Editor: Tâm Meoo 555
Đôi mắt đẹp của nàng bỗng dưng trừng lớn, muốn né tránh theo bản năng, nhưng bàn tay hắn đã giữ chặt lấy phần gáy của nàng.
Thẩm Tinh Lan vô cùng kiên nhẫn vuốt ve cánh môi tinh tế của nàng trước, rồi sau đó lại tựa mưa rền gió lớn, dần dần trằn trọc hôn sâu nhưng cũng không kém phần dịu dàng.
Hắn dịu dàng đẩy những sợi tóc đang xõa dưới trán nàng ra, đầu ngón tay thon dài tinh tế lần theo đường nét xinh đẹp.
Tô Trường Nhạc cảm thấy trái tim lại bắt đầu đập nhanh hơn.
Kiếp trước nàng rõ ràng ghét nhất, ghét nhất mỗi khi Thẩm Tinh Lan hôn nàng, nhưng vì sao…… Vì sao đời này mỗi lần bị hắn hôn, trái tim nàng lại đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, eo cũng bắt đầu nhũn ra.
Đáy lòng nàng giống như có dòng nước ấm chảy qua, giống bị lông chim vuốt nhẹ, đầu quả tim cũng run lên theo đó.
Bàn tay vốn đang nắm chặt thành quyền chậm rãi buông ra, nàng khẽ cắn môi, do dự một lát, phần cổ trắng nõn ngẩng lên thành một đường cong duyên dáng.
Thẩm Tinh Lan bỗng dưng cứng đờ, rủ mắt nhìn chăm chú vào tiểu cô nương đang hôn lại hắn một cách trúc trắc, đáy lòng hắn lại nổi lên cảm giác vui mừng khôn xiết.
Nàng lại chủ động hôn lại hắn!
Trái tim Tô Trường Nhạc đập như trống, ánh mắt mê ly, má hồng nổi lên vẻ xấu hổ, rặng mây đỏ một đường lan xuống dưới.
Làn da trắng nõn nổi lên vài phần thẹn thùng sợ hãi, chỉ trong nháy mắt, lại nở ra thành những đóa hoa sáng lạn.
Màu đỏ làm nổi bật làn da trắng, đẹp đến mức tim hắn đập thình thịch.
Hắn dịu dàng kiên nhẫn hôn lên môi nàng, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi xõa ở một bên, đuôi mắt hắn nhướng lên, ánh mắt đen u ám, sâu không thấy đáy.
Mồ hôi chảy xuống giữa trán, lướt qua sườn mặt và khớp hàm của hắn, sau đó rơi xuống những sợi tóc đang đan xen lại lẫn nhau.
Sống lưng uyển chuyển giống như cây cung đang lên dây, sẵn sàng chờ lệnh.
Ngay tại lúc nàng cảm thấy thở không ra hơi, sắp ngất đi, Thẩm Tinh Lan bỗng buông nàng ra, mọi động tác đều ngừng lại.
Hắn rủ mắt nhìn nàng, ánh mắt đào hoa cong thành hình trăng non, trong mắt đều là vẻ bất đắc dĩ, cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng, ngay cả tiếng nói chuyện cũng tràn đầy vẻ bất đắc dĩ ∶ “Nàng đừng nín thở……”
Giọng nói mang theo tiếng khàn khàn, vô cùng gợi cảm, khiến người khác mặt đỏ tai hồng.
Thẩm Tinh Lan thấy nàng vẫn ngơ ngác, không nhịn được bèn cười lên, cúi thấp đầu xuống.
Tô Trường Nhạc thấy môi nàng tê rần, lúc này mới phục hồi tinh thần, hít vào từng ngụm khí.
Nàng nhận thấy bản thân lại bị Thẩm Tinh Lan hôn đến mức thần hồn điên đảo, quên cả hô hấp, khuôn mặt lại đỏ lên trong chớp mắt. Sau đó nàng lại phát hiện cả người chỉ còn mặc một chiếc yếm đỏ thẫm, gương mặt lại nóng lên.
Nàng rõ ràng đã sống hai đời, lại còn bị Thẩm Tinh Lan mười chín tuổi trêu chọc đến mức đầu óc choáng váng, giống như tiểu cô nương mới biết động lòng.
Rốt cuộc nàng bị sao vậy, sao lại có thể thất thố như vậy.
Tô Trường Nhạc lập tức cảm thấy mất mặt. Nàng duỗi tay che hai gò má đỏ như muốn bốc khói lại, thẹn thùng đến mức không dám mở mắt ra.
