Văn Quảng vội vàng kéo tay Tư Nhĩ vào trong xe sau đó đóng chặt cửa lại.
Vẻ mặt tức giận, ánh mắt chứa đầy sát khí như thể muốn ngay lập tức muốn giết chết người con gái trước mặt vậy.
– Nói đi.
Lý do vì sao cô lại muốn ly hôn.
– Văn Quảng gằn giọng nói, mỗi từ nói ra đều chứa đầy sát khí.
– Lý do rõ ràng thế còn gì! Tôi là không còn xứng với anh nữa.
Với lại thay vì ở đây hỏi tôi những điều vô lý này thì sao anh không vào kia làm quen với cô dâu mới của mình đi.
– Tư Nhĩ cố ngọ ngậy, lần đầu tiên trong hai năm qua cô được tự tin lên giọng với người đàn ông này.
Cảm giác cứ phải nói là đã thực sự… nhưng nhiêu đây vẫn chưa có đủ cho anh được.
– Cô… – Nhưng Tư Nhĩ còn chưa kịp vui được bao lâu thì đã bị Văn Quảng tức giận xiết chặt lấy cổ cô khiến cô không tài nào thở nổi.
– Bỏ… bỏ ra… tôi… không… thở….
– Tư Nhĩ thều thào cầu xin.
Văn Quảng bấy giờ mới ý thức được hành động của bản thân vội vàng buông tay.
“khụ khụ khụ…” Tư Nhĩ vừa mới thoát chết trong gang tấc xong nên bây giờ vẫn còn rất sợ, cô vừa sợ vừa ho lên mấy tiếng sặc sụa.
– Sao không thử cầu xin tôi.
Biết đâu tôi sẽ giúp cô giữ lại gia đình này thì sao? – anh cố giữ bình tĩnh để nói chuyện với cô.
– Tại sao tôi phải cầu xin anh nữa? Tôi cầu xin anh nhiều rồi mà, thực sự không cầu xin anh nổi nữa.
Hai năm qua cô vất vả chịu đựng, sống nhu nhược hèn nhát, vì chữ hiếu mà ngay đến cả danh dự của bản thân cũng chẳng cần, để mặc anh không ít lần chà đạp lên.
Bây giờ có cơ hội thoát được, cô đời nào lại lựa chọn bỏ qua?
– Cô dám… – Văn Quảng không ngờ Tư Nhĩ lại cự tuyệt mình như vậy, tức giận anh đập đấm mạnh tay xuống ghế ngồi tạo ra một tiếng kêu khá lớn.
Đủ để Tư Nhĩ phải giật mình.
Nhìn thái độ cương quyết hiện giờ của Tư Nhĩ, Văn Quảng mới bàng hoàng nhận ra một điều rằng cô vốn không phải kiểu con gái yếu đuối, vô dụng như anh vẫn thường hay trách móc trong hai năm qua.
Cô mạnh mẽ và quyết đoán nhiều hơn là yếu đuối và nhu nhược.
Ngày hôm nay anh phải công nhận một điều rằng Tư Nhĩ cô quá giỏi che mắt người khác khi đã có thể che mắt được anh.
– Nói thật đi.
Hai năm qua cô chưa từng yêu tôi đúng chứ? – Văn Quảng hỏi.
– Sao thế? Anh yêu tôi rồi à? Không nỡ rời xa tôi đến vậy sao? – Tư Nhĩ không muốn nói ra lí do thật, tìm cách đánh trống lảng, tiện thể cũng lên mặt thách thức anh ta.
Dù sao tình hình hai nhà Lam Trần cũng đang vô cùng căng thẳng, nếu còn để Văn Quảng biết cô hai năm qua không hề yêu anh mà chỉ đóng vai si tình nhằm qua mặt anh thì chắc mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn nữa.
– Đừng tự đề cao bản thân mình như thế.
Loại con gái như cô tôi không thèm để vào mắt.
Trước đó là vậy.
Bây giờ cũng là vậy.
Tương lai nhất định vẫn sẽ như thế.
– Văn Quảng làm ra vẻ không quan tâm lắm đáp lại lời thách thức của Tư Nhĩ.
– Còn chuyện hợp đồng hôn nhân? Tôi sẽ được hưởng lợi đúng như thoả hiệp chứ? – Tư Nhĩ chủ động nhắc tới chuyện hợp đồng hôn nhân kia.
Nói gì thì nói chứ những cái đã thuộc về quyền lợi rồi, nhất định là phải sòng phẳng và rõ ràng.
