chương 14: ~Một tuần sauMột mình ngồi trong phòng làm việc, Lục Toại nhẹ di chuyển cây bút trong tay, ánh mắt lạnh băng hờ hững.Thời gian mấy tháng này, hắn sớm đã thăm dò rõ ràng tình hình hoạt động của công ty, các phòng ban đều sắp xếp người mình vào, lén thu mua một bộ phận cổ phần công ty, bên hội đồng quản trị cũng âm thầm tiếp xúc với vài đổng sự đã sớm bất mãn với Lục Trăn….Hết thảy đều thuận lợi.Chẳng qua trong tay Lục Trăn nắm nửa cổ phần, cũng không mắc sai lầm gì lớn, chính mình muốn dao động vị trí của hắn vẫn là rất khó.Lúc phụ thân sắp chết, để lại tất cả cho Lục Trăn, nhưng hắn cũng không quan tâm, thật sự …!Hắn chưa từng ôm bất luận kỳ vọng nào về nam nhân kia, hắn chưa từng muốn bất cứ thứ gì, cho nên sẽ không thất vọng, thậm chí thời điểm ông ấy chết cũng không trở về.Khi đó hắn một lòng muốn phân ranh giới rõ ràng với nơi này, cho nên một mình rời đi.Nhưng cuối cùng, tại sao lại quay trở lại đây?Khuôn mặt Lục Toại nhăn lại.Đúng rồi….
Hôm nay là sinh nhật của mình.Chỉ là hắn nhiều năm chưa từng tổ chức sinh nhật, sau khi mẫu thân qua đời, không ai còn nhớ rõ sinh nhật của hắn nữa, người ca ca đã từng giúp hắn tổ chức sinh nhật, cũng không còn nữa……!Hắn giống như một người bỗng nhiên bị cả thế giới lãng quên.Rõ ràng người vẫn ở đây, nhưng cũng như không có gì khác biệt.Khóe môi Lục Toại giương lên độ cong châm chọc, chậm rãi đứng lên.Thời điểm về đến nhà đã hơn bảy giờ tối.Trong nhà lạnh tanh, tựa hồ không có người, Lục Toại nhìn nhìn liền tính toán lên lầu.Đúng lúc này, đèn phòng bếp đột nhiên sáng lên, hắn theo bản năng nhìn qua, trên tay Lâm Tử Nhiên bưng một chiếc bánh kem nhỏ tự làm đi tới, mi mắt cong cong, thấp giọng cười nói: “ Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Toại.”Tầm mắt Lục Toại chậm rãi hạ xuống, dừng ở bánh kem trên tay nam nhân, đôi mắt nhíu lại, phảng phất có chút đau đớn.Anh còn nhớ rõ a……Lâm Tử Nhiên mỉm cười nhìn Lục Toại.****Năm đó tiểu Lục Toại khi mới vào Lục gia có chút hướng nội sợ người lạ, tính cách quái gở, hắn là tư sinh tử, chẳng sợ theo mẹ gả vào xuất thân chung quy không tốt lắm.
Mẫu thân luôn nói hắn phải nghe lời, không thể tùy hứng không thể ầm ĩ, không thể đoạt nổi bật với Lục Trăn…..Ngay từ đầu Lục Trăn cũng tương đối xa cách hắn, cậu cũng không bài xích người đệ đệ này nhưng cũng chưa nói tới thích, người làm sai là phụ thân cậu không phải đứa nhỏ này, cậu lớn hơn cậu nhóc, tóm lại cần khoan dung.Hơn nữa đứa nhỏ này ở Lục gia thực sự không có cảm giác tồn tại.Phát hiện sinh nhật Lục Toại là một chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi Từ Lan Na gả vào Lục gia vẫn luôn giữ bổn phận làm người, đối Lục Trăn còn tốt hơn cả con trai ruột.
Bà sẽ nghiêm túc tổ chức sinh nhật cho Lục Trăn, đối Lục trăn hỏi han ân cần, cẩn thận tỉ mỉ…!Mẹ kế này làm việc không để người khác nói ra nửa câu soi mói.
