Khi Sầm Cảnh Huyên bắt mạch cho Tô Trường Nhạc, vẫn luôn nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở nơi khác, không chỉ không dám nhìn thẳng vào dung mạo, mà ngay cả khăn trên cổ tay của Thái tử phi cũng do cung nữ bên cạnh đắp lên, khi hắn ta bắt mạch, ánh mắt chỉ nhìn trong chốc lát, thời gian còn lại không dám nhìn nhiều.
Thái tử dẫn hắn ta tới trước Đông cung, hắn đã nhiều lần dặn dò hắn ta, sau này Thái tử phi gọi đến, tuyệt đối không được nhìn thẳng, còn đưa cho hắn ta rất nhiều quy củ.
Ví dụ như ngoại trừ bắt mạch ra, không thể tiếp xúc với Thái tử phi, ví dụ như sau khi bắt mạch xong, cho dù mạch tượng có ra sao thì cũng phải báo tin vui, những lời còn lại không nên nói nhiều, sau khi chẩn đoán Thái tử phi xong, cần phải tự mình bẩm báo với hắn, thậm chí giải thích rất nhiều cho hắn về tình trạng cơ thể của Thái tử phi.
Sầm Cảnh Huyên nhớ tới đến trước khi rời khỏi Thái y viện, chúng thái y liên tục chúc mừng hắn, trong lòng quả thực có lời đau khổ, tất cả mọi người đều nói hắn có thể được Thái tử lựa chọn, nhất định là tiền đồ như gấm, không ai là không khâm phục.
Nhưng bọn họ căn bản không biết, yêu cầu của Thái tử nghiêm khắc đến mức nào và không thể giải thích được, đối tượng mà hắn phải phụ trách không chỉ có một mình Thái tử phi, mà còn phải phụ trách Thái tử.
Sầm Cảnh Huyên nghĩ đến những lời mà Thái tử đã nói với hắn ở lương đình, thậm chí còn không biết từ đâu biết được bí kíp tổ truyền của Sầm gia bọn họ, mở miệng nói rằng hắn cần phương thuốc bí mật đó, hắn ta cảm thấy đau khổ từng cơn trong lòng.
Tuy rằng Thái tử điện hạ ban thưởng cho hắn rất tốt, hắn ta cũng biết mình sẽ một bước lên mây, nhưng đây đâu phải là công việc hoàn mỹ đâu, đây hoàn toàn là một công việc khổ sai mới đúng.
Ngay khi Sầm Cảnh Huyên bắt mạch cho Tô Trường Nhạc xong, Tô Trường Nhạc cũng không chớp mắt, dừng trên gương mặt thanh tú tuấn tú của hắn ta.
Nàng nhớ rõ, Thẩm Tinh Lan vừa nói, Sầm Cảnh Huyên là do hắn đích thân đến tìm ở Thái y viện.
Thái y viện nhiều người như vậy, vì sao lại là Sầm Cảnh Huyên?
Tô Trường Nhạc không dám tin nhìn Thẩm Tinh Lan một cái, trái tim lập tức đập rất nhanh.
Trước đó, nàng chỉ hoài nghi Thẩm Tinh Lan cũng sống lại thôi, bây giờ nàng gần như chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Thẩm Tinh Lan quả nhiên nhớ rõ chuyện kiếp trước!
Đúng, chỉ có Thẩm Tinh Lan cũng sống lại, mới có thể giải thích đủ thứ chuyện bất hợp lý kia, mới có thể giải thích vì sao kỹ thuật hôn của hắn và các phương diện khác đều không xa lạ, không những không xa lạ mà còn rất thành thạo.
Tô Trường Nhạc nhớ đến ngày mình đại hôn, còn từng nghi ngờ hắn đã từng học cùng cung nữ thị tẩm vì Thẩm Tinh Lan thành thạo quá mức, lúc ấy nàng còn thở phì phò nghi ngờ hắn.
Ánh mắt nhìn lén Thẩm Tinh Lan nhanh chóng thu về, như không có chuyện gì rơi lại trên mặt Sầm Cảnh Huyên.
Vừa nghĩ đến Thẩm Tinh Lan đã làm như thế với mình trong ngày đại hôn, Tô Trường Nhạc liền cảm thấy xấu hổ không thôi.
Lúc ấy nàng không biết vì sao mình phải tức giận nữa, trải qua mấy ngày này lờ mờ xác định được tâm ý của mình, làm sao còn không rõ chứ, lúc trước nàng ăn ngon luôn mà!
