Đôi mắt bà ấy lóe sáng nhìn Cố Uyển, hỏi: “Mẹ nghe những lời này của con, là đối với việc thi đại học rất nắm chắc?”
Cố Uyển thấy bà ấy không tức giận, do dự gật đầu và nói: “Con không dám nói chắc chắn có thể, nhưng có lẽ cơ hội là rất lớn.”
Cố Uyển vẫn chưa nói hết, thật ra cô không dám đảm bảo một trăm phần trăm về những trường đại học hàng đầu, nhưng muốn vào trường đại học y dược Đông Y thì vẫn rất ổn thỏa.
Cô gật đầu khiến Lâm Xuân Hoa rất kích động.
Sinh viên à, trong thôn bọn họ chưa từng có ai, cả thị trấn hình như cũng chỉ có ba bốn người.
Lâm Xuân Hoa không hiểu gì nhiều về trường đại học, nhưng bà ấy nghe nói thi lên đại học chính là bước ra khỏi cánh cửa làm nông, học xong được nhà nước phân công việc, sau này chính là ăn lương thực hàng hóa.
Bà ấy kích động đến nỗi đi qua đi lại trong phòng khách, bỗng nhiên nhớ lúc này con dâu cả còn đang mang thai nên bước chân dừng lại.
Bà ấy ngơ ngác nhìn Cố Uyển và hỏi: “Vậy lúc này con có thai rồi, liệu có đi học được không?”
Bà ấy là muốn hỏi, liệu cô có thi trượt đại học hay không.
Cố Uyển đem chuyện cô xin nghỉ ở nhà tự học, khi nào đến kỳ thi đại học thì trực tiếp tham gia ra nói cho bà nghe.
Lâm Xuân Hoa trố mắt: “Như vậy cũng được sao?”
Cố Uyển mỉm cười gật đầu.
Lâm Xuân Hoa thầm tính toán.
Con bé mang thai vào khoảng tháng tư vậy khoảng chừng tháng hai sẽ sinh đứa trẻ ra.
Mấy đứa con nhà bà ấy đều đã học lên cấp hai, nên bà vẫn biết tháng chín sẽ khai giảng.
Bà ấy hỏi Cố Uyển: “Đến khi thi bụng con to như vậy, thế thì học như thế nào?”
Cố Uyển nói cho Lâm Xuân Hoa về dự định chuẩn bị tạm nghỉ trong vòng một năm trước, Lâm Xuân Hoa tính toán: “Khi đứa con được sáu bảy tháng thì con đi học, mẹ phải tính toán thật kỹ điều này, phải sắp xếp hết chuyện trong nhà để giúp con trông đứa trẻ.”
Bà ấy không cần lo lắng chuyện ruộng đất trong nhà, chuyện lớn nhất chính là hai anh em Tần Chí Hoa và Tần Hiểu Muội kết hôn.
Không có bà ấy, Tần Đại Hữu thật sự không thể lo liệu được chuyện này.
Con gái kết hôn là chuyện lớn, còn phải xem duyên phận, bà ấy thật sự không thể vội vã làm được, Lâm Xuân Hoa liền đem chuyện này trở thành đại sự đặt ở trong lòng.
Cố Uyển thấy mẹ chồng đã vì mình mà tính toán xa đến vậy, sao có thể không cảm động được.
“Trong nhà còn nhiều chuyện, con không dám mở miệng nói với mẹ.
Trước đó con và Tần đại ca đã bàn bạc xem đến lúc ấy có nên mời một người đáng tin cậy ở quê chúng ta đến đây giúp mấy năm hay không, bọn con sẽ trả lương.
Nhưng có tìm ai thì bọn con cũng không yên tâm bằng có mẹ đến giúp đỡ.”
Lâm Xuân Hoa rất thích nghe Cố Uyển nói chuyện, giọng nói vừa nhỏ nhẹ vừa ấm áp, lại còn nghe rất xuôi tai.
Từng câu cô nói đều rất thành thật, còn có thể xoa dịu vỗ về khiến bạn vô cùng thoải mái.
