Hôm nay là ngày Văn Quảng được xuất viện, đồng nghĩa với việc anh sẽ chính thức lên thay cha mình là Ông Trần ngồi vào chiếc ghế chủ tịch của tập đoàn đang để trống.
Thế nhưng anh còn chưa kịp vui thì đã có kẻ vui hơn cả anh.
Kẻ đó không ai hết chính là Nam Nhật.
– Chúc mừng cậu nha, sau mấy năm trời cố gắng thì cuối cùng cũng hoàn thành được tâm nguyện rồi.
Xem ra những khó khăn cậu phải chịu đáng lắm.
– Nam Nhật hí hửng giúp Văn Quảng thu dọn lại đồ đặc chuẩn bị trở về nhà.
– Cũng phải cảm ơn cậu, không có cậu chịu giúp tôi một tay thì làm gì có chuyện tôi nhanh chóng được thăng chức nhanh như thế? – Văn Quảng khoác vai Nam Nhật, thân thiết nói lời cảm ơn anh ta.
Nam Nhật quay sang nhìn anh, vẻ đắc ý.
– Biết cảm ơn tôi là đúng rồi đấy! Thế mà tôi còn lo cậu sẽ chỉ biết có một mình Lam Tư Nhĩ giúp cậu thôi chứ!
– Đương nhiên người giữ công lớn nhất vẫn là Lam Tư Nhĩ nhưng quá trình thì đâu thể thiếu được sự giúp đỡ của cậu? Tôi là người trượng nghĩa, thành công rồi sẽ không quên cậu đâu.
– Văn Quảng tuy đang cảm ơn Nam Nhật nhưng vẫn rất biết cách nâng cao giá trị của Tư Nhĩ.
– Cảm ơn.
Nhưng nếu thực sự có một ngày cậu quên tôi đã giúp đỡ cho cậu thì có thể tôi sẽ bực mình quay sang phá đám cậu đấy! Cậu đừng quên là gia đình tôi rất khá giả đấy! – Nam Nhật giả bộ doạ dẫm, tay vẫn liên tục công việc thu dọn đồ đạc giúp Văn Quảng.
– Tôi biết kẻ tôn thờ sự tự tại như cậu sẽ không làm như thế đâu.
– Biết đâu được.
Có thể lúc nào đó tôi sẽ nghĩ khác không còn thích tự tại nữa thì sao?
– Thế rất có thể là cậu không còn là cậu nữa rồi.
Con người có thể thay đổi về tính cách theo thời gian nhưng cái gọi là bản chất thì mãi mãi không bao giờ thay đổi.
– Văn Quảng thản nhiên nói, bắt đầu giúp Nam Nhật dọn đồ.
– Thôi không đùa nữa.
Tôi đã chuẩn bị sẵn những thông tin giả chứng minh là cậu đã đi công tác ở thành phố bên rồi, đảm bảo nhà cậu sẽ không ai biết.
Với lại cũng có thêm Trần Thư làm tay trong, sẽ không ai nghi ngờ gì cả đâu.
– Nam Nhật nghiêm túc thông báo.
– Được rồi.
Văn Quảng gật gù xem như đã hiểu hết.
Tưởng rằng việc Nam Nhật muốn thông báo cho anh chỉ có như thế nên anh nhanh chóng dọn lại số đồ đạc ít ỏi còn sót lại, chuẩn bị rời đi cùng Nam Nhật, nhưng còn chưa kịp cất bước, Nam Nhật lại nói tiếp.
– Tôi đã kiểm tra lại vụ việc có người âm thầm điều tra việc anh bị tai nạn rồi.
Người đó… người đó rất có thể là Anna, hơn nữa một số bằng chứng chúng ta chưa kịp thu thập cũng bị cô ấy thu thập hết rồi… – Nam Nhật do dự nói.
Văn Quảng còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng chứ việc Anna âm thầm điều tra vụ này đâu có gì đáng lo ngại?
– Người cùng một phe cả mà.
Cô ấy đúng thực là rất trẻ con lại ngang bướng vô phép tắc nhưng cậu yên tâm, cô ấy không phải người có ý đồ xấu.