Nàng ăn giấm chua của những tiểu cung nữ kia!
Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tô Trường Nhạc “bùm” một cái tràn ngập mây đỏ, con ngươi trong suốt sạch sẽ cũng bị che lấp bởi sự xấu hổ.
Cổ tay được che bởi khăn lụa lập tức hiện lên từng lớp màu đỏ, ngay cả đầu ngón tay vốn dĩ trắng nõn cũng đều bị nhuộm một màu hồng nhạt xinh đẹp do cực kỳ thẹn thùng.
Nàng sinh ra đã cực kỳ đẹp mắt, nàng đang mặc một bộ màu đỏ hồng và có hoa văn màu vàng trên viền áo, vốn làm nổi bật làn da đẹp hơn tuyết của nàng, đáng yêu trong trẻo.
Bây giờ, cử chỉ duyên dáng và thẹn thùng của tiểu cô nương, càng khiến người ta cũng phải giương mắt nhìn, nhưng lại vô lực phản kháng lại nàng đến chết mê chết mệt.
Sầm Cảnh Huyên cẩn thận tuân theo lời dặn của Thái tử, sau khi bắt mạch xong chỉ báo tin vui không báo tin buồn, nhưng khi vừa mở miệng, theo bản năng ngước mắt nhìn về phía người được bắt mạch.
Nhìn thấy hai gò má của Thái tử phi ửng hồng, lông mi dài như cánh bướm vỗ không ngừng, nhưng không trang điểm mà lại quyến rũ hơn hoa, dung mạo tuấn tú cùng bộ dạng cực kỳ khó hiểu, khuôn mặt tuấn tú của Sầm Cảnh Huyên lập tức đỏ bừng. [E b oo k T r u y e n. N e t]
Hắn ta lập tức bối rối quay mắt đi chỗ khác, nhìn không chớp mắt, xách rương thuốc lên, cung kính hành lễ cáo lui.
Không ngờ vừa xoay người lại đã phát hiện Thái tử đang đứng ở phía sau hắn, sắc mặt u ám, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Khí thế của thượng vị giả tự nhiên lộ ra trên người Thái tử, rất kinh người, Sầm Cảnh Huyên bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, không khỏi lạnh run người.
Thẩm Tinh Lan đứng khoanh tay, mặt không chút thay đổi, nhưng hai tay sau lưng lại nắm chặt thành nắm đấm, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Hắn biết, tình cảm của Sầm Cảnh Huyên và chính thê của hắn ta rất tốt, hai người là thanh mai trúc mã, hắn ta cực kỳ yêu thê tử của mình, không chỉ y thuật cao siêu, mà miệng cũng rất kín mít.
Cho nên, Thẩm Tinh Lan mới yên tâm như vậy, rồi lại giao cơ thể của Tô Trường Nhạc cho hắn điều dưỡng, không ngờ rằng kiếp này Sầm Cảnh Huyên liền toát ra vẻ ngượng ngùng khi đến bắt mạch cho nàng lần đầu tiên!
Thật ra Thẩm Tinh Lan đã nhận ra điều đó ngay từ đầu, từ sau khi Sầm Cảnh Huyên vào phòng ngủ, niếp niếp của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Sầm Cảnh Huyên, thậm chí còn nhìn đến mức thẹn thùng.
Hắn nhìn Sầm Cảnh Huyên, ánh mắt càng lúc càng u ám.
Tuy Sầm Cảnh Huyên sinh ra khá tuấn tú, nhưng khi so sánh với mình, căn bản quá bé không đáng kể, Thẩm Tinh Lan cảm thấy dung mạo, khí chất và phẩm chất của mình không đáng để so sánh với tiểu thái y này.
Ngoại hình thì không đẹp bằng hắn, dáng người thì không cường tráng bằng hắn, trông như một bộ dạng thư sinh văn nhược, một tí cơ (bắp) còn không có, thậm chí còn ít hơn cả hắn, gia thế cũng hoàn toàn kém hơn hắn!
Niếp niếp vừa mới nói thích mình, không có khả năng nhanh như vậy liền thay lòng đổi dạ mới đúng.
Chỉ là kiếp trước nàng chưa từng nhìn Sầm Cảnh Huyên như vậy, vì sao kiếp này gặp hắn ta, ánh mắt liền trực tiếp dính lên người hắn ta thế?
