Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 789



Chương 789: Sự thật dần dần sáng tỏ (8)

 

Người phụ nữ kia giống như có chút tức giận,

nhìn cô ta nói: “Ông ấy bảo cô làm cái gì thì cô sẽ

làm cái đó sao? Cô không biết ông ấy bị huyết áp

cao à, không thể ăn tùy tiện thứ gì được sao? Còn

nữa, cô đừng cho rằng tôi không biết cô đang

muốn gì, cha tôi đầu óc không được minh mẫn, có

phải cô định lừa ông ấy kết hôn cùng cô, chờ ông

ấy chết rồi cô có thể hưởng tài sản, tôi nói cho cô

biết, cô đừng mơ mộng hão huyền nữa, không có

chuyện đó đâu. Bây giờ cô lập tức biến ngay đi,

số tiên này là tiên lương của cô, sau này đừng

bước vào nhà chúng tôi nửa bước nữa”

 

Một xấp tiên ném vào mặt Vương Yên Nhiên,

người phụ nữ đưa theo ông lão đi rôi, Vương Yên

Nhiên đứng bên cạnh bàn, bị những người trong

nhà ăn muốn xem chuyện hay vây quanh lấy, điều

này chỉ cần nói đơn giản vài câu là có thể làm rõ

các tin tức rồi.

 

Cô ta thiếu tiền như vậy sao? Thẩm Minh

Thành không phải mới cho cô ta không ít phí chia

tay để dùng sao? Cô ta sao có thể vì tiền mà đến

chăm sóc cho loại lão già ngốc nghếch này, hành

động vừa nãy của bọn họ, quả thực rất ái muội.

Tôi có chút không hiểu nổi.

Quay đầu thấy cô ta mặc váy ngắn ngồi xổm

trên mặt đất nhặt tiền, tôi không khỏi nhíu mày,

không biết nên nói gì nữa, cuộc sống như nào đều

do lựa chọn của bản thân, dù tốt dù xấu, chúng ta

không có cách nào kết luận được, nhưng ngay từ

đầu chúng ta vẫn nên lựa chọn cẩn thận.

 

Nhặt tiên xong, cô ta đứng dậy, nhìn thấy tôi,

hơi sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh: “Thật

trùng hợp, cô Thẩm, lại một lần nữa để cô thấy

cảnh tôi bị chê cười rồi”

 

Tôi nhấp môi, cúi đầu mở miệng nói: “Cô hoàn

toàn có thể lựa chọn cuộc sống của mình, vì sao

cứ phải nhất định tự giày vò bản thân chứ?”

“Ha ha ha!” Cô ta bật cười, giơ đống tiền trong

tay lên, nhìn tôi nói: “Cô Thẩm đây hẳn là ngậm

thìa vàng lớn lên, chắc chưa từng nếm qua chút

khổ sở nào nhỉ? Cô có lẽ không biết một người

không có tiên, muốn sống sót cần phải làm những

gì đúng không? Con người mà, ba loại bảy loại,

những người giống như chúng tôi, từ khi sinh ra

đã được ấn định là phải bị giãm đạp, bị người

khác giày xéo, hiển nhiên như vậy, tôi vì cái gì phải

cho mình những sự chống đối không cần thiết

chứ? Còn không bằng cứ thuận theo một chút, có

thể kiếm tiền như thế nào thì cứ kiếm tiền như thế

đó, đây không phải khá tốt sao? Cô xem đi, bây

giờ, tôi mới chăm sóc được mấy ngày đã có thể

nhận được mấy chục triệu, còn có ông lão cho tôi

tiền, tiền nhiều như vậy, cô nói tôi có thể lựa chọn,

đúng vậy, tôi có thể lựa chọn, lấy bằng cấp và bộ

dạng hiện tại của tôi, có thể tìm được một công ty

nào đó, một tháng nhận lương vài ba triệu, đi sớm

về muộn, còn phải chịu đựng tính tình của ông

chủ, ép mình chắt chỉu cả đời, cuối cùng cũng có

khả năng thăng chức, tuổi cũng đã lớn rồi, cuối

cùng tôi đây ngay cả một căn nhà để ở cũng

không mua nổi, cô nói những tôn nghiêm đó, sĩ

diện đó thì có lợi ích gì chứ?”

