Chương 782: Sự thật dần dần sáng tỏ (1)
“Anh nói xem, bây giờ người đàn ông bị giam
ở Thành phố Tân Châu là Bảo Nam, hay là chồng
của Tôn Thiên Di?” Tôi nhìn Phó Thắng Nam, mở miệng hỏi.
Anh hơi hạ mắt, thấy trong quyển nhật ký có
kẹp ảnh chụp, là ảnh chụp một người đàn ông
trông rất giống Bảo Nam đang ôm Tôn Thiên Dị,
người đàn ông trên tấm ảnh có nước da trắng,
ánh mắt dịu dàng, trông chỉ như một người đàn
ông bình thường, trên người không có sát khí như
Bảo Nam.
Nếu Tôn Thiên Di không nhắc đến người anh
trai song sinh ở trong nhật ký, nam nhân kia song
bào thai ca ca, tôi vẫn sẽ cho rằng người đàn ông
ôm Tôn Thiên Di ở trong tấm ảnh là Bảo Nam.
“Bây giờ, chỉ có thể đi đến ngục giam Thành
phố Tân Châu thăm người đàn ông kia vào ngày
mai” Phó Thắng Nam mở miệng, khép lại quyển
vở trong tay, nhìn tôi nói: “Ngày mai em ở lại Thủ
đô, quay về nhà họ Mạc ở, hai ngày nữa Hoắc Tôn
sẽ đến Thủ đô, em dẫn anh ta đi xung quanh Thủ
đô một chút, với lại nếu ở công ty có chuyện gì
cần anh kí tên, em ký thay anh là được”
Tôi sửng sốt: “Tại sao? Không phải đã nói em
đi với anh sao? Sao đột nhiên lại không cho em đi?”
Anh mím môi, kiên nhẫn nói: “Nếu người đàn
ông ở trong ngục giam kia không phải là Bảo Nam
thì cũng không thể xác định được thi thể mà em
nhìn thấy ở Macao là Bảo Nam, bây giờ anh ta
đang là tội phạm truy nã, ai trong chúng ta cũng
không thể chắc chắn liệu anh ta có còn chiêu xấu
gì chờ chúng ta đi đến hay không. Em ở lại Thủ
đô, có nhà họ Mạc che chở, ít nhất còn an toàn
một chút, ở ngay Thủ đô, bọn họ cũng không dám
gây chuyện gì. Mặt khác, dựa theo tình huống
hiện tại, Mục Dĩ Thâm cũng đang định từ bỏ tất cả
tài sản ở Thành phố Tân Châu, cho nên rất có thể
anh ta sẽ không đi đến Thành phố Tân Châu, chắc
chắn anh ta sẽ ở lại Thủ đô bảo vệ nhà họ Mục,
anh sẽ xử lý xong chuyện ở Thành phố Tân Châu
với tốc độ nhanh nhất, sau đó mau chóng trở về,
em ngoan ngoãn ở lại Thủ đô chờ anh trở lại”
Tôi tỉnh táo lại, gật đầu, coi như đồng ý, nói với
anh: “Vậy anh đi một mình phải chú ý an toàn, dù
có như thế nào cũng phải thường xuyên báo tin về cho em”
Anh gật đầu, nhẹ nhàng ôm tôi vào trong
ngực, hơi bất đắc dĩ nói: “Đợi qua được khoảng
thời gian này, thì tất cả mọi chuyện sẽ ổn thôi”
Tôi ngửa đầu nhìn anh: “Sau khi anh trở vê,
anh đồng ý với em một chuyện, có được không?”
Anh cười yếu ớt: “Em muốn cái gì?”
Liên quan đến chuyện thụ thai bằng ống
nghiệm, tôi thật sự không biết phải nói với anh
như thế nào, chần chừ một lát rồi nói với anh:
“Phó Thắng Nam, nếu có thể, anh có đồng ý… Ôi
ôi, không nói trước nữa, em đi tắm rửa đây!”
Tôi thật sự không biết phải mở miệng nói
chuyện này với anh như thế nào, đã đến lúc này
rôi, bây giờ chính tôi cũng hơi sợ, cũng không còn
quá mong có con nữa, bây giờ chăm sóc, nuôi
dưỡng Thẩm Lý Hinh cũng được rồi, chỉ là tài sản
của ông Phó rất nhiều, tôi hơi áy náy, cảm thấy có
lỗi với ông Phó, có lỗi với Phó Thắng Nam, bởi vì
do sự lỗ mãng của tôi mà đã làm mất hai đứa bé
của nhà họ Phó.
Trong phòng tắm, tôi nhìn mình trong gương,
im lặng một lúc lâu, thời gian trôi nhanh, chúng tôi
cũng đã trải qua gân nửa đời, cũng may là không
quá tệ. Chúng tôi không bỏ lỡ nhau như Thẩm
Minh Thành, cũng không trở nên tuyệt vọng, sa
đọa như Mạc Hạnh Nguyên, con người sống cả
đời, rốt cuộc đã sống tốt hay xấu, ai cũng khó mà
nói rõ ràng được.
Tôi cũng lăn lộn nửa đời, đã chịu khổ, đã yêu
ai đó, cũng may đều đã trải qua tất cả, hi vọng
sau này luôn được bình an.