Khóe miệng Thẩm Tinh Lan càng mím càng thẳng.
Hắn chợt nghĩ từ sau khi Tô Trường Nhạc ngã ngựa, hình như rất dễ đỏ mặt, lúc trước hắn vẫn cho rằng nàng có hảo cảm với mình, chẳng lẽ không phải vì nàng thích nên mới ngại ngùng đến đỏ mặt, mà là nàng nhìn thấy nam tử xa lạ, liền dễ dàng căng thẳng đến đỏ mặt sao?
Chẳng lẽ nàng thật sự không thích hắn nhiều như vậy sao? Nàng thậm chí không hiểu cái gì được gọi là thích à.
Vừa nghĩ đến khả năng này, tâm trạng của Thẩm Tinh Lan trở nên hoàn toàn không thể kiểm soát được, sắc mặt u ám khủng khiếp, trong mắt lóe lên sát khí.
Sầm Cảnh Huyên giật mình, cảm giác ớn lạnh chậm rãi bò từ lòng bàn chân lên da đầu, khuôn mặt đang đỏ bừng lập tức chuyển sang trắng bệch.
Trong lúc lo lắng đề phòng, Thẩm Tinh Lan không nói gì, chỉ thản nhiên xua tay, để Tần Thất dẫn hắn ta lui ra.
Sầm Cảnh Huyên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trên lưng đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ngay khi hắn ta vừa xoay người, muốn rời đi, Tô Trường Nhạc lại đột nhiên mở miệng gọi hắn ta lại: “Sầm thái y chậm đã, bổn cung còn có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Cả người Sầm Cảnh Huyên cứng ngắc, trong lòng liên tục kêu khổ, thậm chí còn chưa quay đầu lại mà đã cảm giác được lưng mình đã sắp bị ánh mắt đầy sát khí của Thái tử đâm thành từng mảnh nhỏ.
Trong nháy mắt đó, hắn ta thậm chí cảm thấy mình không thể sống sót rời khỏi Đông Cung.
Sầm Cảnh Huyên nhắm mắt lại, hoảng sợ xoay người, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng xuống mũi giày của mình, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Vốn dĩ Thẩm Tinh Lan đã coi như không có chuyện gì xảy ra, đứng chắp tay ở một bên, nghe thấy Tô Trường Nhạc gọi người lại, rốt cuộc không thèm làm giá nữa, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nàng.
Thấy ánh mắt của Tô Trường Nhạc vẫn dừng trên người Sầm Cảnh Huyên, đáy lòng hơi chua xót, rất không có tiền đồ đi ăn giấm của tiểu thái y.
Thẩm Tinh Lan cố nén chua xót trong lòng, như không có chuyện gì nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Trường Nhạc, hơi kề sát vào tai nàng, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Niếp niếp còn có chỗ nào không thoải mái à?”
Hơi thở quen thuộc mà ấm áp phả vào tai, lập tức bao trùm lấy nàng, v4nh tai của Tô Trường Nhạc đỏ bừng, mím môi thẹn thùng.
Cái gì vậy nè, Thẩm Tinh Lan nói chuyện thì cứ nói đi, việc gì phải đột nhiên lại gần nàng như vậy, suýt chút nữa là ôm nàng vào lòng rồi.
Sầm thái y còn chưa đi đấy!
Tô Trường Nhạc chỉ cảm thấy bàn tay mình được hắn nắm chặt, giống như là có lửa đang cháy, nóng lòng muốn rút ra.
Thẩm Tinh Lan không cho nàng rút lui, ngược lại nắm chặt tay nàng hơn, sức của Tô Trường Nhạc không lớn bằng hắn, đương nhiên không thoát được.
Trên mặt hắn trông có vẻ gió yên sóng lặng, nhưng thực ra trong lòng là sóng biển đang dâng trào mãnh liệt, toàn thân đều toát ra vẻ ghen tuông nồng nặc.
Tô Trường Nhạc trong lòng rối loạn đến mức không để ý đến sự ghen tuông của hắn.
Nàng vốn cảm thấy hơi nóng, nhưng bây giờ nửa người của Thẩm Tinh Lan gần như dựa vào người nàng, động tác chiếm hữu này càng làm cho nàng xấu hổ đến nỗi cả người đều toát mồ hôi.
