Đồng hồ đã điểm Sáu giờ sáng, Văn Quảng như thường lệ rời khỏi phòng và đi xuống nhà bếp để ăn chút gì đó rồi đi làm.
Nhưng hôm nay khi bước ra khỏi phòng đập ngay vào mắt anh lại là cảnh Tư Nhĩ đang nằm vật ra ghế sofa ngủ nướng, trong tay cô vẫn còn nắm hờ một chiếc giẻ lau, phía dưới sàn nhà còn có chậu nước lau nhà bẩn và đục ngầu.
Văn Quảng trông thấy cảnh này bèn lắc đầu ngao ngán.
Anh lại gần tính gọi cô dậy và mắng cho một trận nhưng khi nhìn thấy xung quanh ngôi nhà đều đã được lau chùi sạch sẽ thì anh lại thôi.
Rồi anh lặng lẽ ngắm nhìn người con gái đang mệt mỏi nằm ngủ ở trước mặt.
Thôi nay tha cho cô ta vậy.
Văn Quảng tự nhủ với mình và quay lại trở lại vào trong bếp để chuẩn bị bữa sáng.
Tiếng người lạch cạnh nấu nướng ở trong bếp liên tục phát ra khiến Tư Nhĩ giật mình tỉnh giấc.
Cô vốn khó ngủ từ nhỏ, đêm qua lại còn thức trắng để dọn nhà nên cơ thể cô bây giờ mệt đến rã rời, muốn ngủ ngon giấc một chút cũng rất khó.
– Anh dậy rồi sao? – Tư Nhĩ mệt mỏi cất lời.
– Ừ.
– Văn Quảng thờ ơ đáp lại, tay vẫn liên tục nấu đồ ăn.
Tư Nhĩ thấy anh đang nấu đồ ăn liền nhanh nhảu chạy vào xem, vẻ thích thú.
Trước đó cô chưa từng nghĩ một tổng tài cao ngạo như anh ta vậy mà còn biết nấu đồ ăn sáng.
– Bữa sáng đầu tiên tôi tự nấu, mấy ngày sau công việc này là của cô.
– Anh giỏi thế? Biết nấu ăn nữa sao?
– Không vô dụng như cô.
Anh vừa nói vừa bê đồ ăn ra bàn.
Tư Nhĩ nhìn vậy liền muốn giúp anh một tay.
– Để đấy đi.
Khỏi cần cô giúp.
– anh xua tay ngỏ ý không cần cô bê đồ phụ nhưng cô không nghe.
Cứ nhất định muốn bê phụ anh cho bằng được.
Kết quả là cô hậu đậu làm đổ cả đĩa trứng xuống sàn.
– Em… em… – Tư Nhĩ lo lắng nhìn về phía Văn Quảng.
Trông thấy vẻ mặt anh tối sầm đang nhìn chằm chằm vào mình, Tư Nhĩ lại càng lo lắng hơn.
Hai tay cô nắm chặt vào nhau không dám hó hé.
– Lau đi và nấu lại món đó cho tôi.
– Được được.
– thấy được cơ hội sửa sai, Tư Nhĩ nhanh chóng lấy đồ ra lau dọn, được dọn dẹp cả đêm nên bây giờ cô dọn cũng đỡ vụng về hơn đôi chút.
– Biết nấu không?
– Em…
– Tôi ghi công thức cô tự nấu.
– Được.
Tư Nhĩ nở nụ cười mà trong lòng không khỏi lo lắng.
Đĩa trứng này cô làm vỡ hình như là món trứng xào cà chua.
Nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng với cô nấu trứng không cô còn không biết nấu huống chi lại còn có cả cả chua?
Ngay lúc này đây Tư Nhĩ chỉ ước sẽ có một điều gì đó thật khủng khiếp xảy ra.
Ví dụ như nhà sập hay cháy nhà, động đất gì cũng được.
Miễn là cô không phải nấu món trứng xào cà chua này là được.
Nhưng đời mà, đâu phải cứ ước là được? Tư Nhĩ có ước thế ước nữa thì vẫn phải bắt tay vào công việc nấu lại món trứng xào cà chua kia.
