Thời điểm sinh của Cố Uyển rất đẹp, là vào ban ngày, lại có Lâm Xuân Hoa ở đây, nên dù có chút hoảng hốt nhưng cũng không xảy ra chuyện gì lớn.
Do tình huống của Cố Uyển đặc thù, Giang Hạo trên đường đi lái xe rất bình ổn, tuy là hơi chậm nhưng an toàn.
Bản thân nữ bác sĩ quân y cũng đã từng sinh con, nên trấn an Cố Uyển: “Đây là thai đầu tiên của cô, từ lúc bắt đầu đến khi sinh phải mất bảy tám tiếng, nếu chậm thì mười mấy tiếng cũng có, đừng quá căng thẳng, cứ thả lỏng ra đi.”
Cố Uyển gật đầu, trong lòng vẫn hơi sợ hãi.
Giang Hạo lái xe từ nơi đóng quân đến bệnh viện mất một tiếng rưỡi, chủ yếu là do không dám lái xe nhanh trên đường núi đường đất, sau khi vào khu thành phố thì ổn hơn.
Nữ bác sĩ quân y hiển nhiên rất quen thuộc với bệnh viện quân đội, cô ấy giúp tìm một bác sĩ sản khoa mà cô ấy quen, Tần Chí Hoa thì đi xử lý thủ tục nhập viện và thanh toán.
Mọi chuyện đã đi vào ổn định, bác sĩ kiểm tra rồi cho biết cổ tử c ung đã mở bằng một ngón tay rưỡi, yêu cầu Cố Uyển nằm xuống nghỉ ngơi một lúc, khoảng thời gian giữa các lần đau đẻ nhiều hơn trước khi vào phòng sinh.
Giang Hạo tranh thủ lúc này đến căng tin bệnh viện mua một ít hoa quả, đồ ăn nhẹ, đồ hộp và thực phẩm dinh dưỡng rồi mang vào phòng bệnh, lúc này anh ấy mới cùng nữ bác sĩ quân y chào tạm biệt Lâm Xuân Hoa.
Lâm Xuân Hoa cảm ơn họ một lần nữa rồi tiễn họ ra ngoài.
Giang Hạo được Tần Chí Quân chỉ dạy từ khi còn là một tiểu binh, anh ấy đều quen biết Lâm Xuân Hoa và Cố Uyển, trước khi đi còn nói với Lâm Xuân Hoa: “Tiểu đoàn trưởng không có ở nơi đóng quân, nếu chị dâu có việc gì thì bác cứ gọi điện thoại cho văn phòng, lúc chị dâu xuất viện bác cũng báo trước cho cháu, cháu qua đây đón mọi người.”
Lâm Xuân Hoa liên tục gật đầu cảm ơn, chờ tiễn người đi rồi trở về phòng bệnh, nhìn vào đồ trong túi liền nói với Cố Uyển rằng người thanh niên này là một chàng trai tốt, làm việc rất chu đáo.
Bà ấy hỏi Cố Uyển bây giờ còn đau không, Cố Uyển vừa mới đau một hồi, sắc mặt hơi tái nhợt, lắc đầu không nói gì.
Lâm Xuân Hoa đắp chăn lên người cô, nói: “Con nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không đau thì ngủ một giấc, tính toán con sẽ phải sinh vào ban đêm, bây giờ cũng đã chập tối rồi, mẹ qua căng tin mua một ít đồ ăn, con tranh thủ lúc không đau thì ăn nhiều một chút, khi sinh mới có sức mà sinh.”
Năm đó Tần Chí Quân bị thương bà ấy đã chăm sóc anh ở đây vài ngày, căng tin của bệnh viện ở đâu bà ấy nắm rõ.
Để Tần Hiểu Muội ở đây cùng Cố Uyển, bà ấy và Tần Chí Hoa đi mua đồ ăn.
Chọn được những món ngon cho Cố Uyển về tranh thủ ăn cho nóng, nhưng Cố Uyển không còn cảm giác ngon miệng, ăn vài miếng là ăn không nổi.
Trong khoảng thời gian này y tá đến hỏi thăm tình hình vài lần, đến tám giờ tối, thời gian đau đẻ của Cố Uyển đã rút ngắn xuống còn hơn hai mươi phút một lần, Lâm Xuân Hoa gọi bác sĩ đến xem, sau khi kiểm tra, cổ tử c ung đã mở đến ba ngón tay, gọi y tá đẩy cả người cả giường vào phòng sinh.
Trong phòng sinh, Lâm Xuân Hoa và những người khác không được vào, ba mẹ con lo lắng chờ đợi tin tức bên ngoài.
Thỉnh thoảng một y tá mở cửa gọi, người nhà của ai ai đó có ở đó không, người mẹ đã sinh con trai…
Lâm Xuân Hoa vội vàng chạy đến hỏi con dâu Cố Uyển như thế nào, sinh hay chưa?
Có rất nhiều người sinh con, các y tá cũng không đủ kiên nhẫn để nghe và kiểm tra từng lời nói được, họ đều quá bận rộn, nếu họ chưa gọi tên thì có nghĩa là chưa sinh, sinh rồi thì sẽ thông báo, phanh một tiếng liền đem cửa đóng lại.