Tất cả là tại Thẩm Tinh Lan, rõ ràng người nàng đang ở trong phòng ngủ, vừa mới thay xiêm y xong, còn phân phó Tứ Hỉ thay cho nàng một bộ xiêm y kín không kẽ hở, ngay cả cổ cũng quấn một chiếc khăn lụa.
Trong phòng đốt địa long, còn đặt lồng hun khói trong góc, vốn đã ấm áp như mùa xuân, nhưng nàng mặc như vậy mà hắn còn dựa vào, không nóng mới là lạ.
Thẩm Tinh Lan thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng,lông mày bất giác lộ ra vẻ quyến rũ mê người, ánh mắt sắc bén lập tức quét về phía Sầm Cảnh Huyên, thấy hắn ta an phận thủ thường nhìn chằm chằm vào nền gạch, khuôn mặt tuấn tú vốn đang lạnh lùng đến cực hạn, lúc này mới dịu lại một chút.
Sầm Cảnh Huyên cảm nhận rõ ràng sự không vui và ghen tuông của Thái tử, cảm thấy nếu Thái tử phi không mở miệng thì e rằng mình sẽ sống không còn mấy ngày nữa, chỉ có thể kiên trì mở miệng: “Thứ thần cả gan hỏi, không biết Thái tử phi còn có chuyện gì nữa ạ?”
Lúc này Tô Trường Nhạc mới nhớ ra mục đích mình gọi hắn lại, cười cười, vẻ mặt tò mò hỏi: “Thái tử ca ca nói Sầm thái y là do chàng đặc biệt tìm cho ta, nói vậy Sầm thái y chắc cũng là lão thái y trong cung, ta chỉ thấy ngươi trông trẻ quá, cho nên mới hơi tò mò rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi vậy.”
Thẩm Tinh Lan nghe thấy nàng chỉ tò mò về tuổi tác của Sầm Cảnh Huyên, trái tim đắm chìm trong giấm chua già, cuối cùng cũng không chua nữa.
Nhưng nhìn thấy nàng cười với Sầm Cảnh Huyên, lòng bỗng chốt lại chua xót.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình nên nghe Trần Viện Phán, tìm một lão thái y bốn, năm mươi tuổi tới đây mới đúng.
“Vi thần vừa mới lên quan, mới nhậm chức Thái y viện không lâu, cũng không phải là lão thái y trong cung.” Sầm Cảnh Huyên nơm nớp lo sợ nói: “May mà được điện hạ coi trọng và đề bạt, nên mới có được đại vận này đến điều trị cơ thể cho Thái tử phi, mặc dù tư lịch của vi thần còn ít, nhưng sẽ cố gắng hết sức và nỗ lực hết mình, thỉnh Thái tử phi yên tâm.”
Biết được Sầm Cảnh Huyên vừa mới nhậm chức không lâu, ánh mắt Tô Trường Nhạc lóe lên một chút, nàng gần như hoàn toàn có thể chắc chắn Thẩm Tinh Lan cũng sống lại.
Bằng không, theo tính cách của Thẩm Tinh Lan, không có khả năng đích thân đến Thái y viện một chuyến, mà lại tìm một thái y không có kinh nghiệm gì để điều dưỡng thân thể cho nàng.
“Ừ” một tiếng, xua tay bảo Sầm Cảnh Huyên lui ra.
Những cung nhân khác cũng bị Thẩm Tinh Lan đuổi ra ngoài, trong tẩm điện chỉ còn lại hai người bọn họ trong chốc lát.
Tô Trường Nhạc cắn môi, trong lòng trăm cảm xúc đan xen, phức tạp đến mức không nói nên lời.
Nếu Thẩm Tinh Lan thật sự sống lại, thì làm thế nào mà hắn từ một khối băng lớn đầy không khí trầm lặng, biến trở lại Thẩm Tinh Lan mặt mày hớn hở trước mắt này?
Thẩm Tinh Lan thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, cảm thấy nàng nhất định còn đang nghĩ đến tiểu thái y kia, sự ghen tuông trong lòng dâng trào lên không ngừng lần nữa, ánh mắt càng lộ ra dục v0ng độc chiếm nồng nặc.
Ngay lập tức, không nói một lời liền ôm người vào lòng, để cho nàng ngồi lên đùi lớn của hắn.
Tô Trường Nhạc phát hiện tư thế ngồi của mình cực kỳ xấu hổ, lập tức tức giận cắn môi đỏ mọng, ngượng ngùng tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.