Xem nào…
Tư Nhĩ nhìn vào tờ công thức Văn Quảng viết cho mình, điều đầu tiên cô cảm nhận được chính là chữ anh viết rất đẹp…
Không phải.
Đầu tiên là thái cà chua… Tư Nhĩ lắc đầu tự nhủ bản thân nhất định phải tập trung tinh thần.
Cà chua…
Ngay nhát dao đầu tiên khi Tư Nhĩ bắt đầu thái nhỏ cà chua thì cô đã cắt vào tay thay vì cắt cà chua.
– Á!! – Tư Nhĩ đưa tay lên miệng ngậm để cầm máu, vẻ mặt đau đớn vì lần đầu bị dao cắt vào tay.
Văn Quảng thấy thế vẫn chẳng hề nhúc nhích, không chút quan tâm mà lạnh lùng nói.
– Nhanh lên tôi còn phải đi làm.
Tư Nhĩ biết Văn Quảng là chúa vô tâm nên cũng chẳng lạ lẫm gì khi anh ta có thái độ như vậy nhưng cô vẫn tức lắm.
Bộ anh ta nếu thể hiện ra chút tính người thì chết được sao?
Trong lòng Tư Nhĩ lúc này đã chửi Văn Quảng không biết bao nhiêu là lời lẽ không hay rồi nhưng bên ngoài mặt cô vẫn giả tạo diễn như bản thân không chút ấm ức gì.
Vất vả một lúc lâu hết cà chua lại đến trứng thì cuối cùng Tư Nhĩ cũng nấu xong món trứng xào cà chua, món ăn đầu tiên do chính cô tự tay làm tất cả các công đoạn.
Và để nấu được món ăn đầu tiên này thì đôi bàn tay cô cũng phải trả giá không ít bằng việc bị thương hết lượt.
Ấy vậy mà Văn Quảng còn không thèm cảm kích sự nỗ lực đó của cô.
Anh ăn thử đúng một miếng sau đó liền nhả ra, nhả ra xong lại còn tức giận ném cả đĩa trứng cô nấu vào sọt rác không chút do dự.
Tư Nhĩ bàng hoàng nhìn chằm chằm Văn Quảng.
Món ăn đầu tiên cô tự tay nấu cô còn chưa được thử qua, anh có phúc ăn thử vậy mà dám vất đi.
Nghĩ đến đây cô liền cảm thấy bản thân sắp nhịn hết nổi rồi.
Thực sự bây giờ cô rất muốn được vùng lên và mắng anh té tát đến khi nguôi giận mới thôi.
– Dở tệ vậy mà cũng nấu ra được.
Đúng là vô dụng.
Nhịn nhịn nhịn.
Cái gì quan trọng nhắc lại ba lần.
Tư Nhĩ cuối cùng cũng nhịn được rồi.
Cô không mắng Văn Quảng, cũng không kêu ca phàn nàn bất cứ lời nào chỉ lặng lẽ dọn rửa mọi thứ.
“Choang” đĩa ăn cô đang rửa, cô vô tình trượt tay làm nó rơi vỡ cả ra sàn.
Biết điều, cô nhanh chóng cúi xuống nhặt sạch các mảnh vỡ, không để anh phải nhắc nhở.
Văn Quảng sáng giờ nhìn cô hết làm rơi đồ lại nấu ăn dở sau đó lại làm rơi đồ thì vô cùng khó chịu.
Cái bệnh cầu toàn của anh bắt đầu dở chứng.
Nó khiến anh cảm thấy Tư Nhĩ bây giờ trông thật ngứa mắt làm sao.
Và cũng chính bởi thấy cô ngứa mắt như thế nên anh đã cố tình lại gần và giẫm lên tay cô…
Cho bõ ghét.
Bàn tay cô bị anh giẫm lên, theo lực cả bàn tay bị dí mạnh xuống đất nơi đang có đầy những mảnh vỡ sắt nhọn.
Những mảnh vỡ đó vì thế mà đâm cả vào tay cô.
Cả bàn tay bị đâm sau đó đã chảy rất nhiều máu.
Tư Nhĩ nhăn mặt vì đau nhưng cô không hề hé răng kêu ca nửa lời.