Thẩm Tinh Lan nhìn tiểu cô nương đang ngại ngùng, trái tim mềm nhũn ra, cảm thấy nàng vô cùng đáng yêu. Hắn cúi đầu, cánh môi nhẹ nhàng hôn lên ngón tay đang che mặt của nàng.
Tô Trường Nhạc chỉ cảm thấy đôi tay cũng nóng lên, không nhịn được nức nở ra tiếng, giọng mũi mềm mại tựa như con thú nhỏ∶ “Có thể không học nữa hay không……”
Làn da trắng nõn cũng nổi lên vẻ e thẹn.
Nàng nói cực kỳ nghiêm túc, Thẩm Tinh Lan lại cảm thấy hơi thở hắn lại nặng nề hơn.
Hắn đẩy cánh tay đang che mặt nàng ra, đôi tay sờ lên mặt nàng, nhẹ nhàng chiếm lấy môi nàng, nụ hôn lúc này còn dịu dàng hơn trước, càng lưu luyến hơn, chỉ có sự thương tiếc thuần túy.
Mãi đến khi nước mắt Tô Trường Nhạc vơi đi, hắn lại mới cẩn thận dò hỏi ∶ “Vẫn sợ sao?”
Hai má Tô Trường Nhạc đỏ hồng, khuôn mặt nhỏ thấm đẫm mồ hôi, môi đỏ khẽ mở, hai mắt mê mang, ngây ngốc nhìn Thẩm Tinh Lan, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Tuy rằng nàng chưa nói gì, Thẩm Tinh Lan lại nhìn ra nàng có vẻ sợ hãi, trong lòng hắn lại dâng lên nỗi tự trách, hiện giờ nàng không hiểu gì cả, hắn không nên nóng vội như vậy.
Môi mỏng khẽ chạm vào trán của nàng, Thẩm Tinh Lan đứng dậy, đang chuẩn bị xuống giường gọi người mang nước đến, cánh tay hắn lại bị bàn tay mềm mại không xương giữ chặt.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu cô nương đang thẹn thùng, khẽ cắn môi, ánh mắt e lệ ngượng ngùng nhìn hắn.
Thẩm Tinh Lan chợt sửng sốt, hơi thở như nghẹn lại.
Thật ra Tô Trường Nhạc cũng không rõ vì sao nàng lại làm vậy, nhưng vừa rồi, bóng dáng Thẩm Tinh Lan không nói một câu đã đứng dậy, chuẩn bị xuống giường rời đi, lại làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.
Thật ra nàng vẫn còn nhớ rõ cái đêm hai người lưu luyến không rời mà nàng không dám nhớ lại kia.
Nàng cũng nhớ rõ trong ngày đại hôn của hai người ở kiếp trước, hắn lại luôn đầu hàng trước nàng, cả người cao tám thước lại phải chịu thiệt thòi ngủ trên giường La Hán.
Thẩm Tinh Lan không phải là chỉ ngủ trên giường La Hán mỗi ngày đại hôn, mà khi nàng mới gả cho hắn, gần như đêm nào hắn cũng ngủ ở chỗ đấy.
Ai có thể tin Thái tử điện hạ anh tuấn kiêu ngạo của Đại Tề, sai khi rước Thái tử phi, lại chưa từng được ôm ôn hương noãn ngọc vào lòng, thậm chí, còn chưa từng nằm chung chăn gối với nàng.
Nàng sợ rằng hắn lại muốn đến ngủ trên chiếc giường La Hán kia, cuối cùng trăm sông đổ về một biển, đi vào con đường của kiếp trước, mới không nhịn được duỗi tay ngăn hắn rời đi.
Thẩm Tinh Lan thấy nàng kéo lấy tay hắn, rồi lại không nói lời nào, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng cười∶ “Sao vậy? Hử?”
Tiếng “hử” cuối cùng kia cực kỳ khàn khàn, nhưng cũng mang theo cảm giác dịu dàng nói không nên lời.
“Thái Tử ca ca, chàng tức giận sao?” Tô Trường Nhạc mím môi, nhẹ giọng hỏi, tiếng nói nhẹ còn xen lẫn tiếng nức nở đến khó phát hiện và sự căng thẳng.
Trái tim Thẩm Tinh Lan lại nhói đau, hắn trở lại giường lần thứ hai, ôm người vào trong lòng.
Tuy rằng hắn vô cùng khát vọng có thể trở thành phu thê chân chính với nàng, nhưng cũng không muốn ép buộc nàng, hắn không muốn nàng có bất kì một hồi ức không tốt nào.