Được rồi, rõ ràng Thẩm Tinh Lan cái gì cũng nhớ rõ, thế mà còn bắt nạt nàng, tâm trí chỉ còn bảy tuổi, hắn thật sự quá hư hỏng rồi!
Nhưng khi nghĩ đến hai người thân mật mấy ngày nay, nàng không khỏi mềm lòng.
Nàng không nói một lời nào, nhìn Thẩm Tinh Lan, cảm thấy lục phủ ngũ tạng dường như ngập tràn vị ngọt khó tả.
Tuy nhiên, tim của Thẩm Tinh Lan vẫn còn đang ngâm mình trong giấm chua, chỉ thấy mặt mày hắn nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc trầm ngâm một lát, nói: “Nếu niếp niếp cảm thấy Sầm thái y quá trẻ, một lát nữa cô sẽ đến thái y viện tìm cho nàng một lão thái y có thâm niên, hồi nãy Trần Viện Phán tiến cử với cô vài người, sẽ không quá phiền phức đâu.”
Hắn thật sự không muốn nhìn thấy Tô Trường Nhạc sững sờ nhìn hình bóng của người khác trước mắt hắn nữa, cảnh tượng như vậy gần như khiến hắn phát điên, hắn vừa rồi suýt chút nữa không nhịn được muốn gi3t ch3t Sầm Cảnh Huyên.
Sầm Cảnh Huyên chỉ có thể điều dưỡng cơ thể của hắn là được.
Lúc này, Tô Trường Nhạc mới nghe thấy sự ghen tuông không che giấu được trong lời nói của Thẩm Tinh Lan.
Thẩm Tinh Lan đang ghen à? Hắn ghen cái gì? Vừa rồi nàng không làm gì cả, mà chỉ thuận miệng hỏi tuổi của Sầm Cảnh Huyên.
Được lắm, Thẩm Tinh Lan nhớ rõ mọi chuyện kiếp trước, mà còn bắt nạt nàng như vậy, nàng phải ức hiếp lại mới được.
Nàng nhịn cười, lắc đầu nói: “Tại sao? Thái tử ca ca không cần đổi, ta cảm thấy Sầm thái y rất tốt mà! Hơn nữa hắn là do Thái tử ca ca đặc biệt chọn cho ta, ta tin tưởng ánh mắt của Thái tử ca ca tuyệt đối sẽ không bao giờ sai.”
Nghe câu cuối cùng đó, Thẩm Tinh Lan thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dịu dàng như sắp chảy ra nước.
Ngay khi hắn vừa tiến lại gần, muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, thì Tô Trường Nhạc lại tiếp tục nói: “Vị Sầm thái y kia không chỉ còn trẻ mà còn tuấn tú, Thái tử ca ca nhất định là biết y thuật của hắn cũng rất lợi hại, nên mới chọn hắn, không cần đổi! Niếp niếp rất thích hắn ta.”
“…” Thẩm Tinh Lan nghe thấy nàng khen ngợi tiểu thái y, cuối cùng thậm chí còn nói thích, sắc mặt lập tức đen lại.
Tô Trường Nhạc nhìn hắn ăn dấm chua mà không thèm che giấu, hai tay che miệng, khanh khách nở nụ cười: “Thái tử ca ca sao vậy, sao lại không nói lời nào?”
Tẩm điện tràn ngập tiếng cười như chuông bạc của nàng.
Hai mắt nàng trong suốt nhìn hắn, trong mắt lóe lên ý cười đắc ý và sung sướng.
Đôi mắt vô cùng sáng đó khiến người ta muốn hôn.
Thẩm Tinh Lan nhìn Tô Trường Nhạc ngây thơ, đơn thuần, không biết chuyện đời, trong lòng vừa chua xót vừa buồn bực.
Nàng không biết gì cả, không biết cái gì gọi là thích, cũng không biết là ghen tuông như thế nào.
Thẩm Tinh Lan chịu đựng một lát, cuối cùng cũng nhịn không được ghen tuông trong lòng, ánh mắt nặng nề, nhảy ra mấy chữ từ kẽ răng: “Thích của niếp niếp với cô cũng giống với thích mà nàng dành cho vị tiểu thái y kia sao?”
Tô Trường Nhạc nghe thấy trong lời nói của hắn không những có ghen tuông, mà còn có buồn bực không thể phát hiện, trong lòng nhất thời đau nhói một chút.
Nàng nhìn hắn, nghĩ đến Thẩm Tinh Lan, người mà đánh cũng không trả lời, mắng cũng không trả lời ở kiếp trước.