Hơn nữa ý tưởng này cũng chả phải do cô nghĩ ra mà do chính Văn Quảng đề xuất trước.
– Cô đã làm rất tốt vai trò là vợ của tôi trong hai năm qua, số tiền 500.000 đô ghi trong hợp đồng tôi sẽ chuyển cho cô sớm thôi.
– Văn Quảng thở dài một hơi, dõng dạc nói.
Dường như không còn có ý muốn líu giữ cô.
– Cảm ơn.
– Tư Nhĩ vui vẻ nói lời cảm ơn.
Trước khi xuống xe còn không quên ngoảnh lại chọc ghẹo Văn Quảng một câu.
– Cảm ơn chồng hờ của em.
Đối với lời chọc ghẹo này của Tư Nhĩ, Văn Quảng không chút hứng thú dơ tay ra hiệu cho tên trợ lí đang ngồi ở ghế lái, lái xe đi khỏi.
.
Trên chuyến xe buýt trở về vùng ngoại ô nơi trước đây Như Nguyệt từng ở, Tư Nhĩ cảm thấy có chút không quen chỉ bởi đây là lần đầu cô ngồi trên loại xe kiểu như này.
Người thì đông, không gian lại chật chội trong khi thời tiết hôm nay còn nóng như đổ lửa.
Ngồi ở đây thật đúng chẳng khác gì địa ngục trần gian.
– Anh có thấy nóng không? – Tư Nhĩ hơi nhăn mặt hỏi Trần Trung, một tay liên tục phe phẩy chiếc mũ phớt cố xua đi phần nào cái nóng nực ở trên xe.
– Cô thấy nóng à?
– Ừ.
Rất là nóng luôn ấy.
– Chịu khó chút sắp về tới nơi rồi.
Xe nay hỏng điều hoà nên mới nóng như thế chứ bình thường không hay như vậy đâu.
– Ra thế… – Tư Nhĩ gật gù mấy cái sau đó liền ngả người ra phía sau và đưa mắt hướng nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Khung cảnh đồng quê nơi thôn dã hiện nên trong mắt Tư Nhĩ vừa đẹp đẽ lại vừa mơ hồ.
Trong khung cảnh đồng quê ấy hiện nên hình ảnh những cánh đồng rộng lớn trải dài đến bất tận với màu vàng rực rỡ của lúa chín song hành cùng nó là một màu xanh tươi mát của cây cỏ mọc um tùm xung quanh các bờ ruộng.
Những khóm cây trồng và đống rơm bao phủ khắp nơi càng giúp cho không khí nơi thôn quê trở nên thật trong lành và mát mẻ hơn nữa.
Bầu trời xanh thẳm, pha trộn với những đám mây trắng xóa, tạo nên một cảnh tượng đầy thơ mộng và lãng mạn.
Nhìn vào khung cảnh này, người ta cảm nhận được sự yên tĩnh và thanh bình của cuộc sống nơi đồng quê.
Một thứ hoàn toàn xa lạ với những người sống ở chốn đô thị lâu năm như Tư Nhĩ.
Có thể nói trở về đây với ý định gắn bó lâu dài quả nhiên không phải là một ý tưởng tồi.
Tuy rằng ở đây không náo nhiệt, vui vẻ, cuộc sống vất vả lại thiếu thốn nhiều tiện nghi khác xa so với thành thị nhưng ở đây Tư Nhĩ sẽ có thể nhìn nhận lại chính mình, xác nhận lại xem bản thân cô đang thực sự muốn gì, muốn sống một cuộc sống ra làm sao sau hơn hai mươi mấy năm cô chỉ luôn sống theo ý thích của người khác.
– Tư Nhĩ… – Trần Trung khẽ lên tiếng gọi Tư Nhĩ.
– Sao đấy? Tôi đang mệt quá muốn ngủ một lát, nói sau được không?- Tư Nhĩ mệt mỏi đáp lại.
– Cô có thể dựa vào tôi cũng được.
Dựa ra sau ghế sẽ càng mệt hơn đấy.
– Tốt vậy sao? Cảm ơn anh.
Trần Trung khẽ thở dài một hơi sau xích lại gần cho Tư Nhĩ có thể dựa vào anh dễ dàng hơn.
.
– Trần Văn Quảng con muốn tạo phản sao? Hôn sự với nhà họ Lam nhất định con phải thực hiện, đừng tìm cách lờ đi nữa, tối nay về đây chúng ta bàn chuyện trực tiếp.