Thẩm Tinh Lan nhắm mắt, đôi tay nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, chóp mũi hai người gần như dựa sát vào nhau, hơi thở ấm áp dừng ở trên gò má nàng, hắn nhẹ giọng nói∶ “Không tức giận, cô chỉ không muốn ép nàng làm bất kể việc gì thôi.”
Hắn hy vọng đời này nàng sẽ luôn vui vẻ, vĩnh viễn không có phiền não nào cả.
Cho dù giọng điệu của Thẩm Tinh Lan nghe có vẻ như vô cùng bình thường, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự nhường nhịn hạ thấp ở trong đó.
Dường như hắn vẫn luôn cẩn thận như vậy.
Thẩm Tinh Lan thấy vành mắt nàng lại ửng đỏ, không nói một câu nào, hắn lại càng cảm thấy hành vi vừa rồi của hắn thật sự không bằng cầm thú.
“Nàng đừng sợ, cô sẽ không ép buộc–“
Lời nói còn chưa dứt, hắn đã thấy Tô Trường Nhạc bỗng nhiên vươn tay ra, giữ lấy mặt hắn, nhút nhát sợ sệt hôn lên cằm hắn.
Cả người Thẩm Tinh Lan lại cứng đờ, quả thực như muốn phát điên, hắn đứng dậy muốn rời đi theo bản năng.
Hắn biết nàng còn sợ, hắn không muốn thấy một chút miễn cưỡng nào trên người nàng.
“Cô có thể ngủ ở trên giường La Hán.”
Tô Trường Nhạc vừa nghe hắn nói như vậy, trong lòng nghẹn lại, còn cảm thấy có hơi tức giận.
Nàng không muốn để cho hắn ngủ trên giường La Hán.
Nàng hít sâu một hơi, không nói một câu nào, đôi tay nắm chặt đầu vai, ngăn miệng hắn lại, không cho hắn tiếp tục nói, cũng không cho hắn rời đi.
Dù sao nàng cũng nợ Thẩm Tinh Lan một đêm động phòng hoa chúc.
Nàng không muốn giống như kiếp trước, hai người cụt hứng ngay trong đêm đại hôn.
“Thái Tử ca ca.” Trên mặt nàng nổi lên mấy rặng đào hoa, lấy hết can đảm nói: “Đừng đi……”
Giọng nói mềm mại, ngọt như tẩm mật, rõ ràng chỉ là hai câu đơn giản, đã dễ dàng khiến cho đầu Thẩm Tinh Lan vang lên tiếng nổ ầm ầm, đánh mất lí trí.
Tô Trường Nhạc lại ngã xuống chăn gấm lần thứ hai, hai người hôn nhau say đắm, khi nàng lại bị vây trong vòng tay hắn một lần nữa, thấp thoáng nghe thấy tiếng nỉ non trầm thấp của hắn.
“Đừng sợ, cô sẽ nhẹ một chút.”
Hai má nàng vốn hơi hồng, giờ phút này lại đỏ bừng lên.
Trên giường mềm, ý đào hoa gần như đã tràn ra khỏi màn lụa, khiến cho cả ánh trăng cũng trở nên ngượng ngùng.
Màn đêm lạnh lẽo, bên ngoài Đông Cung, bên trong hoàng thành, tuyết rơi trắng xóa, trong tẩm điện, hỉ phòng, địa long được đốt lên, trong phòng một mảnh nóng bức.
Độ ấm dần dần tăng lên.
Chân ngọc tinh xảo đạp lung tung vài cái, cuối cùng mệt mỏi rơi xuống lớp chăn gấm đỏ thẫm tán loạn, ngón chân xinh xắn lại cuộn tròn, trắng ngọc xen lẫn đỏ thẫm, đẹp không sao tả xiết.
……
Đợi đến khi Thẩm Tinh Lan gọi nước lên, chặn ngang ôm Tô Trường Nhạc đến ôn trì, đã gần đến canh ba.
Khi Tứ Hỉ dẫn theo một nhóm cung tì đi vào thu dọn hỉ phòng, gần như xấu hổ đến mức không dám giương mắt nhìn về màn giường kia.
Ngay từ đầu khi còn chờ ở ngoài cửa, Tứ Hỉ không nghe thấy bất kì tiếng động nào từ trong phòng, nàng còn có chút lo lắng, Tứ Hỉ và Tần công công suýt nữa đã ngủ gật, thì tiếng nức nở đứt quãng của cô nương nhà mình mới chợt vang lên, không nghĩ tới tiếng nức nở này vang đến tận nửa đêm, đến mức cả nàng và Tần công công đều đỏ mặt.