– Văn Quảng tỏ ra rất tin tưởng Anna.
Về việc này Nam Nhật có thể hiểu lí do anh tin tưởng cô ta đến như vậy, Nam Nhật cũng thừa biết rằng cô ta không phải kẻ sẽ phản bội Văn Quảng bằng bất cứ lí do gì nhưng về chuyện khác… Nam Nhật tỏ ra không tin tưởng cô ta cho lắm.
– Chuyện này xem như không nói đến nhưng việc Anna chủ động đi tìm Như Nguyệt thì cậu nghĩ sao? – Nam Nhật do dự mãi xong quyết định vẫn phải nói với anh chuyện này, bởi nếu không nói anh sẽ không biết mà đề phòng.
– Chuyện này…
Văn Quảng có hơi không ngờ Anna lại chủ động đi tìm gặp Như Nguyệt.
Mặc dù anh đúng là không ưa gì Như Nguyệt cả nhưng cuộc hôn nhân giữa anh với Như Nguyệt là mối quan hệ của Lam Gia với Trần Gia, nếu không may xảy ra vấn đề gì đó thì khi đó mối quan hệ hai nhà sẽ từ bạn trở thành thù.
Và nếu chuyện không hay này xảy ra thật thì không phải anh với Tư Nhĩ sẽ xem như là chấm dứt hết rồi không?
Anh thì có thể chấp nhận cãi lời người lớn để đến bên cô nhưng cô đời nào chịu bất chấp tất cả mà đến bên anh? Chỉ riêng khoản cô chấp nhận kiên trì nhịn anh suốt hai năm chỉ để làm hài lòng cha mẹ là đủ hiểu cô đặt nặng chữ “hiếu” đến nhường nào rồi.
– Tôi sẽ nói chuyện với em ấy.
Cảm ơn cậu đã thông báo chuyện này lại với tôi.
Văn Quảng vừa dứt lời, cánh cửa phòng đột nhiên bị mở tung ra, tiếp sau đó là Anna với dáng vẻ hiên ngang bước vào.
Cô từ từ lại gần chỗ của Văn Quảng cùng Nam Nhật đang đứng.
– Em đúng là đã gặp vợ anh đấy! Thì sao chứ? – Anna ỷ mình trước giờ vẫn luôn được Văn Quảng đối xử dịu dàng nên rất hống hách.
– Thế thì anh khuyên em, từ giờ trở đi đừng bao giờ tự ý tìm gặp riêng vợ anh nữa.
Cô ấy là người khá nhạy cảm, anh không muốn cô ấy phải vì quan hệ của chúng ta mà suy nghĩ linh tinh.
– Văn Quảng điềm đạm dặn dò Anna.
Đối với cô ta như vậy cũng là tử tế lắm rồi, chứ nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn giờ này cô ta sẽ không thể nào mà yên ổn nổi với anh mất.
Quả không hổ danh là kẻ chuyên đi gây sát thương cho tai người khác, đến nhắc nhở với người cậu ta xem trọng mà cũng lựa lời nhắc nhở đau lòng như thế.
Rõ ràng biết Anna thích mình rồi nên mới nói như thế.
Đúng là nể thực sự.
Nam Nhật đứng một bên chứng kiến lần nữa phải cảm thán tài ăn nói khó nghe của thằng bạn thân mình.
– Anh đừng tưởng em không biết.
Anh với chị ta là vì có hôn ước nên mới phải lấy nhau.
Chứ thực chất anh chưa từng yêu thương chị ta, người khác cũng nói anh đối xử với chị ta rất tệ.
Nếu anh đã không thích chị ta như thế sao còn cố ép buộc bản thân phải ở với người như thế? – Anna mặc dù bị Văn Quảng ẩn ý từ chối tình cảm nhưng cô ta không giống với những người con gái khác, chọn cách tỏ ra yếu đuối, đau lòng.
Trái lại còn vô cùng rắn rỏi tiếp tục nói chuyện với anh, khuyên nhủ anh .
– Nếu anh lo quan hệ của Trần Gia với Lam Gia bị ảnh hưởng, không sao cả.
