Câu nói này Trình Tố thốt ra đột ngột cực kỳ, Lộ Tri Nghi nhìn anh, trong đầu kêu “ầm” rồi ngừng hoạt động trong vài giây, sau đó lập tức chột dạ mà chuyển tầm nhìn.
Nhịp tim cũng lặng lẽ đập nhanh theo.
Vì sao anh lại nói với mình cái này.
Chẳng lẽ…
Bị nhìn ra rồi sao?
Có phải anh đã phát hiện bí mật của mình rồi hay không…
“Yêu sớm cái gì.” Lộ Tri Nghi ra vẻ bình tĩnh mà vẽ loạn trên giấy, chậm chạp, lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Em không có mà.”
“Không có?”
Trinh Tố khẽ hỏi bên tai cô, mang theo một chút tiếng gió, giống như đang ngâm trong suối nước nóng, sấy mặt Lộ Tri Nghi nóng lên.
Ngòi bút của cô còn đang vẽ lung tung, chững lại một lúc, không hiểu sao lồng nguc lại nảy lên cảm xúc quấy phá, cô ngẩng đầu đánh bạo hỏi Trình Tố:
“Vậy khi nào mới không tính?”
Trình Tố nghe mà không hiểu: “Cái gì?”
“Khi nào… mới không tính là yêu sớm?”
Trình Tố không ngờ cô sẽ hỏi mình huỵch toẹt như vậy.
Anh nhìn cô, khuôn mặt cô đơn thuần sạch sẽ, đáy mắt lại cất giấu sự bướng bỉnh không hiểu nổi, đôi môi mềm mại cũng đang khẽ mím, như đang nói với anh là cô nghiêm túc.
Giọng Trình Tố bỗng khô khốc, giật giật, nghiêng đầu không nhìn cô, chỉ nói: “Tóm lại hiện giờ không thể.”
Lộ Tri Nghi không hiểu ý những lời này của Trình Tố.
Anh luôn như vậy, nói chuyện luôn rào trước đón sau, khiến cô không thể suy đoán.
Cô gái thần bí đưa băng cá nhân lúc trước cô hỏi anh cũng nói, “Ít nhất hiện tại còn chưa phải bạn gái.”
Giờ lại trả lời câu hỏi của cô như vậy, “Tóm lại hiện giờ không thể.”
Hiện giờ không thể, sau này bao giờ mới có thể chứ.
Là anh thật sự không nghe hiểu ám chỉ trong câu nói của mình, hay là anh đã phát hiện ra gì đó, đang lấy thân phận của một người thầy để nhắc nhở mình?
Lộ Tri Nghi không phân biệt được, chỉ có thể tạm thời đè hết suy nghĩ xuống, hơi cô đơn mà gật đầu, “Đã biết.”
Trình Tố lập tức cầm bút lên, chỉ vào bài vừa mới nói, “Giảng tiếp.”
“… À.”
Đêm khuya, giọng nam trầm lạnh mềm mỏng rót vào tai, chỉ tốn hai ba phút, Lộ Tri Nghi lại thuyết phục được mình.
Đã sớm nói rồi, gặp được đã rất may mắn, cô không nên tham lam muốn nhiều hơn, ví dụ như vào buổi tối thế này, anh dịu dàng kiên nhẫn ở cạnh cô đã là đáng quý hơn tất cả mọi thứ.
Cô hẳn nên cảm kích mới đúng.
Lộ Tri Nghi không nhịn được lén liếc mắt nhìn anh, nhìn khi anh nói chuyện sẽ mấp máy môi mỏng, từng chút sa vào giọng nói anh, trong lòng vừa bình thản vừa yên ổn.
“Lại thất thần.” Trình Tố đột nhiên dùng bút gõ vào đầu cô.
Lộ Tri Nghi kêu “ai da”, ngượng ngùng xoa đầu, dừng một lát, cố ý nói: “Đau.”
Trình Tố bật cười, “Tôi cũng chưa dùng sức mà.”
“Nhưng đau là đau.”
“…”
Giống như con nít đang làm nũng với anh vậy.
Trong lòng Trình Tố không hiểu sao lại mềm xuống, không nhịn được, duỗi tay xoa đầu cô, “Như vậy thì sao.”