Hiện giờ Thái Tử đã ôm Thái tử phi đến ôn trì, ngay lúc Tứ Hỉ đỏ mặt sai bảo nhóm cung tì thu dọn mớ hỗn độn ở trên giường, lại tiếp tục nghe thấy tiếng khóc nhỏ của cô nương, trong nháy mắt vành tai nàng lại đỏ lên.
Tứ Hỉ cảm thấy ngày mai cũng không dám nhìn thẳng vào cô nương nữa.
Tô Trường Nhạc không nhớ rõ Thẩm Tinh Lan đã gọi mấy lần nước, nàng chỉ nhớ rõ hắn là cái tên lừa đảo, nói tắm rửa sạch xong sẽ đi ngủ, rồi nàng lại bị hắn vây trong lòng ngực không thể rút lui một lần nữa.
Thậm chí hắn còn vô cùng cố chấp, còn “kiểm tra” nàng một lần từ trên xuống dưới, rồi lại năm lần bảy lượt hỏi nàng, có sẵn sàng tin tưởng hắn hay không.
Nàng rõ ràng vẫn luôn gật đầu nói tin tưởng, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không chịu từ bỏ, mãi đến khi giọng nói mềm mại của nàng trở nên khàn đi, hắn mới lộ ra nụ cười thỏa mãn, dịu dàng hôn lấy nàng.
Cuối cùng khi trở lại giường, Tô Trường Nhạc đã mệt đến mức không mở nổi mắt, nàng ngã vào lồng ngực hắn, tiến vào mộng đẹp.
Thẩm Tinh Lan rũ mắt nhìn Tô Trường Nhạc đang nằm trong ngực, chỉ thấy khóe mắt nàng vẫn còn vương nước mắt, những dấu vết trên làn da mềm mại khi đều là kiệt tác của hắn.
Phát hiện bản thân đã dày vò nàng quá tàn nhẫn, hắn bỗng cảm thấy đau lòng không thôi, hắn nâng tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, dịu dàng lau đi giọt lệ ở khóe mắt nàng.
Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy thật ích kỷ khi hy vọng ký ức của Tô Trường Nhạc có thể vĩnh viễn dừng lại ở lúc này, còn hy vọng nàng vĩnh viễn quên đi Thẩm Quý Thanh, như vậy hắn sẽ không cần lo lắng khi nàng khôi phục ký ức, sẽ lại cự tuyệt cách xa hắn ngàn vạn dặm.
Chỉ cần nghĩ đến sau này hai người có khả năng trở về con đường giống kiếp trước, Thẩm Tinh Lan đã cảm thấy máu cả người hắn như đang chảy ngược, rơi xuống vực sâu.
Ngón tay không kiêng nể miêu tả dung mạo mắt mũi nàng, tựa muốn khắc sâu dáng vẻ xinh đẹp lúc này của nàng vào trong tim, cuối cùng cả đêm không dám chợp mắt.
Hắn không dám ngủ, cũng không nỡ ngủ.
Hôm sau.
Khi Tô Trường Nhạc tỉnh lại, sắc trời đã sáng.
Nàng ngây ngốc chớp chớp mắt, một lúc lâu sau, ý thức mới dần dần khôi phục rõ ràng.
Suốt đêm qua Thẩm Tinh Lan đều ôm nàng chặt chẽ vào trong ngực, thấy nàng tỉnh lại, độ cong khóe miệng dần dần lớn hơn, cả khuôn mặt đều mang ý cười, có thể thấy tâm trạng hắn rất tốt, hắn hỏi nàng với chất giọng khàn khàn∶ “Tỉnh rồi?”
Tô Trường Nhạc vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, giữa trán lại nóng lên, Thẩm Tinh Lan hôn xuống, thân mật tự nhiên, giống như động tác này, hắn đã sớm làm nhiều lần.
Phát hiện cả người nàng mỏi nhừ, lại tỉnh lại ở trong lòng Thẩm Tinh Lan, chân tay hai người còn đan chéo vào nhau, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng dần dần nổi lên một mảng hồng.
Hết chương 26.
Tâm: Ừm chuyện là tớ mới lập page mới, mọi người đi qua cho tớ xin 1 like nhé, nếu nhiều ng thích tớ sẽ đăng tiếp 2 chương 27, 28 luôn. Link page tớ để dưới cmt
Cảm ơn mọi người đã đọc nhé!