 

“Đứng ở góc độ của cô không thể nào giải

thích được cho tôi, đồng thời, đứng ở góc độ của

tôi cũng không thể giải thích được cô, tôi muốn

cưới Thẩm Minh Thành, bởi vì anh ấy có thể giúp

tôi cả đời không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền,

có thể cho tôi sống thọ và được chết ở nhà,

nhưng tại sao cô lại muốn ngăn cản chứ? Bởi vì

cách tôi kiếm tiên không sạch sẽ hay sao? Chính

là ở trong ánh mắt của Thẩm Minh Thành, tôi chỉ

là một món hàng, một món hàng anh ta ngẫu

nhiên hứng lên tiêu tiền chăm sóc, chẳng qua tới

cuối cùng, anh ta sẽ mang tôi bỏ vào món hàng

của nhà họ Thẩm mà thôi, cô Thẩm, cô nói mấy

câu, khiến tương lai của tôi trong nháy mắt đã

không còn ánh sáng nữa rồi”

“Cái logic của cô ở đây là gì vậy?” Mạc Thanh

Mây mở miệng, có chút khinh bỉ: “Cô tự đem bản

thân coi như một món hàng, nên có bộ dạng của

món hàng, món hàng là thứ có giá trị, cô hiểu rõ

giá trị của bản thân sao? Một món hàng không

biết đã qua tay bao nhiêu người, cô tự đặt mình ở

nơi có giá cả cao, cô cảm thấy cô có giá trị sao?

Một món hàng không có chút giá trị nghệ thuật và

giá trị sử dụng nào, cô tự đặt bản thân ở mức giá

phù hợp với giới kinh doanh cao cấp, cô cảm thấy

chính bản thân mình có giá trị sao? Không đáng giá.

Miệng lưỡi của Mạc Thanh Mây này… Lợi hại!

Vương Yên Nhiên bị cô ấy nói cho mấy câu

khiến cho sắc mặt trong lúc nhất thời hết xanh rồi

lại đỏ không ngừng, rất lâu sau mới hoàn hồn

trừng mắt nhìn cô ấy nói: “Tôi có đáng giá hay

không có liên quan gì đến cô cả? Liên quan gì

chuyện của cô?”

 

Mạc Thanh Mây cười ha ha, lười phải để ý tới

cô ta: “Quả thật không phải là chuyện liên quan tới

tôi, chúng ta đi thôi!”

 

Bữa cơm này có vẻ không còn cách nào ăn

tiếp được nữa, Mạc Thanh Mây kéo tôi và Helen

theo, đi về phía bên ngoài nhà hàng, nhỏ giọng thì

thầm: “Thời đại này, thật đúng là loại người nào

cũng có, rõ ràng là nhận thức của bản thân kém

cỏi, còn không cho người khác nói, đúng là đáng nể.”

 

Nói xong, cô ấy quay đầu lại nhìn tôi, ngưng

mi: “Không phải, cậu quen biết loại người này từ

lúc nào vậy? Mẹ ơi, nhìn sợ thật đó.”

 

Tôi sửng sốt một lát, cong khóe miệng nói:

“Cậu quên rồi à? Trước đó cô ta làm bồi rượu ở

quán bar của cậu, cô ta bị người khác chuốc rượu,

tôi và Thẩm Minh Thành đã ra tay can thiệp vào.

Sau đó tôi giới thiệu cô ta tới công ty của Trần

Húc Diệu làm việc, nhưng mà cô ta không làm

được bao lâu thì lại gian ríu với Thẩm Minh Thành.

