Cất đôi giày cẩn thận vào trong hộp, Tư Nhĩ rảo bước đi tới bên cạnh Như Nguyệt, lén lút nhìn từ đằng sau, tò mò danh tính người cô ta đang nhắn tin với rốt cuộc là ai.
Và lần nữa cô lại bất thành.
Như Nguyệt ở bên cạnh Trần Trung lâu nên khả năng nghe ngóng xung quanh của cô ta khá tốt, Tư Nhĩ chỉ vừa mới bước lại gần Như Nguyệt đã nghe thấy tiếng bước chân của cô lập tức tắt điện thoại.
– Chà, sao dạo này máy mình nhiều tin nhắn rác thế nhỉ? Có khi phải báo cáo lên tổng đài thôi.
– Như Nguyệt vu vơ nói, vừa nói vừa nhìn xung quanh, vờ như không biết Tư Nhĩ đang ở sau mình.
Chết tiệt sao mình lại để ý cô ta thế nhỉ? Nhưng cũng có thể cái người cô ta đang nhắn có liên quan tới mình nhưng sao có thể liên quan tới mình được nhỉ? Chả nhẽ lại là chuyện đêm qua? Không thể nào.
Nếu thế cô ta nên tức giận thay vì cứ úp úp mở mở mua đồ cho mình… – Tư Nhĩ rơi vào trạng thái hoang mang khi không tài nào hiểu nổi hành động ngày hôm nay của Như Nguyệt.
Nó quá bất thường và vượt ngoài suy đoán của cô.
– Cô làm tất cả chuyện này là vì muốn tôi giúp cô quay lại với Trần Trung sao? – Tư Nhĩ chạy lại bên Như Nguyệt hỏi thẳng.
– Chuyện rõ như ban ngày rồi còn hỏi… – Như Nguyệt thản nhiên trả lời.
Nhưng câu trả lời này vẫn chưa thoả lòng Tư Nhĩ cho lắm, nó chưa giải quyết được những thắc mắc ở trong đầu cô từ nãy tới giờ.
Với lại Văn Quảng hào phóng tới mức cho Như Nguyệt nhiều tiền tiêu hàng tháng như vậy sao? Lúc trước hàng tháng cho cô còn chẳng được nhiều như thế.
Bao nuôi sao? Hay yêu nhau thật rồi? Nghĩ đến đây trong lòng cô bất giác cảm nhận được sự nhói đau.
Kệ bọn họ chứ! Vợ chồng yêu nhau là đúng rồi.
Mình chắc chỉ đang cảm thấy hơi thua thiệt một chút vì chồng cũ có người vợ trước mình thôi, giống kiểu người yêu cũ có người yêu mới trước vậy thôi.
Ừ đương nhiên là như thế rồi, chứ mình làm sao lại phải buồn vì bọn họ yêu nhau.
Mình có yêu anh ta đâu.
Kì cục… – Tư Nhĩ vừa đi theo hai người trước mặt vừa nghĩ ngợi, cố gắng tự chấn an bản thân rằng: mình không thích anh.
– Mẹ ơi, mỹ phẩm hãng đó là hãng mẹ với Tư Nhĩ đang xài đúng không? Chúng ta vào đó mua ít đi.
Con gái đang tính mua xài thử xem có tốt không? – Như Nguyệt đi tới hàng mĩ phẩm ngay lập tức kéo tay Tư Nhĩ và Bà Lam sà vào đó.
Mệt chết mất thôi.
Đã không làm được việc thì chớ còn cứ phải đau đầu chọn hết cái này đến cái kia.
Xong con nhỏ kia bình thường ghét mình ghê gớm nay lại đặc biệt đối tốt làm không sao không suy nghĩ cho được.
May là lâu lâu mới có một ngày chứ ngày nào cũng thế này chắc phải xin từ mặt gia đình sớm mất.
Tư Nhĩ buông thả cho Như Nguyệt kéo mình đi, thầm nghĩ.
Được cả bà Lam nữa.
Bà thấy hai người cứ tíu tít chọn đồ với nhau còn tưởng yêu thương nhau lắm nên chỉ toàn lẩn ra một góc khác chọn đồ, tạo cơ hội để cả hai nói chuyện với nhau nhiều hơn nhưng bà đâu biết rằng hai đứa con gái của bà, một đứa có mục đích tiếp cận, còn một đứa bị tiếp cận cứ phải đau đầu nghĩ xem vì sao mình lại bị tiếp cận.