Cố Uyển lúc này toát mồ hôi lạnh vì đau đớn, trong phòng sinh có bảy tám bà mẹ, một số khóc lóc chửi tên ai đó, một số thì khóc lóc la hét rằng họ sẽ không sinh con nữa.
Một nữ bác sĩ đến nhìn bảng tên ở cuối giường của cô, hỏi cô là bạn của chủ nhiệm Trần à, bảo cô đừng căng thẳng, đau thì hãy hít thở sâu, không đau thì nhắm mắt nghỉ ngơi, sẽ còn nhiều lần đau nữa, lúc này nên tiết kiệm sức lực, nếu không khi sinh không còn sức mà chịu đựng thì sẽ rất khổ.
Cố Uyển ngơ ra một lúc mới nhận ra chủ nhiệm Trần chính là nữ bác sĩ quân y đã giúp cô tìm bác sĩ, liền vội gật đầu, thều thào nói lời cảm ơn với nữ bác sĩ.
Nữ bác sĩ nhìn cô đau đến tái mặt nhưng chỉ lặng lẽ chịu đựng, không khóc không gào liền rất có hảo cảm, cười nói: “Em như này là đúng rồi, khóc sẽ làm cho không khí lọt vào ruột, lúc sinh chỉ đau nhiều hơn thôi, nằm nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng căng thẳng.”
Tám giờ hơn vào phòng sinh, cơn đau nối tiếp từng cơn, mỗi lần thời gian đau đều kéo dài hơn.
Đến mười giờ, Cố Uyển vốn đang có thể nhắm mắt hít thở sâu, chịu đựng cơn đau, lúc này liền không thể chịu đựng được nữa.
Cô toát mồ hôi vào giữa trời đông, lại nghe được sản phụ giường bên cạnh vừa đau vừa chửi mắng chồng, Cố Uyển bỗng nhớ ra rằng cô sắp sinh rồi nhưng Tần Chí Quân vẫn chưa về, mũi cay cay, nước mắt chảy dài, không biết là do đau hay là do tủi thân nữa.
Lúc này Tần Chí Quân đang ở đâu?
Tần Chí Quân vẫn luôn nhớ đến Cố Uyển nên nhiệm vụ lần này tiến hành thật nhanh, anh muốn trở về sớm hơn một hai ngày.
Lúc này, anh đang ngồi ở ghế phụ lái trên một chiếc xe, xe vừa tiến vào thành phố B không lâu.
Tần Chí Quân không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng từ chập tối anh đã cảm thấy trong lòng có hơi hốt hoảng, hình dung không ra là cảm giác gì, tim đập nhanh, nôn nao bồn chồn không ngớt.
Anh gõ ngón tay lên đầu gối không ngừng, trước đây chưa bao giờ có cảm giác này.
Xe chạy ngang qua cổng lớn khuôn viên Thành ủy, anh đột ngột hô dừng xe, sau đó vội vàng xuống xe thương lượng với đồng chí gác cổng, muốn mượn điện thoại trong phòng bảo vệ của bọn họ gọi cho trạm gác nơi đóng quân một chút.
“Tôi là Tần Chí Quân, đồng chí có thể qua nhà tôi gọi em trai hoặc em gái tôi nhận điện thoại được không?”
Lại nói đến trạm giác bên này, năm giờ chiều đã nhận được chỉ thị của Giang Hạo, nếu Tiểu đoàn trưởng Tần về, kêu anh mau đến bệnh viện quân đội, vợ anh sắp sinh rồi.
Đúng lúc này, nhận được điện thoại của Tần Chí Quân, người binh lính vội vàng truyền đạt lại tình hình.
Tần Chí Quân nghe nói Cố Uyển sắp sinh và đang nằm trong bệnh viện quân đội thì tim anh như muốn nhảy ra ngoài.
Anh cúp máy cảm ơn các chiến sĩ ở đây, sau đó liền vội vàng lên xe, nhờ đồng đội đưa vào bệnh viện quân đội trước.
“Tiểu đoàn trưởng, sao lại vào bệnh viện vậy?” Anh bỗng nhiên xuống xe gọi điện, vừa lên xe lại tự nhiên muốn đưa đến bệnh viện, khiến binh sĩ cùng làm nhiệm vụ với anh bị một phen hốt hoảng.
“Vợ tôi sắp sinh, đang nằm trong bệnh viện quân đội.”
“Chị dâu sắp sinh? Tôi nói Tiểu đoàn trưởng anh làm sao từ tối hôm qua đến giờ vẫn luôn bồn chồn, được rồi, chúng ta đi qua, ở đây cách bệnh viện quân đội không xa.”
Người lính lái xe quay đầu đi đến bệnh viện quân đội, trong lòng thở dài, máu mủ ruột rà thật là lợi hại, nếu Tần Tiểu đoàn trưởng không đột nhiên bước ra khỏi xe gọi điện mà về nơi đóng quân rồi mới đi, thì cũng phải mất ít nhất ba tiếng đồng hồ.