Lúc tôi ở trong phòng tắm đi ra, Phó Thắng
Nam đã thu dọn đồ đạc xong, thấy tôi trùm khăn
tắm, tóc vẫn còn ẩm ướt, anh bất đắc dĩ nói: “Lại
đây, sấy khô tóc đi, nói bao nhiêu lần, đừng để
cho tóc ẩm ướt như vậy, dễ bị cảm lạnh”
Tôi gật đầu, rất tự nhiên ngồi lên trên đùi anh,
vùi đầu vào trong ngực anh, nói: “Trần Tuấn Anh
đi cùng với anh à?”
Anh dùng khăn lông thấm nước trên tóc tôi,
mở miệng nói: “Không đi, vợ anh ta mang thai
sinh đôi, gần đây có thể sắp sinh, anh ta ở bên
cạnh chăm sóc”
Tôi hơi kinh ngạc, vợ của Trần Tuấn Anh cũng
mang song thai, hơi áy náy nói với anh: “Phó
Thắng Nam, xin lỗi” Đáng ra chúng tôi cũng đã có
hai đứa sinh đôi.
Anh cười yếu ớt, dùng khăn mặt lau tóc của
tôi, cười nói: “Xin lỗi làm gì? Chuyện này anh cũng
có trách nhiệm, là do anh bảo vệ em không tốt.
Sau này sẽ không như vậy, có Tuệ Minh sống với
chúng ta là đã đủ rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa.
Em rất muốn thi nghiên cứu sinh đúng không?
Hay là giờ chuẩn bị một chút, sang năm thi?”
Anh vẫn còn nhớ rõ chuyện này, tôi cười yếu
ớt, gật đầu nói: “Cũng được, vậy em đi hỏi Chúc
Minh Toàn thử xem, tìm ít tư liệu, ở nhà chuẩn bị
cho việc thi nghiên cứu sinh, sẵn tiện giết thời
gian, anh phải nhanh trở về đấy, hay là bảo chú
Lâm đi Thành phố Tân Châu với anh?”
“Không cần, anh sẽ xử lý tốt chuyện ở bên đó,
chú ấy ở lại Thủ đô thư giãn một chút cũng được,
sắp sang xuân rồi, chắc chú ấy cũng sắp đi Macao”
Quả thật là như vậy, dù sao người một nhà
của Lâm Quang Tuyến cũng đều ở Macao, ông ta
ở Thủ đô đã lâu, chỉ sợ trong lòng cũng rất nhớ người nhà.
Nhớ ra trước đó Lâm Uyên cũng từng nói về
chuyện sum họp, tôi không khỏi nói với anh: “Mấy
ngày trước mẹ em có nói, Trần Húc Diệu đến Thủ
đô, đợi khi nào rảnh thì cùng nhau ăn cơm một
hôm, tất cả mọi người đều là người một nhà, dù
sao em và anh ta cũng là anh em trên giấy tờ, tóm
lại cũng phải qua lại cho phải phép”
Anh gật đầu: “Những chuyện này em cứ sắp
xếp đi, chờ anh từ Thành phố Tân Châu về, chúng
†a dẫn theo Tuệ Minh đi miền Nam ở lại một
khoảng thời gian ngắn, em rất muốn đi biển đúng
không? Mùa đông đi cũng rất đúng lúc”
Tôi gật đầu, động tác sấy tóc của anh rất dịu
dàng, tôi không tự chủ được dựa vào trong lồng
ngực anh, cơn mệt mỏi, buồn ngủ ập tới, dựa vào
anh, không muốn động đậy.
Sấy tóc xong, anh đặt tôi lên giường, mình thì
vào trong phòng tắm tắm rửa, tôi ngủ mơ mơ
màng màng, bị anh kéo vào trong lòng ôm lấy, tôi
hơi buồn ngủ, thực sự không muốn, bèn đẩy anh ra.
“Thẩm Xuân Hinh!” Anh kề sát tai tôi, môi dán
vào trên tai, tôi cảm thấy hơi ngứa, gật đầu, ‘ừ”
một tiếng, nhưng vẫn không mở mắt ra.
Bàn tay của anh ranh mãnh xoa khắp người
tôi: “Được không?”
Tôi sững sờ, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, híp
mắt nhìn anh thì thấy ánh mắt anh sáng rực:
“Chúng ta sẽ rất lâu không gặp, đêm nay được.không?”
Khuôn mặt tôi đỏ bừng, nóng không chịu
được, giọng khàn khàn nói: “Anh…”
Được rồi, chuyện này tốt nhất là nên im lặng,
dùng hành động thể hiện ra là được.
Ngày hôm sau!
Phó Thắng Nam tỉnh dậy rất sớm, đương
nhiên là tôi cũng biết, nhưng bị anh giày vò một
đêm, tôi thật sự không dậy nổi, nằm lì ở trên
giường, thấy anh sau khi rửa mặt xong thì mang
hành lý đi ra ngoài.
Trước khi đi, anh dừng lại ở cửa phòng ngủ,
quay đầu nhìn tôi, nhếch miệng lên: “Quên mất!”
Sau đó đi đến bên cạnh tôi, hôn lên khóe miệng
tôi một cái rồi nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, chờ anh quay lại!”