– Hôm nay tôi qua phòng cô thấy cô sắp xài hết sữa rửa mặt với bông tẩy trang rồi đấy! Mua ít đi.
– Như Nguyệt còn nhiệt tình hơn cả nhân viên, niềm nở mời chào hàng.
– Cái này cứ để tôi tự trả tiền cho đi ha.
Cô không cần phải trả nữa đâu.
Với lại tôi nói trước là dù cô có mua cho tôi cả cái trung tâm này về thì câu trả lời cho mục đích của cô vẫn là không nhé! Làm ơn nhớ giùm tôi điều đó.
– Tư Nhĩ phát mệt vì Như Nguyệt cứ sểnh ra là muốn trả tiền giúp mình.
– Được thôi.
Cái này tôi không trả nữa.
Cô không giúp tôi cũng không sao hết.
Tôi xem như đầu tư một chút để làm thân với cô cũng được mà.
– Như Nguyệt nhởn nhơ đáp trả Tư Nhĩ.
Càng lúc Tư Nhĩ càng không thể hiểu rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra với Như Nguyệt nữa rồi.
Cô ta nói vậy thì rõ ràng hôm nay mục đích của cô ta dẫn cô tới đây không phải là vì Trần Trung rồi.
Thế là gì?
Tư Nhĩ khó hiểu đặt tay cô lên trán Như Nguyệt, khẽ hỏi nhỏ cô ta một câu.
– Cô không bị bệnh gì chứ? Hay có đập đầu mạnh vào đâu không?
– Ôi trời cô còn hài hước vậy nữa sao? Cưng quá đi à? – Như Nguyệt thẳng thừng hất tay Tư Nhĩ ra khỏi trán, hai tay cô ta véo lấy hai má mềm của Tư Nhĩ.
– Hay cô nhận ra giới tính thật nên yêu tôi rồi à? – Tư Nhĩ lùi lại thốt lên, giả vờ doạ Như Nguyệt.
Quả nhiên là Như Nguyệt bị doạ cho ngớ người thật.
Giống giới tính thứ ba đến vậy sao? Gì chứ mình có ôm hôn gì đâu mà lại nói mình như thế?
– Tôi không kì thị giới tính thứ ba đâu nhưng tôi là gái thẳng, không đáp nhận tình yêu của cô được, làm ơn tránh xa tôi giùm.
– Tư Nhĩ kiếm cớ nói rồi bỏ chạy đến bên bà Lam kéo tay bà đi trước.
Để lại Như Nguyệt một mình ở quán mĩ phẩm nghi ngờ bản thân liệu có giống giới tính thứ ba tới mức đó không?
“Đi mua sắm sao rồi?” – tin nhắn của Văn Quàn được gửi tới.
“Bị từ chối rồi.” – Như Nguyệt hậm hực nhắn lại một câu không đầu không đuôi làm Văn Quảng đọc xong không tài nào hiểu nổi.
Vậy nhưng anh biết trả lời như thế tức là chả có gì mới lên không nhắn hỏi thêm gì nữa.
Chủ động chờ đợi tin nhắn tiếp theo từ Như Nguyệt.
“Làm việc cho tốt, lát nữa trở về tôi sẽ tạo cơ hội cho cô với Trần Trung.” – Văn Quảng nhắn lại.
Nội dung úp úp mở mở không rõ thế nào nhưng chính bởi vậy mà đã kích thích tính tò mò muốn biết cho bằng được của Như Nguyệt.
“Bật mí trước được không?”- Như Nguyệt tò mò nhắn lại.
“Không.
Chừng nào cô hoàn thành tốt nhiệm vụ của cô hôm nay thì tôi mới có thể giúp cô được, dù sao cơ hội tôi dành cho cô cũng vô cùng quý giá, sao có thể nói cho là cho không được?”
“Nhưng cụ thể là anh cần biết những gì, ở đây bao nhiêu thứ tôi sao có thể dò hỏi hết được? Với lại hình như cô ấy đang rất bận, có lẽ sẽ chỉ đi qua loa đi thêm một lúc nữa là phải trở về công ty rồi á!”