Em sẽ bảo bố xác lập quan hệ với Trần Gia, em tin là gia tộc em có lợi với Trần Gia nhiều hơn là Lam Gia.
– Nói thế tức là anh phải ly hôn vợ hiện tại để cưới em rồi quan hệ giữa hai nhà chúng ta mới tốt hơn được, có phải không? – Văn Quảng thẳng thừng nói vào trọng tâm.
Anna ban đầu có hơi thẹn thùng xong vẫn tự tin khẳng định lại.
– Đúng vậy.
– Hình như là câu trước em có nói anh không cần phải vì quan hệ giữa hai gia tộc mà ép buộc bản thân lấy người mình không yêu, đúng chứ? Thế em nghĩ anh có thích em hơn Lam Như Nguyệt không? – Văn Quảng liếc mắt nhìn Anna.
Ánh mắt anh lộ rõ vẻ thất vọng dành cho cô ta.
– Em… em… chắc.
– Anna ngập ngừng.
– Không phải đâu.
Anh có thể quan tâm, dịu dàng với em hơn người khác không phải vì anh thích em mà đơn giản chỉ là anh cảm thấy em có nét tính cách khá tương đồng với em gái anh, Trần Thư nên mới muốn quan tâm em như thế.
Còn đối với Lam Như Nguyệt.
Anh không thích cô ta thật nhưng anh không coi cô ta là em gái, nên việc ở với cô ta sẽ khiến anh thoải mái hơn việc ở với em.
Dừng lại một lúc, Văn Quảng tiếp tục nói.
– Còn quan hệ với Lam Gia, anh với Trần Gia không thể đánh đổi để thân thiết với gia tộc của em.
– Anh nói dối.
Anh chắc chắn…
– Anna! Em quen anh cũng được một thời gian rồi đúng không? Tính cách của anh trước giờ chưa từng thay đổi.
Anh có sao nói vậy.
Lời thật mất lòng nhưng anh mong sau hôm nay em sẽ hiểu rõ lòng anh, từ bỏ đi đoạn tình cảm trẻ con của mình.
Nam Nhật chúng ta đi.
– Văn Quảng vô tình không chút do dự từ chối tình cảm của Anna.
Ra đến cửa, bước chân anh bỗng khựng lại.
– Cậu quên gì à? – Nam Nhật tưởng anh quên gì đó rồi lập tức mở túi ra xem lại.
– Quên nói với em một câu cuối nữa.
Nếu hôm nay em chấp nhận từ bỏ tình cảm với anh, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục quan hệ như trước đây, chuyện hôm nay anh sẽ xem như có chuyện gì xảy ra nhưng nếu em vẫn muốn tiếp tục dùng cảm xúc trẻ con này ra để nói chuyện với anh thì kể từ ngày hôm nay… chúng ta xem như chưa từng có bất kì quan hệ gì trong quá khứ.
Nam Nhật mở to mắt ngạc nhiên.
Câu cuối rồi mà sát thương không những không giảm mà còn tăng nặng sát thương hơn.
– Anh vì chuyện này ngay cả quan hệ giữa chúng ta cũng không cần đến sao? – Anna không quay mặt về phía Văn Quảng, hai tay cô ta thu gọn nắm chặt thành nắm đấm.
– Đúng vậy.
Ngoại trừ quan hệ với người con gái anh yêu ra, tất cả những mỗi quan hệ còn lại, trong đó có mối quan hệ với em, có hay không anh đều không coi trọng.
– Văn Quảng không ngần ngại thừa nhận sự ưu tiên dành cho người anh yêu.
– Người con gái anh yêu? Là ai? – Anna giọng không cảm xúc hỏi.
– Em không cần phải biết.
Em chỉ cần biết những việc em nên làm là được.
Dứt lời, Văn Quảng cùng Nam Nhật rảo bước rời đi, trở về nhà.
Lúc đi đến hành lang, Nam Nhật không nhịn nổi nữa lên tiếng nói.