Lộ Tri Nghi mím môi, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm: “Được ạ.”
Cô cười, Trình Tố lập tức như đã tha thứ cho tất cả sự đen tối mà thế giới này từng cho anh.
Tầm mắt anh dừng trên quyển lưu bút đặt bên phải bàn học, chậm chạp, hỏi Lộ Tri Nghi: “Có sữa bò không?”
“Có ạ.” Lộ Tri Nghi đứng lên định đi lấy, “Còn có nước trái cây, cà phê, anh muốn uống cái gì?”
“Sữa bò.” Khuỷu tay Trình Tố chống trên mặt bàn, nhẹ nhàng đặt trên thái dương, “Nóng một chút.”
Lộ Tri Nghi không nghĩ nhiều, gật đầu rồi đi vào bếp.
Trình Tố nhìn thấy cô kéo tủ lạnh, lại tìm thêm một cái ly, nghiêm túc muốn giúp anh hâm nóng.
Nhìn bóng dáng đơn thuần của cô gái nhỏ, Trình Tố hơi kéo khóe môi, tầm mắt lại quay lại mặt bàn, ánh đèn bàn màu vàng, mấy bài thi hỗn loạn, giấy bút…
Những thứ đơn giản nhất, lại từng chút một chắp vá thành sự ấm áp.
Bao năm tháng qua lại ở những nơi kì quặc, u ám thế mà hình như càng lúc càng xa. Có thể ngay cả chính Trình Tố cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thế, anh im lặng ngồi ở chỗ này, kiên nhẫn giảng đề cho một cô bé 17 tuổi.
Trình Tố cầm quyển lưu bút đến, mở ra.
Bên trong đều là những lời nhắn của bạn học bình thường, thỉnh thoảng sẽ có mấy cái dùng giọng điệu thân mật, gọi cô là cục cưng Tri Nghi.
Lật rồi lật, bỗng xuất hiện một câu có phong cách khác so với mấy người bạn học.
[Chị Tri Nghi, chúc chị sau này tìm được một anh đẹp trai làm bạn trai! Lúc kết hôn đừng quên mời em nhé! Em có thể làm phù dâu (kiểu tự dẫn theo phù rể ấy), ha ha ha ha ha ha, yêu chị! (PS: Nếu sau này anh rể đối xử với chị không tốt thì chị cứ nói với em, em giúp chị đánh anh ta!)]
Trình Tố không hiểu sao lại cảm thấy giọng điệu này quen thuốc, nhìn lên tên.
Quả nhiên!
Lương Triển Triển.
Trình Tố nhíu mày, không biết cô tiểu thư này quen biết Lộ Tri Nghi từ bao giờ.
Còn ghi mấy cái thứ linh tinh nữa, cái gì mà bạn trai, cái gì mà kết hôn.
Cả ngày trong đầu đều chỉ có thế, viết lưu bút cũng còn muốn đánh người.
Trình Tố cạn lời cầm bút trên bàn, trực tiếp lật đến tờ cuối cùng.
Tuy rằng anh không biết rốt cuộc Lộ Tri Nghi muốn để lại tờ này cho ai, nhưng không quan trọng.
Trình Tố chưa từng nghĩ tới bản thân mình sẽ xuất hiện dục v0ng chiếm hữu buồn cười như vậy với một trang giấy, có lẽ là biết thời gian còn ở cạnh Lộ Tri Nghi đang càng ngày càng ít, cuối cùng anh vẫn không cam tâm.
Cho nên, cho dù sau này hai người sẽ quay về cuộc sống của mình một lần nữa, anh vẫn ti tiện mà hi vọng bản thân có thể lưu lại chút gì đó trong thế giới của cô.
Cho dù chỉ là mấy hàng chữ ít ỏi.
Khi Lộ Tri Nghi ôm sữa bò đã hâm xong đi ra, Trình Tố lại đưa ngược lại cái li cho cô.
“Uống sữa bò đi, đi ngủ sớm một chút.”
Lộ Tri Nghi còn chưa kịp phản ứng lại, Trình Tố đã đi ra ngoài đóng cửa lại.
Cô hơi ngẩn ra, nghĩ thầm “kế hoạch” của mình còn chưa kịp làm, không khí làm nền lúc nãy còn chưa phát huy tác dụng, sao anh lại đi mất rồi.