Nghĩ đến Thẩm Tinh Lan, người đã giả vờ ngây thơ không biết gì trước mặt nàng trong kiếp này, và chỉ mới biết yêu lần đầu.
Nhớ tới Thẩm Tinh Lan hao hết tâm tư để dỗ nàng nhận biết mặt chữ, dẫn dắt nàng viết từng nét từng chữ viết ra tên hắn.
Tô Trường Nhạc đột nhiên cảm thấy, kiếp này dù mình có tức giận hay muốn trêu chọc hắn như thế nào, cũng không thể ức hiếp hắn như vậy.
Chỉ cần đối xử tốt với hắn, đối xử tốt với hắn thật tốt.
Tô Trường Nhạc buông hai tay che trước miệng xuống, nghiêng đầu, lại cười khanh khách vòng quanh cổ hắn.
Vẻ mặt vô tội chớp mắt, lắc đầu nói: “Sao Thái tử ca ca lại hỏi vậy, đương nhiên là không giống nhau rồi!”
Thẩm Tinh Lan ngẩn người, trong đôi mắt đen lóe lên một tia sáng, không xác định hỏi: “Vậy niếp niếp có biết, hai loại thích này chênh lệch ở đâu không? Có chỗ nào không giống nhau.”
Tim hắn từ từ tăng tốc, gần như nín thở chờ đáp án của nàng.
Tô Trường Nhạc thấy ánh mắt hắn trong suốt, v4nh tai ửng đỏ, không khỏi nở nụ cười ngọt ngào.
Nàng từ từ đến gần hắn, học theo cách trước đây của hắn, chạm vào trán hắn, chạm vào chóp mũi hắn, hơi thở ngọt như đào mật độc quyền thuộc về nàng, tràn vào khoang mũi hắn từng chút một.
Đôi môi mềm và ngọt, nhẹ nhàng kề vào môi hắn, khi thì gián tiếp vu0t ve, khi thì gặm, cắn nhẹ.
Hai má của Tô Trường Nhạc hơi ửng đỏ, đôi mắt vốn sáng ngời, tràn đầy vẻ thẹn thùng, ỷ lại và quyến luyến. Nàng khẽ hé môi, học hắn cách ngậm lấy môi dưới.
Mấy ngày nay, rõ ràng hai người đã hôn nhau mấy lần, nhưng tim nàng vẫn đập như muốn sắp nổ tung.
Thẩm Tinh Lan đầu bùm bùm nổ tung một tiếng, ngơ ngác nhìn nàng nâng mặt mình lên, nồng nhiệt cùng hắn chơi trò rượt bắt, lớn mật mà lại thẹn thùng.
Cho đến khi môi nàng rời khỏi miệng hắn, nhẹ nhàng chạm vào nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt hắn, mà hắn vẫn cứng đờ như trước.
Sau khi làm xong một loạt động tác này, Tô Trường Nhạc đã đỏ mặt đến mức đầu muốn bốc khói, cuối cùng khó xử giấu khuôn mặt đỏ bừng vào vai hắn, nói nhỏ lời, nũng nịu: “Chính là thích như thế đó.”
Nàng thấy qua hồi lâu rồi mà Thẩm Tinh Lan vẫn không nói một tiếng nào, cắn cắn môi, lấy dũng khí tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Là chỉ thích hôn, hôn, ôm, ôm với Thái tử ca ca thôi.”
Tô Trường Nhạc không ngờ mình nói rõ ràng như vậy, làm nhiều hành động bạo dạn như vậy, nói nhiều lời thẳng thắn như vậy, xấu hổ đến mức tai đều đỏ cả lên, mà Thẩm Tinh Lan vẫn không nói lời nào, giống như một khúc gỗ, một tí phản ứng cũng không có.
Không khỏi có chút tức giận.
Tô Trường Nhạc không biết rốt cuộc Thẩm Tinh Lan bị làm sao, nghĩ thầm, có phải mình nói chưa đủ rõ ràng à?
Nàng do dự trong chốc lát, cụp mắt xuống, câu cuối cùng này nói có hơi lắp bắp: “Tình yêu đối với Thái tử ca ca, là tình yêu độc nhất vô nhị đó.”
Là biết chàng nhớ rõ mọi chuyện ở kiếp trước, biết chàng vẫn là Thẩm Tinh Lan ấy, vì vậy là tình yêu độc nhất vô nhị lận đó.