– ông Trần tức giận hét lớn vào màn hình điện thoại.
Nhưng ở đầu dây bên kia, Văn Quảng hoàn toàn không để lọt tai bất cứ lời nào ông nói, vẫn giữ vững phong thái ung dung ngồi làm việc.
– Con còn ở đấy chứ?
– Còn.
– Văn Quảng mệt mỏi đáp lời.
– Vậy thì biết điều một chút tối nay về nhà ăn cơm chúng ta bàn chuyện tiếp biết chưa?
– Con biết rồi.
Cúp máy đây.
Dứt lời Văn Quảng tắt máy cái rụp chả thèm quan tâm đến lời bố mình vừa mới nói.
– Cậu sao thế? Muốn hủy hôn à? – Nam Nhật giọng điệu hí ha hí hửng hỏi chuyện.
– Ừ.
– Văn Quảng thờ ơ đáp lời.
– Vì sao?
– Cô dâu đó không ổn.
– Không ổn? Ở đâu? Ở việc cậu không có tình cảm với cô ta sao?
– Một phần.
– Phần khác vì sao? Vì cậu thích Tư Nhĩ rồi hay sao?
Nghe đến đây Văn Quảng bỗng khựng lại.
Trái tim anh dạo gần đây không hiểu vì sao cứ nghe đến cái tên Tư Nhĩ này thì đều sẽ lại bất giác rung lên một nhịp đầy khó hiểu.
– Sao thế? Tôi nói đúng rồi.
Cậu thích Tư Nhĩ rồi sao? – Nam Nhật mở to mắt kinh ngạc, giọng reo hò.
– Chả rõ nữa.
Nhưng hình như là thế.
– Hình như là sao? Cậu nói thử cảm giác của cậu tôi nghe xem nào?
– Thì là kiểu muốn thân mật với cô ta thôi.
Nam Nhật nghe xong lời này liền sững người.
Quả nhiên không hổ danh là thanh niên già chưa từng biết yêu.
Ngay cả từ “rung động” nói thế nào cũng không biết.
Nếu để đám nhân viên cấp dưới trong công ty biết được chắc bọn họ sẽ được phen cười vui cả ngày mất.
– Thế là cậu thích người ta thật rồi đấy anh bạn ạ.
– … – Văn Quảng im lặng như suy tư điều gì đó sau đó “Ừ” nhẹ một tiếng.
– Cậu thái độ vậy là sao? Bộ không muốn “thân mật” với người ta tiếp nữa hay sao mà “ừ” kiểu chán nản thế?- Nam Nhật đen tối nhấn mạnh hai vào hai từ “Thân mật”
– Đừng hiểu lầm.
Tôi và cô ta mới hôn thôi.
Chưa “thân mật” tới mức như cậu đang nghĩ đâu.
– Văn Quảng lên tiếng giải thích.
– Thế thì… – Nam Nhật vẫn muốn hóng hớt tiếp nhưng Văn Quảng thì chán rồi.
Anh không còn muốn nói thêm về vấn đề nan giải này nữa.
– Cuộc họp với công ty nước ngoài vào chiều nay cậu sẽ đi thay tôi.
– Văn Quảng lập tức chuyển chủ đề.
– Cậu lại thế nữa rồi….
Thực lòng mà nói Văn Quảng không hề muốn né tránh cảm xúc, ngược lại bản thân anh còn muốn tìm hiểu về nó kĩ hơn nhưng tiếc là bây giờ lòng anh chưa sáng tỏ, anh vẫn không dám chắc rằng mình có phải là thích Tư Nhĩ thật không hay đơn giản anh chỉ đang nhất thời cảm thấy thiếu vắng cô mà thôi?
.
Tại biệt thự nhà họ Lam.
Như Nguyệt lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác là một tiểu thư con nhà giàu nên còn rất nhiều điều bỡ ngỡ nhưng được cái là cô thích nghi với nó khá nhanh.
Chỉ ngay ngày đầu tiên đã có thể học cách chọn và phối đồ sao cho phù hợp, đi đứng ra làm sao,…
Kết thúc một ngày học làm tiểu thư đầy dễ dàng như thế nên vô tình nó khiến cho Như Nguyệt tin chắc rằng bản thân cô ta hoàn toàn có thể trở thành một cô tiểu thư hoàn hảo không tì vết nhưng có điều cô ta không thể nào ngờ tới đó là ngay ngày thứ hai thôi cô ta đã thất bại thảm hại trong việc học cách nói chuyện và cư xử sao cho đúng mực..