“Tận dụng hết toàn bộ cơ hội, dò hỏi mọi sở thích, sở trường của cô ấy.
Cô ấy không nói thì cô thử lựa lời hỏi mẹ mình xem sao?”- Văn Quảng bất đắc dĩ đành phải bày kế cho Như Nguyệt.
“Rồi rồi.
Giữ cơ hội của tôi cho cẩn thận, tôi về sẽ hỏi đòi anh đấy!” – Như Nguyệt cực kì khó chịu khi bị Văn Quảng sai bảo mình như nô tì ấy nhưng vì cái cơ hội không rõ là gì kia nên cô ta đành kiềm lòng nghe theo sự sai bảo của anh ta.
Có không giữ mất tìm lại mệt thế đấy! Biết trước sẽ có lúc thảm thế này khi đó mình đã chẳng thèm quay lại nhận cha mẹ ruột làm gì rồi.
Nếu thế bây giờ vẫn đang bên Trần Trung, được anh quan tâm, chăm sóc,… anh cũng sẽ không quen được Tư Nhĩ, khỏi lo chuyện anh bị người con gái giỏi giang như Tư Nhĩ hút hồn mất.
– Như Nguyệt mải chạy theo Tư Nhĩ sang quầy bán quần áo, thầm oán tránh bản thân ngu muội không chịu tỉnh táo để rồi nhận kết đắng như bây giờ.
– Bộ đó hợp với cô quá, để tôi tính tiền cho.
– Như Nguyệt thấy Tư Nhĩ đang cầm trên tay một bộ quần áo liền không quan tâm gì hết, chỉ muốn được trả tiền.
– Đẹp không?
– Siêu suất sắc luôn ấy chứ! – Như Nguyệt hổn hển thở, một tay chống eo vì mệt, một tay dơ ra biểu tượng like.
– Hợp với tôi đúng không?
– Hợp.
– Thiết kế quá ổn luôn phải không? Không chê được gì luôn ha?
– Đúng thế!
– Tôi mà mặc chắc chắn hợp hơn cô người mẫu kia đúng không?
– Đúng đúng!
– Nhưng nếu để so với cô thì tôi mặc đẹp không bằng cô đâu nhỉ?
– Chính xác!
Như Nguyệt cứ liên tục bị Tư Nhĩ hỏi còn đang thấy khó hiểu vì sao Tư Nhĩ lại đột nhiên từ không muốn nói chuyện với lại hỏi nhiều điều như thế.
Hoá ra là bị gài mà không biết.
– Thanh toán bộ này cho tôi.
– Tư Nhĩ đắc ý rút thẻ ra thanh toán bộ đồ trước ánh mắt không kịp hiểu chuyện gì của Như Nguyệt.
– Đây là… – Như Nguyệt chỉ tay vào bộ đồ Tư Nhĩ đang cầm ở trên tay.
– Ừ.
Mua cho cô đấy!
– Sao tự nhiên lại mua cho tôi? Tôi bảo cô mua à? – Như Nguyệt nhất thời không biết phải ứng xử thế nào, theo bản năng lập tức giở giọng ăn nói vô lí.
– Làm quen… à làm thân.
Giống cô cũng đang muốn làm thân với tôi ý.
Tôi nghĩ kĩ lắm rồi, chúng ta không chỉ là chị em mà còn là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, tuy có thể không chết chung cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng vẫn lên thân thiết với nhau mà, có đúng không?
Dứt lời, Tư Nhĩ đặt bộ đồ đã được đóng gói cẩn thận cho vào tay Như Nguyệt, đắc ý đi ra khỏi tiệm quần áo.
Nhìn qua giá bộ này cũng gần bằng với giá của hai chiếc túi kia rồi.
– Đây rõ ràng là sòng phẳng hoá thì có.
– Như Nguyệt thừa biết Tư Nhĩ chỉ muốn sòng phẳng lên mới làm như thế.
Nhưng vấn đề ở đây chính là Như Nguyệt đâu có mua cho Tư Nhĩ, người mua là Văn Quảng mà.
Bây giờ cô lại sòng phẳng quá mức thế này, về nhà Như Nguyệt biết kể công với Văn Quảng kiểu gì đây? Anh ta lúc chiều còn dặn rõ ràng là không được để Tư Nhĩ bỏ tiền ra mua bất kì thứ gì cả thế mà bây giờ cô ta lại vô ý để cho Tư Nhĩ có cơ hội mua nguyên một bộ váy mắc tiền thế này xem như trả lại, thế này chắc là toang thật rồi.