Cô mặc định rằng đó là những gì bản thân sẽ phải chịu nên không chút oán thán mà chấp nhận tất cả.
.
Sau khi Văn Quảng đi làm, Tư Nhĩ cuối cùng cũng có thể thoải mái mà đi lên phòng ngủ.
Suốt từ hôm qua tới giờ cô vẫn chưa có một giấc ngủ cho tử tế, bây giờ ngoài ngủ ngon ra cô chả còn thiết tha gì nữa.
Ai bảo cứ là con nhà giàu thì sướng? Nếu có thì ai sướng chứ chắc chắn không phải cô rồi.
.
Ở công ty, Văn Quảng khắt khe chỉ ra rất nhiều lỗi của các nhân viên ở trong công ty bao gồm cả những việc nhỏ nhất khiến mọi người ai nấy đều vô cùng căng thẳng.
Bình thường anh ít khi ra khỏi phòng, mọi chỉ đạo của anh đều sẽ do một người trợ lí thông báo nên mấy việc nhỏ nhặt thường thì anh sẽ không để ý tới nhưng hôm nay lại khác.
Anh không biết vì sao lại rảnh rỗi đi chỉ đạo việc cho từng phòng ban một.
Yêu cầu bọn họ làm việc kĩ tới mức không thể kĩ hơn mới thôi.
– Phó giám đốc Nhật! – một nhân viên nhìn thấy Nam Nhật thì như tìm thấy phao cứu sinh vội lên tiếng chào hỏi.
Văn Quảng quay lại nhìn, Nam Nhật đi đến vui vẻ vẫy tay chào mọi người sau đó thuận tiện khoác vai Văn Quảng và kéo anh vào trong phòng.
– Sao thế? Mới lấy vợ được hai hôm sao mà đã cáu gắt như vậy rồi?
– Vợ gì chứ? Tôi chả thèm quan tâm.
– Văn Quảng ngả người ra sau ghế chán nản nói.
– Sao? Sao nghe bảo là môn đăng hộ đối, cô gái đó cũng rất hiểu chuyện, xinh đẹp còn gì? – Nam Nhật vô tư nói.
– Nhưng cô ta ngoài việc biết hưởng thụ ra thì cái gì cũng vụng về.
Loại tiểu thư chưa khổ bao giờ đấy tôi không ưa nổi.
Hơn nữa tôi bị mắc bệnh thích cầu toàn, thật sự nhịn không nổi khi cô ta cứ liên tục mắc lỗi.
– Văn Quảng cau có nói.
– Thế thì người trong công ty liên quan gì mà cậu chuốc giận lên họ? Hơn nữa với thân phận của cậu, cậu ngoài lấy các tiểu thư môn đăng hộ đối ra thì đâu có lựa chọn khác? Với lại trong lễ cưới tôi thấy cô tiểu thư đấy rất hiểu chuyện, tốt hơn hầu hết các vị tiểu thư khác rồi còn gì?
– Cô ta mà tốt gì chứ? Lấy cô ta tôi thà ở một mình.
– Thế thì có người nào như cậu sao? Chưa cưới đã ném cho người ta bản hợp đồng hôn nhân, sau khi cưới về rồi thì lừa ép người ta làm hết việc nhà cho cậu? Người ta dù gì cũng là con gái, lại còn là tiểu thư được chiều từ nhỏ, người ta nhịn cậu thế rồi cậu ít nhất cũng nên tỏ ra biết điều một chút mới phải.
– Bản hợp đồng với bên công ty nước ngoài cậu làm đến đâu rồi?
– Sao lại nói đến chuyện đó? Chúng ta đang nói…
– Chưa làm xong đúng không? Vậy mau đi làm đi.
Văn Quảng kiếm cớ đuổi Nam Nhật đi sau đó liền một quay lại bàn làm việc.
Nhưng khi ngồi vào bàn rồi anh lại không tài nào tập trung nổi, trong đầu liên tục nhớ lại chuyện sáng nay khi anh giẫm lên tay cô.
Hình như trong lòng cũng có đôi chút lo lắng.
Mặc kệ cô ta.
Loại người như cô ta chả đáng để quan tâm.
Văn Quảng thầm nghĩ và yên tâm tiếp tục công việc của mình..