Nghe xem, có tìm ai thì cũng không yên tâm bằng có bà ấy đến giúp.
Lâm Xuân Hoa nghe vậy rất thoải mái, trong lòng dâng lên cảm giác “ngoài mẹ ra thì còn ai nữa, không có mẹ thì không thể làm gì được.”
Bà ấy cảm thấy đứa trẻ này rất thành thật, vì thế thân thiết nói với Cố Uyển: “Con nói như vậy cũng đúng, ai có thể cẩn thận được như người làm bà nội là mẹ chứ.
Con và Chí Quân ở bên ngoài rất khó khăn, lại phải trích thêm một phần tiền lương của Chí Quân ra, hơn nữa, con còn phải đi học, chớp mắt một cái đứa trẻ sinh ra cái nào cũng đều là tiền, làm sao có thể lại tốn tiền trả lương cho người ta để nhờ trông con cho mình được.”
Lâm Xuân Hoa nói nói một hồi, nói đến bản thân cũng thấy xót.
Cố Uyển rất ngại, thật ra cô thật sự không túng quẫn giống như mẹ chồng nghĩ.
Nhớ lại tối hôm qua và sáng hôm nay mẹ chồng nhà mình cứ gắp thêm trứng và thịt cho cô ăn, còn bản thân bà ấy lại không hề động đũa đến miếng thịt trong bát, lúc này Cố Uyển mới hiểu rõ nguyên nhân.
Sau khi cô gả vào nhà họ Tần, không có nhiều thời gian chung sống với mẹ chồng, nhưng trong mấy ngày đó Cố Uyển thật sự cảm nhận được Lâm Xuân Hoa thật lòng đối xử rất tốt với cô.
Nghĩ đến đây, cô đặt sách xuống rồi bắt đầu tìm chủ đề có thể nói chuyện với Lâm Xuân Hoa, tránh để người già lo lắng cho bọn họ đến nỗi ngay cả miếng ăn cũng tiết kiệm.
Cô kể với Lâm Xuân Hoa rằng từ khi đến thành phố B, việc đầu tiên là cô làm thủ công kiếm chút tiền.
Sau đó cô lên núi săn một vài con chim trĩ, thỏ rừng rồi bán ở vài chợ sáng trong thành phố B.
Cứ bảy tám ngày là có chuyến vào trong núi nửa ngày, mỗi ngày bán quầy hơn một tiếng, một tháng có thể kiếm được hơn 300 tệ.
Chỉ có mỗi chuyện nhà họ Phương chi 5 vạn tệ mua Hồi Xuân Hoàn cùng căn tứ hợp viện là cô không nói cho bà ấy biết.
Không phải là cô muốn đề phòng Lâm Xuân Hoa, mà là ông Giang và Chu Dương đều từng dặn dò, trong những năm này càng ít người biết chuyện càng tốt.
Lâm Xuân Hoa nghe thấy thì mắt mở to, nuốt nước bọt ừng ực.
Trò đùa gì vậy, một tháng kiếm được hơn 300 tệ…!
Bà ấy kéo cánh tay Cố Uyển, không chắc chắn hỏi: “Con bé Uyển, vừa nãy mẹ không nghe nhầm đấy chứ, một tháng kiếm được hơn 300 tệ sao?”
Cố Uyển thấy dáng vẻ này của mẹ chồng khá thú vị, cô cong mắt nói: “Mẹ không nghe nhầm đâu, chính là con số này.
Cuối năm tuyết rơi không dễ lên núi, con lại bận chuyện học hành nên không lên núi được.
Ban đầu con còn nghĩ, đợi kỳ nghỉ hè có thời gian sẽ mở sạp, ở lại trong núi này còn có thể tiếp tục kiếm được tiền.
Nhưng bây giờ kiểm tra ra con lại có thai, con đường này tạm thời không dùng được.”
Cuối cùng cô nói với Lâm Xuân Hoa: “Cho nên mẹ đừng lo lắng cho bọn con, đợi đến khi em bé ra đời, con còn có thể nghĩ cách kiếm tiền.