Sau khi nói xong, nàng ngượng ngùng nhào vào ngực hắn, trốn ở trong ngực hắn, không dám ngẩng đầu.
Phòng ngủ rơi vào một sự im lặng mập mờ.
Nhịp tim rối loạn của Tô Trường Nhạc dần dần bình tĩnh lại, Trầm Tinh Lan im lặng trong một thời gian dài, khiến nàng bắt đầu cảm thấy bất an.
Rốt cuộc Thẩm Tinh Lan bị gì rồi!
Nàng rời khỏi ngực hắn, ngồi thẳng người dậy, duỗi thẳng ngón trỏ ra, cẩn thận chọc chọc vào hai má hắn, cau mày: “Thái tử ca ca không thoải mái ở đâu thế?”
Tô Trường Nhạc không quên tư thế ngồi của hai người xấu hổ đến nhường nào, nàng quyết định đổi tư thế rồi nói sau.
Nàng vừa kéo tay Thẩm Tinh Lan ra, vừa nói: “Ta đi bảo Tứ Hỉ gọi Sầm Thái y về, để hắn cũng bắt mạch cho Thái tử ca ca.”
Trong đầu trống rỗng, Thẩm Tinh Lan không thể suy nghĩ được thật lâu, khi nghe thấy ba chữ “Sầm thái y”, chợt phục hồi tinh thần, đôi tay cường tráng lại siết chặt.
Cái ôm đến bất ngờ không kịp đề phòng, Tô Trường Nhạc ngã trở lại vòng tay hắn ngay lập tức.
Như để chắc chắn rằng đây không phải là một giấc mơ từ trên trời rơi xuống, Thẩm Tinh Lan ôm nàng rất chặt, giống như muốn khảm nàng vào tận xương tủy.
Cho đến khi chắc chắn ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực là thật, hắn mới cười ngây ngô một chút.
Má của Tô Trường Nhạc buộc phải dán vào ngực hắn, không thể cử động, ngay cả cổ cũng không nhúc nhích được, hoàn toàn không biết hắn đang cười ngốc nghếch đến mức nào.
Thẩm Tinh Lan cứ im lặng ôm nàng như thế này, không làm gì cả, cũng không nói gì, trông bình tĩnh lạ thường.
Chỉ có hơi thở hỗn loạn và nhịp tim dữ dội của hắn mới tiết lộ cảm xúc của hắn vào lúc này.
Tô Trường Nhạc cụp mắt, mím môi, không tiếng động nở nụ cười.
Quả nhiên là khối băng lớn đó.
※
Thẩm Tinh Lan mất rất nhiều thời gian, mới bình phục tâm trạng lại, cách đây không lâu hắn mới giày vò người một lần, hắn sợ mình vừa mở miệng hay có bất kỳ động tác nào, sẽ không đè nén được cảm xúc đang dâng trào trong lòng, khiến nàng hoảng sợ.
Không nghĩ rằng chờ hắn định thần lại, Tô Trường Nhạc đã bởi vì thời gian quá lâu mà trực tiếp ngã vào l0ng nguc hắn, ngủ thiếp đi.
Nàng mặc rất nhiều xiêm y, còn bị hắn ôm vào lòng, mặc dù đã ngủ nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi mỏng.
Thẩm Tinh Lan tự trách hôn lên trán nàng, ôm người quay lại trên giường, để nàng ngủ thoải mái hơn.
Không nghĩ rằng vừa mới ôm Tô Trường Nhạc đứng dậy từ giường La Hán, nàng liền mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Tô Trường Nhạc vừa dụi mắt vừa nói: “Ta vừa rồi nói rất nhiều, thế mà Thái tử ca cũng không để ý đến ta.”
Còn mang theo giọng buồn ngủ, mềm nhũn phù phù, nũng nịu, nghe có vẻ tủi thân.
Thẩm Tinh Lan cúi đầu, chạm vào đôi môi đỏ mọng mà mình thèm muốn đã lâu, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi cô rất hạnh phúc.”
Tô Trường Nhạc không hài lòng với đáp án này của hắn.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Vậy thái tử ca ca thì sao?”
“Hử?” Thẩm Tinh Lan rủ mắt xuống.
Tô Trường Nhạc ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt tràn đầy vẻ lười biếng và quyến rũ mà ngày thường không dễ thấy.
“Vậy Thái tử ca ca có thích ta không?”
_________________