– Muốn thân nhau lâu cần phải sòng phẳng ngay từ đầu mà, tôi đây là đang muốn giữ mối quan hệ này sòng phẳng, thân thiết và lâu dài càng lâu dài càng tốt.
– Tư Nhĩ quyết không để Như Nguyệt có cơ hội trả tiền thay cho mình nữa, tránh mang tiếng nợ nần về sau, đến khi đó cô ta lại ngày bám theo làm khó cô thì có mà mệt chết.
– Tôi biết thừa nhé! Cô chỉ đang nói dối thôi.
Với lại ai bảo với cô sòng phẳng chơi được lâu? Phải người hơn người ít mới chơi được lâu.
Cái kia đẹp kìa, để tôi mua tặng cho cô cái kia nhé? – Như Nguyệt chỉ tay về phía trước không biết là đang nói cái gì đẹp nữa, có điều cô ta còn chưa kịp chạy đã bị Tư Nhĩ tóm được.
– Xem ra cô rất thích nó đúng không ? Tôi mua nó tặng cho cô nhé? Dù sao tôi cũng là người dư dả về kinh tế hơn cô.
Để tôi hơn cho, chúng ta sẽ có tình cảm thân thiết lâu dài.
– Tư Nhĩ đột nhiên cảm thấy trêu đùa Như Nguyệt thế này rất vui.
Nó giống như hai người bạn trêu đùa với nhau vậy.
Nhưng bấy giờ Tư Nhĩ vẫn không định nghĩa nổi “bạn” thực sự là như thế nào.
Bởi cô trước giờ chưa từng có bạn, các mối quan hệ của cô vốn đã rất rắc rối khiến cho cô không còn muốn có thêm bất kì mối quan hệ phát sinh nào khác, ví dụ như bạn bè.
Thế nên cảm giác chơi với một người bạn là thế nào cô cũng không rõ lắm…
– Lam Tư Nhĩ!! Cô đứng lại cho tôi, tôi đã nói là để tôi trả tiền rồi mà.
Làm ơn đi.
– Như Nguyệt bất lực chỉ muốn được quỳ rạp xuống đất cầu xin Tư Nhĩ chịu nghe theo lời cô ta.
Nhưng làm gì lại có chuyện tốt thế chứ? Như Nguyệt không thể quỳ xuống ở giữa trung tâm mua sắm và quỳ trước mặt bà Lam đang đi phía sau kia được.
Còn Tư Nhĩ bị Như Nguyệt xoay cho như chong chóng suốt từ chiều đến giờ, bây giờ có cơ hội phản công đời nào cô lại chịu cho cơ hội vụt mất đi như thế?
– Hay chúng ta thương lượng lại.
Không làm bạn tốt nữa.
Ý là không cần có quan hệ thân thiết và lâu dài nữa, được không? – Như Nguyệt quá mệt mỏi nhưng không sao làm lại Tư Nhĩ, hết cách chỉ có thể thương lượng.
– Ô hay sao thế được? Mẹ biết mẹ buồn đó.
– Tư Nhĩ tủm tỉm cười khoái chí khi bản thân đang chọc cho Như Nguyệt sắp ngốc tới nơi luôn rồi.
– Phải không mẹ? – tự nhiên Tư Nhĩ còn nói lớn lên làm Như Nguyệt phát hoảng mà giật mình.
Cứ cái đà này… kiểu gì cũng không hoàn thành nhiệm vụ Văn Quảng đã giao mất.
Mà không hoàn thành thì lấy đâu ra cơ hội gần gũi với Trần Trung? – Như Nguyệt đau lòng khóc trong tim nhiều chút, đã vậy nhìn lên còn thấy Tư Nhĩ đang đắc ý, Như Nguyệt càng bực hơn.
– Lam Tư Nhĩ ơi là Lam Tư Nhĩ, tôi bảo cô giúp tôi thì cô không chịu giúp, bây giờ còn phá tôi thành ra thế này, cô chính là khắc tinh của tôi thật rồi, mà đã là khắc tinh thì đến chơi xã giao còn khó chứ huống chi nói tới chuyện thân thiết cho được?