Nhưng sinh nhật con trai ruột Lục Toại lại tùy tiện mua một kiện lễ vật cho hắn, để hắn tự chơi một mình, chỉ là Lục Toại muốn có một chiếc bánh sinh nhật……Lục Trăn ngồi đọc sách trên ban công tầng hai thì vô tình nghe thấy tiếng ồn ở dưới lầu, thì ra tiểu Lục Toại khóc nháo đòi bánh sinh nhật với Từ Lan Na, thậm chí còn ném quà đi; chẳng sợ ngày thường hiểu chuyện ngoan ngoãn, rốt cuộc chỉ là một hài tử mà thôi…..
Nhưng Từ Lan Na vội giúp Lục Trăn chuẩn bị quần áo khai giảng, còn muốn cùng Lục phụ ra ngoài tham dự yến tiệc, không có thời gian để ý Lục Toại, trách cứ hắn hiểu chuyện một chút không cần làm mụ mụ nhọc lòng.Lục Trăn nhìn nam hài lẻ loi đứng đó, bỗng nhiên cảm thấy hắn kỳ thật cô đơn giống mình vậy.
Ngày hôm đó tựa như ma xui quỷ khiến đi xuống lầu, dắt tay nam hài nói: “Để ca ca làm bánh kem cho em nhé?”Bánh kem Lục Trăn làm không phải thực tốt, thậm chí có điểm thất bại; nhưng ngày đó Lục Toại cao hứng toàn bộ ăn hết, ăn xong có chút thấp thỏm, nếu mẫu thân biết hắn gây phiền toái cho Lục Trăn, nói không chừng lại muốn trách mắng hắn.Lục Trăn kéo hắn lại cùng câu nói: Đây là bí mật của chúng ta, ai cũng không biết.****Lâm Tử Nhiên nghĩ tới đoạn cốt truyện này, hơi trầm mặc một lát.
Nói tóm lại, có lẽ bí mật nho nhỏ này khiến Lục Trăn và Lục Toại thân thiết hơn, mà không phải chỉ là hai người xa lạ cùng sống chung dưới mái hiên.Lại có lẽ …!chỉ là hai con người cô độc, muốn sưởi ấm lẫn nhau mà thôi.Đối với Lục Trăn khi đó mà nói, Lục Toại là người rất quan trọng, nhưng đối với Lục Toại, làm sao không phải đâu?Lâm Tử Nhiên mỉm cười với Lục Toại: “Đã lâu không làm có chút ngượng tay, em sẽ không ghét bỏ đi.”Bàn tay rũ xuống bên người Lục Toại chậm rãi nắm thành đấm, cười nhẹ một tiếng: “Anh chưa từng làm tốt, cũng chỉ có em không chê mà thôi.”Bởi vì những lời này, Lâm Tử Nhiên dường như nhớ đến chút sự tình trong quá khứ, ánh mắt bất giác dịu dàng, cậu đặt bánh kem lên bàn, nói: “Mau ước nguyện đi.”Lục Toại khẽ cười cười, “Hảo.”Hắn hơi hơi cúi đầu, thổi tắt ngọn nến.Lục Toại nhắm mắt lại, hắn nhớ tới những sự tình xảy ra nhiều năm trước.Năm đó khi tiến vào Lục gia hắn mới tám tuổi, trước năm tám tuổi hắn chưa từng biết mình cũng có phụ thân, cho đến một ngày mẫu thân mang hắn đến một tòa nhà vô cùng lớn, vô cùng xa hoa.
Nơi đó, hắn gặp phụ thân và ca ca của mình.Lúc đầu vui sướng là có, hắn cho rằng chính mình cuối cùng cũng có người nhà, có thể sinh hoạt giống như những người bạn khác, có phụ thân yêu thương và ca ca cùng nhau chơi đùa.
Nhưng hiện thực nhanh chóng cho hắn biết không phải như thế, mẫu thân không ngừng dặn hắn phải ngoan ngoãn, nghe lời, hiểu chuyện…..Không cần chọc phụ thân và ca ca không cao hứng, càng không thể đoạt nổi bật với ca ca.
Nếu hắn phạm sai lầm mẫu thân liền răn dạy hắn, phụ thân thái độ lạnh nhạt, ca ca xa cách không giao thoa với hắn, những người khác luôn nhìn hắn với ánh mắt khác thường, như thể hắn là người không nên tồn tại, sự tồn tại chọc người chán ghét……Ở chỗ này, mẫu thân mỗi ngày đều vây quanh phụ thân và ca ca hắn, đồ tốt vĩnh viễn luôn để lại cho ca ca.