Mẹ cũng đừng quá tiết kiệm, nên ăn thì cứ ăn.”
Trong lòng Lâm Xuân Hoa rất kích động, một tháng hơn 300 tệ, mà gia đình bà ấy một năm chỉ tích cóp được hơn 100 tệ.
Bà ấy rất muốn cầm tay, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn cười tươi rói của con bé Uyển.
Đứa con dâu này đúng là thần tài nhỏ tỏa ánh hào quang, nói không chừng sờ một chút có thể dính chút tài vận.
Lại nghe thấy cô bảo mình đừng tiết kiệm, bà ấy nghĩ cô nhóc này cũng thành thật quá rồi.
Thử nhìn thằng hai nhà mình xem, một thằng đàn ông một tháng kiếm được khoảng 10 tệ mà đã làm ầm lên, sống chết đòi tự giữ tiền trong tay mới thấy yên tâm.
Con bé này thì ngược lại, của cải đều tiết lộ hết cho bà ấy biết.
Cho dù cuối năm không làm, nhưng tính đi tính lại, trong mười tháng đến thành phố B ít nhất cũng kiếm được 900 tệ.
Con bé là thật sự không coi bà ấy là mẹ chồng, nếu như gặp phải bà mẹ chồng lợi hại thì tất cả của cải của cô nhóc ngốc nghếch này đã bị lấy hết sạch rồi.
Dù không bị chiếm hết tài sản thì cũng vì ít tiền mà làm ầm ĩ cả lên.
Ở nông thôn, bà ấy còn thấy ít chuyện như vậy sao?
May mà bà ấy không có suy nghĩ lệch lạc như vậy, con dâu cả thành thật nên bà ấy còn phải suy tính nhiều cho cô hơn một chút, tránh để cô ngốc nghếch bị người ta ức hiếp.
Bà ấy kéo cánh tay Cố Uyển, dạy bảo cô: “Đứa trẻ này, con thật sự không suy nghĩ gì sao? Mẹ nói cho con, sau này chúng ta không được nói cho ai biết chuyện này.
Dù có là thằng hai, thằng ba hay là Hiểu Muội thì con cũng không được nói, phía nhà mẹ đẻ con cũng vậy.”
“Dù anh chị em phải giúp đỡ lẫn nhau, nhưng mọi người đều lớn rồi, đều có gia đình nhỏ của riêng mình và cũng biết lấy gia đình nhỏ của mình làm đầu.
Khi anh em gặp khó khăn, cần được giúp thì hẵng giúp.
Con phải nhớ không được để lộ tiền bạc ra ngoài, đừng lấy lợi ích để kiểm tra lòng người.
Trên thế giới này thứ khó kiểm xoát nhất chính là lòng người.
Mặc dù mẹ chưa từng đi học, nhưng mẹ đã ở cái tuổi này rồi, gặp rất nhiều chuyện, con nghe mẹ chuyện này không sai đâu.”
“Vâng.” Cố Uyển mỉm cười tít mắt đồng ý, giọng dịu dàng mềm mại: “Mẹ ơi, mẹ đối xử với con rất tốt nên con mới nói cho mẹ nghe.”
Sự tin tưởng và dựa dẫm chân thành như vậy khiến Lâm Xuân Hoa vô cùng hưởng thụ, trong lòng càng thích Cố Uyển hơn.
Bà ấy cũng không nói chuyện này với Cố Uyển nữa: “Mẹ nói cho con biết, buổi sáng mẹ đi ra ngoài hỏi được một chuyện tốt.
Ở phía tây khu nhà tập thể có một mảnh đất rất lớn, có nhiều người đến đó để trồng rau.
Lát nữa mẹ đi nhà họ Hách hỏi mượn một cái cuốc, rồi cũng qua đó trồng rau.
Sáng mai mua một ít hạt giống về, hằng ngày ăn rau chúng ta trồng vừa tiết kiệm vừa tiện.”