Xe dừng trước cổng bệnh viện quân đội, hơn mười quân nhân đang làm nhiệm vụ cùng Tần Chí Quân bước xuống xe, một nhóm binh lính trang bị vũ trang bước vào, y tá tưởng rằng có người bị thương khi họ thực hiện nhiệm vụ, kết quả là Tần Chí Quân đã vội vàng chạy đến, hỏi có sản phụ nào tên Cố Uyển đến chưa.
Cô ta ngẩn người, Tần Chí Quân gấp gáp nói: “Tôi là chồng cô ấy, vừa đi làm nhiệm vụ về.”
Y tá lúc này mới phản ứng lại, kiểm tra giúp anh, liền nói: “Phòng bệnh số 136.”
Nói rồi chỉ cho anh hướng đến đó.
Một nhóm người đi đến phòng số 136, liền thấy Tần Chí Hoa ở phòng bệnh đang trông đồ đạc, nhưng Cố Uyển thì không có ở đó.
“Anh cả đã về rồi, nhanh lên, chị dâu đang ở trong phòng sinh, anh nhanh qua đó, mẹ và Hiểu Muội đều ở đó rồi.”
Tần Chí Hoa nhìn thấy anh cả, liền vội vàng chỉ hướng phòng sinh để anh mau qua đó.
Tần Chí Quân nghe thấy người đã vào phòng sinh, liền co chân chạy đến, từ xa đã nghe được một giọng nữ hét lên: “Có người nhà của Cố Uyển ở đây không? Sản phụ sinh được một cặp song sinh, là hai con trai.”
“Có, ở đây, chúng tôi là người nhà của Cố Uyển.” Là tiếng mẹ anh.
“Cả hai đều là con trai ạ, không có con gái sao?”
“Cả hai đều là con trai.” Cô y tá mỉm cười.
Vừa nói xong Tần Chí Quân đã chạy tới cửa phòng sinh, cũng không rảnh quan tâm chào hỏi mẹ mình, liền vội vàng hỏi y tá: “Cố Uyển thế nào rồi, tôi là chồng của cô ấy, cô ấy không sao chứ?”
Y tá thấy một quân nhân đột nhiên chạy tới, lại nghe là chồng của sản phụ, liền cười nói: “Sản phụ vẫn ổn, mẹ con đều bình an vô sự.”
Tần Chí Quân thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn, cảm ơn!”
Y tá thông báo cho người nhà xong, đóng cửa trở lại phòng sinh, mỉm cười nói với Cố Uyển: “Bên ngoài có một quân nhân vừa mới tới, nói là chồng em, đến hỏi thăm tình hình của em đó.”
Cố Uyển vừa chịu cơn đau thập tử nhất sinh, mãi mới bình tĩnh được một chút, lại nghe nói đã sinh được hai đứa con trai, còn nghĩ Điềm Bảo của mình đi đâu rồi, liền nghe thấy Tần Chí Quân đã tới, cũng không biết có phải vì kích động hay không, bụng lại đau chết đi sống lại.
Bác sĩ bên cạnh đột nhiên kêu lên: “Còn có một đứa trẻ nữa, sinh ba rồi!”
Phòng sinh náo nhiệt hẳn lên, một vài bác sĩ không có việc gì chạy tới bên cạnh, người sản phụ đợi sinh không bị đau dữ dội ở bên cạnh ngoái đầu sang nhìn, sinh ba sao, hiếm thấy, thật đáng ngưỡng mộ.
Cố Uyển nghe được sinh ba, bản thân cũng sững sờ, chỉ là cô không ý thức được gì nữa, đứa nhỏ còn lại chui ra thật nhanh, đầu óc cô nhất thời trống rỗng.
Cửa phòng sinh lại mở ra, vẫn là y tá vừa rồi, vui vẻ hét lên: ”Người nhà Cố Uyển, sản phụ sinh ba, đứa thứ ba là con gái.”
Lâm Xuân Hoa và Tần Hiểu Muội nhảy dựng lên vì vui mừng: “Điềm Bảo à, là Điềm Bảo đó!”
Ngay cả Tần Chí Quân cũng toét miệng cười, con gái của anh, anh có một đứa con gái.
Cô y tá cười nói: “Gia đình các vị thật may mắn, sinh ba rất hiếm thấy, mỗi năm có khi còn không có lấy một lần.”
Cô đóng cửa phòng sinh rời đi, một đám quân nhân ở hành lang bên ngoài tụm lại chỗ Tần Chí Quân nở nụ cười: “Tiểu đoàn trưởng thật lợi hại, sinh ba luôn!”
Tần Chí Quân vuốt tóc, cười như tên ngốc, vợ mình một lần sinh ba đứa, một lúc anh có đến ba đứa con.
Thấy anh cười ngơ ngác, Hách Binh gọi đám người rời đi trước, bọn họ vừa mới trở về sau nhiệm vụ, ở đây cũng không hay cho lắm.
“Tôi sẽ dẫn mọi người trở về giao trả nhiệm vụ trước.”
“Trở về cho các đồng chí xả hơi hút thuốc.”
Tần Chí Quân vẫy vẫy tay để bọn họ đi, ánh mắt nhanh chóng hướng về cửa phòng sinh..