Căn nhà này xác thật rất rộng rất lớn, nhưng hắn cảm giác so với phòng ở chật hẹp kia càng không có chỗ cho mình dung thân; thậm chí mẫu thân từng chỉ quan tâm một mình hắn, đều đem ánh mắt quan ái để lại cho một người khác, thời gian còn lại cho hắn ngày càng ít đi.Thật giống như, so với trước kia mất đi càng nhiều.Mà hắn, cũng không có người nào cần.Hắn không thích nơi này, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc cướp đoạt bất cứ thứ gì với ca ca, hắn muốn rời khỏi cái nhà này, hắn thà rằng chính mình chưa từng đến nơi này.Cái ý niệm này trở nên mãnh liệt hơn khi hắn trải qua lần sinh nhật đầu tiên mới bước vào Lục gia, thời điểm hắn không màng tất cả muốn rời đi, người ca ca ngày thường luôn xa cách đạm mạc bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, dắt tay hắn nói ‘để ca ca làm bánh kem cho em nhé?’Em muốn làm dạng nào?Thích ngọt một chút, hay là nhạt một chút?Thiếu niên mỉm cười nhìn hắn, kỳ thật anh không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi nhưng có vẻ thành thục ổn trọng hơn hắn nhiều.
Hắn vẫn luôn hâm mộ ca ca, hâm mộ anh có được yêu thích của mọi người, hâm mộ anh ưu tú, hâm mộ anh từ khi sinh ra đã bất đồng với chính mình, hâm mộ anh tại sao lại tốt như vậy ôn nhu như vậy…… Làm chính mình không thể chán ghét anh căm hận anh, chỉ hận chính mình hèn mọn, không có tư cách đến gần bên người anh.Bánh kem kia tuy không ngon nhưng hắn ăn rất vui vẻ, so với bất luận thứ nào hắn đã ăn trước đây còn ngon hơn, hai người phá nát phòng bếp sau đó giống như làm chuyện xấu hứa hẹn sẽ không ai nói việc này ra ngoài.Kể từ ngày đó về sau, ca ca thường xuyên đến gặp hắn, thường thường đưa hắn ra ngoài chơi, mua đồ chơi cho hắn, thời điểm khi người khác khi dễ hắn không chút do dự nói đây là đệ đệ ta…..Khi đó hắn thực sự cảm thấy, có ca ca thật tốt, hắn có thể cái gì cũng không cần, chỉ cần lưu lại bên người ca ca thế này đã đủ.Cho đến khi, sự kiện đó xảy ra.Nếu thực sự có điều ước, hắn hy vọng thời gian có thể dừng lại mười bốn năm trước.Nhưng điều đó không thể xảy ra.Khoảnh khắc tốt đẹp ngắn ngủi, ở trước mặt hiện thực dài dòng mà tàn khốc không đáng nhắc tới.Lục Toại mở to mắt, hắn đã lâu không nhớ tới chuyện cũ, bởi vì hắn không muốn dao động, không muốn quên người này đã đẩy hắn ra như thế nào.Kỳ thực anh không cần giả vờ đối tốt với tôi, anh cũng không phải thực sự quan tâm tôi.Lâm Tử Nhiên thấy Lục Toại thổi tắt ngọn nến, trong lòng có chút tò mò hùng hài tử này rốt cuộc ước nguyện cái gì, nhưng điều đó không quan trọng…..Cậu lấy ra món quà sinh nhật mình đã chuẩn bị tốt, mỉm cười nói với hắn: “Đây là quà sinh nhật anh chuẩn bị cho em.”Là túi văn kiện đơn giản.Lục Toại không chút để ý cầm lấy, mở ra vừa thấy, ngẩng đầu không dám tin nhìn Lâm Tử Nhiên.***Đệ đệ tỏ vẻ: Chỉ có ta còn nghiêm túc đi theo cốt truyện, tâm thiệt mệt →_→Nhiên Nhiên tỏ vẻ: Thỉnh tiếp tục bảo trì!****.