– Lam Tư Nhĩ mà biết chuyện ngày hôm nay cậu vì yêu cô ấy mà lạnh lùng từ chối tình cảm của một cô gái khác như thế nào thì chắc say cậu như điếu đổ mất.
– Không có đâu.
Tư Nhĩ mà biết chuyện ngày hôm nay thì cô ấy sẽ tẩy chay tôi mất.
– Làm gì tới mức đó chứ.
Anna đứng lấp ở gần đấy không xa nghe được mấy lời này, biểu cảm trên khuôn mặt ngay lập tức thay đổi, cau có và tỏ rõ sự khó chịu.
– Lam Tư Nhĩ… đúng rồi… là cô gái mình va phải hôm trước.
Bảo sao lại thấy quen mắt như thế.
Hừ.
Người phụ nữ như cô ta sao xứng với anh Văn Quảng?
.
– Anh Văn Quảng… em muốn ly hôn.
Em biết là anh cũng muốn như thế nên đã chuẩn bị sẵn đơn ly hôn rồi.
Chỉ cần anh kí vào nữa thôi.
Văn Quảng vừa trở về nhà Như Nguyệt đã ngay lập tức đưa cho anh một tờ ly hôn đã có sẵn chữ kí của cô ta trong ánh mắt ngạc nhiên của toàn bộ người giúp việc trong nhà.
Ai mà nghĩ được Như Nguyệt sẽ chủ động muốn ly hôn anh.
Bọn người nhà còn cá cược với nhau xem bao giờ anh sẽ đưa đơn ly hôn cho cô ta, ai ngờ quay xe đùng một cái, Như Nguyệt mới là người đưa đơn ly hôn trước.
Anh mặc dù rất hài lòng với tờ đơn ly hôn này bởi lẽ trước đó anh còn do dự không thể ly hôn với cô ta bởi cô ta nắm trong tay năm phần trăm cổ phần của công ty trong khi đó anh còn đang vì cái chức chủ tịch mà tranh giành với Trần Văn Quyết từng phần trăm cổ phần một.
Nhưng bây giờ thì hay rồi.
Là cô ta chủ động muốn ly hôn với anh, anh lại mới lên chức chủ tịch xong nên không còn gì đáng lo ngại cả, ngoại trừ việc quan hệ giữa hai nhà Lam Trần có thể vì chuyện này mà rạn nứt.
– Làm tốt lắm! – Văn Quảng hài lòng nói.
Hôn nhân không tình cảm chính là như thế.
Nói đến ly hôn còn mừng và sốt sắng muốn cắt đứt hơn là hàn gắn.
– Thế anh kí đi.
– Như Nguyệt xem ra còn sốt sắng hơn cả Văn Quảng.
Anh từ hài lòng bỗng chốc đã trở nên đa nghi, nghi ngờ Như Nguyệt đang có âm mưu gì đó.
Hay là do cuộc nói chuyện với Anna? Lẽ nào cô ta lại dễ bị thao túng tâm lí như thế?
– Chúng ta sẽ ly hôn nhưng cần phải có trình tự, kế hoạch rõ ràng bởi hôn nhân này còn là quan hệ và lợi ích của hai nhà.
Chỉ cần sau này cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, chúng ta rất nhanh thôi sẽ được ly hôn theo ý nguyện của cả hai.
– Được.
Miễn là có thể ly hôn.
Chuyện gì tôi cũng nghe theo anh.
– Như Nguyệt không ý kiến gì cất tờ đơn ly hôn vào hộc tủ, chỉ đợi tới ngày sẽ lại lấy ra giải quyết chuyện hôn sự.
– Tôi hơi tò mò đấy! – Văn Quảng tò mò muốn biết lí do vì sao Như Nguyệt chỉ sau có mấy hôm lại đột nhiên thay đổi nhanh đến chóng mặt như thế.
– Chả sao cả.
Tôi nghĩ kĩ rồi thôi.
Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy cuộc sống như này vốn không phải dành cho tôi, tôi hợp với một cuộc sống khác và tôi muốn sống cuộc sống thuộc về tôi.
Và đương nhiên là nếu muốn sống một cuộc sống như thế thì đầu tiên là tôi phải ly hôn anh trước chứ.