là thật ra kỳ thăm người thân này của cô chưa kết thúc bao lâu thì mấy ngày sau cô theo quân được rồi.
Hai mắt Cố Uyển bèn rực sáng lên.
Tần Chí Quân trỏ vào cái mũi của cô một cái, hỏi: “Ở xa trường của em lắm đấy, buổi sáng phải dậy từ rất sớm.
Em còn muốn qua ở nữa không?”
Cố Uyển kiên định gật đầu: “Ở, tất nhiên là muốn ở rồi.”.