Cố Uyển thật sự không biết mấy chuyện này, Lâm Xuân Hoa thấy cô tròn mắt lên trông rất đáng yêu, bèn cười nói: “Con không biết cũng là chuyện bình thường, sáng sớm mấy cô vợ quân nhân nói chuyện với mẹ nên mẹ mới biết.
Con ở đây cũng chưa được bao lâu, mỗi ngày đi sớm về trễ nên rất ít khi ra ngoài đi lại, sao mà hiểu được mấy cái này.
Con không cần quản những chuyện này, mẹ thạo trồng rau đấy.
Mẹ ra ngoài đây, con có tinh thần thì đọc sách, mệt thì ngủ một giấc đi nhé.
“
Nói rồi bà ấy vui mừng hớn hở đi tìm Uông Thu Mai ở cùng tầng.
Cố Uyển thật sự rất khâm phục mẹ chồng nhà mình, cô ở nơi này sắp được hai tháng rồi mà vẫn không biết bên này cũng có thể trồng rau được.
Mà mẹ chồng cô vừa mới đến hôm qua, hôm nay lần đầu tiên ra ngoài nhưng có lẽ còn quen khu nhà tập thể này hơn cả cô.
Khi Lâm Xuân Hoa quay về đã gần năm giờ rồi, bà tay không đi ra ngoài, khi quay về trên tay còn cầm một bó rau được người khác cho.
Bà ấy cầm rau đi vào trong phòng bếp, nói rau của Điền Thanh Hương nhà Chính ủy Chu ở phía trước khu nhà tập thể cho.
Lúc này Cố Uyển mới biết hóa ra chị dâu Chu tên là Điền Thanh Hương.
Cô cất sách vở, đi vào trong phòng bếp nói chuyện với Lâm Xuân Hoa.
Thấy bà ấy định làm việc, cô kéo tay bà nói: “Mẹ rửa tay nghỉ ngơi một chút đi rồi hẵng làm.”
Lâm Xuân Hoa nghĩ vẫn còn sớm nên đi rửa tay rồi vào phòng khách với Cố Uyển.
Cố Uyển rót cốc nước cho bà ấy, rồi giống như hiến vật quý mà mở một cái ngăn kéo trên tủ gỗ và bảo Lâm Xuân Hoa nhìn.
“Mẹ, đồ ăn trong nhà con đều để ở trong cái tủ gỗ này.
Bình thường mẹ đói thì cứ lấy đồ ở trong này ra mà nhâm nhi.
Nhất là mẹ đi trồng rau hai tiếng như vậy, về nhà cứ ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi trước đã.” Nói rồi cô lấy ra một cái túi nhỏ đựng bánh rán hành sấy khô, hỏi Lâm Xuân Hoa có muốn nếm thử hay không.
Lâm Xuân Hoa đến gần nhìn, thấy bao bì đẹp thì lắc đầu.
Vừa nhìn là biết đồ đắt tiền: “Con đang mang thai mới cần thỉnh thoảng ăn uống, đưa cho mẹ ăn cái này lãng phí lắm.”
Cố Uyển cũng hiểu tính Lâm Xuân Hoa, cô mỉm cười đặt gói bánh vào trong tay bà rồi lại mở những ngăn kéo khác, bảo bà nhìn và nói: “Cũng không phải con mua, mẹ biết nhà Chu Tĩnh nhỉ? Chu Dương anh trai của anh ta và Tần đại ca là đồng đội, trước kia anh ta còn ở trong quân khu nhưng bây giờ đã ra ngoài học hỏi rồi.
Năm ngoái mẹ của anh Chu Dương là dì Giang cho con rất nhiều thứ này, tháng Giêng bọn con đến nhà anh Chu Dương chúc tết cũng mang về rất nhiều.”
Thật ra là hồi đó Tần Chí Quân bị thương nên được nhà họ Chu và nhà họ Phương tặng, nhưng cô không dám nói chuyện này cho Lâm Xuân Hoa, mà chỉ cười nói: “Cho nên cái này thật sự không tốn tiền mua.
Nhiều gói như vậy, ăn không hết thì cũng phí phạm.