Lộ Tri Nghi có chút buồn bực, đặt sữa lên bàn, vừa định dọn dẹp những bài thi kia, lại phát hiện quyển lưu bút của mình không biết từ khi nào đã từ bên phải bàn thành nằm giữa bàn.
Cô sửng sốt mấy giây, đột nhiên nảy ra vài phần ảo tưởng không xác định.
Chẳng lẽ…
Lộ Tri Nghi lập tức mở lưu bút, không hề nghĩ ngợi lập tức lật đến trang cuối cùng.
Khi nhìn thấy mặt trang có chữ viết, ánh mắt của cô là thật sự không thể tin được.
Thậm chí Lộ Tri Nghi còn dùng tay lật đi lật lại, xác định đây thật sự là tờ cuối cùng, rồi mới đè sự rung động lại để tầm mắt tiếp tục di chuyển xuống.
“Dream what you want to dream,
Go where you want to go,
Be what you want to be*,
…Tốt nghiệp vui vẻ, Lộ Tri Nghi.”
*Câu này có nghĩa là: hãy ước mơ những điều em muốn, hãy đi những nơi em muốn đi, hãy trở thành người mà em muốn trở thành.
Ký tên là Trình……?
Chữ ký của anh là lối viết thảo tùy tiện lại lưu loát, chữ thứ hai chỉ có thể mơ hồ phân biệt được ba nét phẩy của bộ thủy*.
*Một trong những bộ thủ của chữ Trung Quốc. Ví dụ trong chữ Lan(澜), bộ thủy là ba nét phẩy bên trái, và chữ Tố(溯) cũng có bộ Thủy như vậy.
Nhưng Lộ Tri Nghi đã nghe Sở Nghiên gọi tên của anh, tên là Thành Lan.
Nhìn thiên bàng, đại khái là lan trong gợn sóng.
Trước kia đã nhầm họ, bây giờ sẽ không nhầm chữ nữa.
Cho nên vừa rồi anh sai cô đi, là vì muốn viết cái này sao?
Lộ Tri Nghi mím môi lộ ra nụ cười.
“…Mơ những thứ em muốn mơ, đi những nơi em muốn đi, trở thành người em muốn trở thành.”
Lẩm nhẩm đọc lại trong miệng mấy câu đó, cuối cùng Lộ Tri Nghi cũng cảm thấy mỹ mãn. Đồng thời chính lúc này cô mới nhận ra, giữa cô và Trình Tố chắc hẳn có thần giao cách cảm với nhau.
Cô muốn anh làm gì, không chờ cô mở miệng, anh đã làm xong trước.
Chỉ là, anh hiểu ý muốn nói lại thôi của mình, có phải cũng hiểu ý ngoài lời của mình không.
Quyển lưu bút này, Lộ Tri Nghi xem như vật quý giá nhất.
–
Thời gian nhanh chóng trôi qua trong sự yên bình, đồng hồ điện tử trong lớp trên trường mỗi ngày đều đang đếm ngược ngày thi đại học.
Cho tới hôm nay, cách kỳ thi đại học còn 22 ngày.
Một tháng cuối cùng, bài vở thật sự đã không còn nhiều lắm, tất cả học sinh đều bắt đầu điều chỉnh tâm thái, từ từ thả lỏng sợi dây căng thẳng, dùng trạng thái khỏe mạnh nhất để nghênh đón kì thi.
Chu Hoành bên kia hình như đã bớt phóng túng hơn sau lần bị cảnh cáo trên sân thượng, không gây phiền phức cho Lộ Tri Nghi nữa. Trình Tố cũng về Danh Trăn đi làm một lần nữa, tuy rằng ngày ngủ đêm làm, nhưng vẫn có thể sắp xếp thời gian một cách kỳ diệu, mỗi ngày đều đặn đưa đón Lộ Tri Nghi.
Ít nhất trước khi kì thi đại học kết thúc, anh không dám chậm trễ nửa phần. Dù sao bên Chu Hoành tạm thời yên lặng có phải là biểu hiện giả dối hay không, không ai biết được.
Sáng sớm hôm sau, hai người như bình thường chạm mặt dưới lầu.