 

Mạc Thanh Mây sửng sốt một lúc, mở miệng

nói một câu: “Tôi khinh, còn có chuyện này à, mẹ

nó, chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi, mình

căn bản không có chút ấn tượng nào, thật sự rất

lợi hại đó”

 

Ra khỏi nhà hàng, chúng tôi trực tiếp đi tới

trung tâm thương mại, hai người phụ nữ này một

khi đã mua đồ thì bắt đầu hoàn toàn quên mình,

sau một trận càn quét, cốp xe đã đầy ắp cả rồi.

 

Tôi thật sự mệt không thở nổi, ngồi ở chỗ nghỉ

ngơi của tầng một chờ hai người họ, để họ tự

mình đi dạo mua sắm.

 

Nhưng còn chưa ngồi được bao lâu, đã thấy

Vương Yên Nhiên bị một người đàn ông nắm tóc

kéo ra bên ngoài trung tâm thương mại, động tác

thô bạo lạnh nhạt, mái tóc đẹp của Vương Yên

Nhiên đều bị anh ta làm cho giống cái ổ gà.

“Anh buông tôi ra, tôi sai rồi, về sau tôi sẽ

không làm nữa, xin anh đó, tiền của tôi đều cho

anh hết, anh buông tay đi mà!” Vương Yên Nhiên gào lên.

 

Nhưng người đàn ông kia căn bản không có ý

định dừng tay lại, ngược lại động tác càng thêm

thô bạo: “Ai cho cô tiền thì cô đều có thể làm phải không!”

 

Những lời thô tục trong miệng người đàn ông

kia thật sự rất khó nghe, âm thanh còn rất lớn,

người bốn phía đều có thể nghe thấy, không khỏi

thu hút sự chú ý của người khác, nhìn cảnh tượng

buồn cười như vậy, một bác gái trung niên đã có

tuổi bước tới khuyên nhủ: “Chàng trai à, có vấn đề

gì thì cứ từ từ nói chuyện, cậu không thể đối xử

với con gái nhà người ta như vậy được.”

 

Người đàn ông kia gào lên giận dữ: “Bất cứ

người đàn ông nào cô ta cũng có thể tiếp đón,

làm hại ông đây cả người đều bị bệnh, đều là do

cô ta đào đường chết, bản thân đã bẩn thỉu đến

chết đi được, còn gây tai họa cho người khác, loại

đàn bà này, làm như vậy với cô ta vẫn còn nhẹ lắm.

 

Vương Yên Nhiên bị anh ta xô ngã trên đất, rất

chật vật, nhìn người đàn ông đó, vừa khóc vừa

yếu đuối nói: “Tôi không có mà, không phải do tôi

đâu, rõ ràng chính anh khiến tôi bị bệnh, tôi vốn

không hề có bệnh. Những người đó đều là người

có tiền của, người khác sao có thể như vậy được

chứ. Rõ ràng là do anh, có thể lên giường với bất

cứ người phụ nữ nào, bị bệnh, còn trách tôi!”

 

“Bốp!” Người đàn ông này lại tát một cái,

không hề nhẹ nhàng chút nào, Vương Yên Nhiên

bị đánh đến mức choáng váng đầu óc, khóe

miệng tràn ra cả máu.

 

“Cô còn dám nói bậy với ông đây sao? Không

phải chuyện tốt do cô và cậu chủ nhà họ Thẩm đi

tới quán bar tìm những người đàn ông khác chơi

đùa, sẽ bị nhiễm loại bệnh này sao? Cô cho rằng

những kẻ có tiền thì sẽ không có sao? Bọn họ có,

bọn họ sẽ nói cho cô biết à, vì mấy chục triệu này,

cô ngay cả một ông lão sáu bảy mươi tuổi cũng

không buông tha, cô nói cô không có, ai tin được?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.