Bình thường mẹ cứ coi như là ăn đồ ăn vặt đi.”
Lâm Xuân Hoa lại liếc mắt nhìn, thấy đúng là có rất nhiều nên cũng lấy bánh quy nếm thử.
Còn phải nói, loại này ngon hơn rất nhiều so với loại của cung tiêu xã trên thị trấn.
Hai mẹ con đến gần cái tủ gỗ cùng nhau ăn đồ ăn vặt, Cố Uyển mở một ngăn kéo trong tủ gỗ liền nhìn thấy radio ngày đó Hạ Mẫn đưa đến.
Suýt chút nữa cô quên mất thứ này, có lẽ Tần Chí Quân đã tiện tay bỏ vào đây.
Lâm Xuân Hoa chưa từng nhìn thấy thứ này, hỏi cô dùng như thế nào.
Cố Uyển nói thứ này được một người bạn tốt tặng, đây cũng là lần đầu tiên cô xài.
Hai người liền chụm đầu vào nhau nghiên cứu.
Đúng lúc này Tần Chí Quân quay về, thấy Cố Uyển đang khom lưng cúi đầu thì vội vàng đến cầm lấy.
Anh biết dùng radio, khi bật nguồn và ấn vào nút phát thì chiếc máy sẽ phát ra tiếng chuyển động băng.
Tần Chí Quân lại điều chỉnh âm lượng cực thấp, rồi đi đóng cửa.
Nghe giai điệu là câu chuyện xưa trong thị trấn, mấy năm qua các bài hát của cô ca sĩ này trở nên rất nổi tiếng, các nhà lãnh đạo lại thấy bài hát này rất mục nát và đồi trụy.
Nhưng ngay cả người như Tần Chí Quân cũng biết, có thể thấy có rất nhiều binh sĩ trong quân đội âm thầm nghe những bài này trong giờ nghỉ.
Sau khi Cố Uyển nghe xong ca khúc gì đó liền biết tại sao anh phải chỉnh âm lượng và đóng cửa.
Ở trường học cô nghe rất nhiều bạn học nói về cái này.
Vì thế cô cười phì một tiếng, lại giải thích một chút cho Lâm Xuân Hoa.
Lâm Xuân Hoa không biết nghe hát thôi mà còn có những chuyện này, Tần Chí Quân liền cười nói: “Không sao cả, mẹ cứ lặng lẽ nghe ở nhà thì không vấn đề gì.
Radio này còn có mấy chuyên mục, lát nữa con sẽ dạy mẹ, cũng để mẹ đỡ chán khi ở đây.”
Những ngày Lâm Xuân Hoa ở đây phong phú biết bao, đâu có nhàm chán gì.
Nhưng bà cũng rất thích chiếc radio này.
Vào giờ cơm tối, Cố Uyển nói với Lâm Xuân Hoa và Tần Chí Quân rằng, khi cô đến quân khu, mấy người đồng đội của Tần Chí Quân đã giúp đỡ rất nhiều.
Nhưng bởi vì học hành nên muốn mời người ta ăn bữa cơm mà vẫn không có thời gian rảnh.
Cô bàn bạc ngày hôm sau vừa hay là thứ bảy, là ngày nghỉ, liệu có nên mời mấy đồng đội của anh đến nhà ăn cơm không.
“Chính ủy Chu và cả hai Đại đội trưởng đã xúc tuyết đón em trong đợt tuyết lớn lần trước, rồi gia đình của Đại đội trưởng Hách, lính canh gác Chu Trường An, còn cả cái người Tiểu Lâm Tử đã làm giường cho chúng ta.
Anh thử xem xem có cần mời những đồng đội khác nữa không?”
Tần Chí Quân nghe vậy gật đầu, bàn bạc với Lâm Xuân Hoa chuẩn bị tối thứ bảy mời mấy chiến hữu đến ăn cơm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Xuân Hoa và Uông Thu Mai bắt xe đi đến chợ Môn Đầu Câu mua đồ ăn.
Ngoại trừ phải chuẩn bị đồ ăn cho những người đến ăn cơm, bà ấy còn đồng ý với Chúc Phượng Tiên là mua gà bồi bổ cho Cố Uyển.
Năm nay, những người buôn bán bày sạp nhiều hơn so với năm ngoái, muốn mua đồ gì cũng dễ dàng hơn trước.
Hôm qua Cố Uyển đưa cho Lâm Xuân Hoa 50 tệ bảo bà ấy cất ở trong nhà, nói nếu như không đủ thì cứ đến chỗ cô lấy là được.
Mời đồng đội của Tần Chí Quân ăn cơm, Lâm Xuân Hoa cũng muốn làm cho đúng thể diện.
Bà ấy mua một rổ đồ ăn lớn, suy nghĩ một lúc rồi lại mua một ít rau dưa.
Nhưng Uông Thu Mai lại ngăn bà, bảo bà ấy cứ đến đất trồng rau của cô ấy lấy là được.
Uông Thu Mai là người chịu thương chịu khó, đất trồng rau có một mảnh lớn, trừ nhà mình ăn ra còn có rất nhiều.
Cô ấy rất tốt với Cố Uyển, mà mẹ chồng của Cố Uyển nhìn cũng rất tốt.
Trước kia Cố Uyển không hay đi ra ngoài thì không nói, lúc này đi với Lâm Xuân Hoa, cô ấy bảo bà đừng lãng phí.
Lâm Xuân Hoa thoải mái đồng ý, nghĩ tối nay nên gọi người ta đến cùng ăn tối, hoặc là khi ninh cho con dâu cả canh gà sẽ bưng một bát đến cho hai đứa con của cô ấy.
Hai ba miếng gà cùng với bát canh cũng rất ra gì đó, lúc này Lâm Xuân Hoa cũng không keo kiệt, hàng xóm mà, có qua có lại thì mới chung sống lâu dài được.
Uông Thu Mai cắt một ít thịt chuẩn bị nấu canh bánh thịt cho hai đứa con ăn, đợi Lâm Xuân Hoa mua cuốc và hạt giống rau xong mới cùng đi về.
Khi hai người họ đi về không có xe nào có thể đi được, lúc về đến trụ sở đã sắp chín giờ.
Tới dưới tầng khu nhà tập thể chợt nhìn thấy một chiếc xe Jeep đang đậu ở đó, Lâm Xuân Hoa còn ngạc nhiên nhìn đi nhìn lại mấy lần.
Khi lên đến cửa nhà, bà ấy nghe thấy có tiếng người khác trong nhà mình, đi vào trong lại thấy có rất nhiều khách.
Có một người đàn ông trung niên mặc quân phục và một người phụ nữ ăn mặc rất lịch sự, còn có một cô gái da ngăm đen ngồi bên cạnh con bé Uyển nhà mình rất thân thiết.
Tần Chí Quân thấy bà đã về thì vội vàng đỡ lấy cái túi trong tay bà, rồi giới thiệu với bà về ba người nhà Phương Trí Trung.
Sau đó lại nói với Phương Trí Trung: “Tư Lệnh Trung, dì Tần, đây là mẹ tôi.”
Vợ chồng Phương Trí Trung nghe là mẹ của Tần Chí Quân thì lịch sự chào hỏi.
Lâm Xuân Hoa vừa mới nghe con trai mình nói người này là Tư lệnh, người ta còn hơi cúi người chào hỏi mình thì trong lòng vô cùng hoảng hốt.
May mà dù trong lòng bà ấy như thế nào nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, còn nói một hai câu khách sáo với người ta.
Cố Uyển đã quá quen với Lâm Xuân Hoa, nhìn thấy bà ấy đang hơi căng thẳng thì mỉm cười đi đến gọi một tiếng “mẹ”, kéo bà ấy ngồi xuống bên cạnh mình.
Lúc này Lâm Xuân Hoa liền cảm thán con dâu cả rất có mắt quan sát, quan lớn như vậy đến nhà mình, chân bà ấy sắp bị chuột rút rồi, nếu như thật sự như vậy sẽ khiến con trai mình mất mặt..