Lộ Tri Nghi mặc đồng phục mùa hè, áo sơ mi ngắn tay màu trắng, cà vạt sọc hồng, tóc dài cột đuôi ngựa để sau lưng.
Cô cười với Trình Tố, “Em mặc như thế này đẹp không?”
Đẹp thì tất nhiên là đẹp.
Trình Tố chỉ là có chút hoảng thần, trong một khoảnh khắc chợt nhớ tới Lộ Tri Nghi trong video đang diễn thuyết lúc trước, nói tiếng anh lưu loát, tuổi trẻ tùy ý, phấn khởi hăng hái.
Vốn cô đã như một tia sáng không thể đuổi kịp, chỉ là chệch khỏi quỹ đạo, không cẩn thận rơi vào thế giới của anh.
Trình Tố gật đầu, nhẹ nhàng hỏi cô: “Hôm nay có hoạt động gì sao?”
“Hôm nay phải chụp hình thẻ cùng các bạn học.” Lộ Tri Nghi nhấp môi cười, “Thật ra mấy hôm trước các bạn đều chụp ảnh lưu niệm với nhau rồi.”
Trình Tố ừ một tiếng.
Khi đi đến dưới cây ngô đồng, Lộ Tri Nghi bỗng dừng lại nhìn Trình Tố, “Chúng ta có thể chụp một tấm ảnh không?”
Trình Tố hơi giật mình, “Chúng ta?”
“Ừm.” Lộ Tri Nghi lấy điện thoại, hỏi thử: “Có thể chứ ạ?”
Thật ra Trình Tố không muốn để lại quá nhiều thứ trong thế giới cô, một lời chúc kia đã đủ rồi, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Lộ Tri Nghi, anh lại không nói nên câu từ chối.
Anh không có cách nào nói không với cô.
“Ừ.”
Nhận được lời đồng ý rõ ràng Lộ Tri Nghi rất vui, lập tức mời người lạ giúp đỡ, “Giúp bọn em chụp một tấm hình được không, cảm ơn.”
Sở dĩ Lộ Tri Nghi lựa chọn chụp dưới cây ngô đồng này, là bởi vì đây là nơi lúc đầu Trình Tố hẹn cô, đứng ở đây như là một lời hứa hứa sẽ không bao giờ thất hứa, anh vẫn ở cạnh cô, sẽ vẫn luôn bên cô.
“Lại gần một chút, cười chút nào, ba, hai, một!”
Tách.
Hình ảnh dừng lại.
Lá cây bị gió thổi rung nhẹ, ánh nắng chan hòa, trong mắt anh đều là hình bóng của cô, nóng bỏng sáng rực.
Điều Lộ Tri Nghi không biết chính là, ngay vào lúc cô đang vui vẻ chụp hình cùng Trình Tố, trong một chiếc xe cách đó không xa, Tần Tiêu Nam đang nhìn chằm chằm vào họ.
Đứa bạn thuở nhỏ bên cạnh tò mò hỏi: “Đây là nam sinh theo đuổi Lộ Tri Nghi sao? Tên là cái gì Cố, sao nhìn thế nào cũng không giống học sinh nhỉ?”
Tần Tiêu Nam cười lạnh một tiếng, “Giả vờ trưởng thành để hấp dẫn sự chú ý của cô ấy thôi.”
“Nhưng hai người này nhìn qua giống như đang yêu đương vậy, cậu rõ ràng là bị cắm sừng rồi, vậy mà còn nhịn được?”
Tần Tiêu Nam không nói một lời, nhìn chằm chằm Lộ Tri Nghi.
Đúng là cậu ta không nhịn được.
Thật ra Tần Tiêu Nam vốn không nói rõ được cảm xúc của mình với Lộ Tri Nghi, lúc đầu nghe thấy người nhà sắp xếp chuyện liên hôn cho mình thì cậu từ chối, thời đại nào rồi còn làm như vậy, cho nên lần đầu tiên gặp Lộ Tri Nghi, cậu châm chọc mỉa mai cô, cũng khinh thường nhìn lại.
Nhưng sau đó, cậu lại xem được video diễn thuyết của cô, nhìn thấy cô ở trên bục mỉm cười dịu dàng tự tin.
Sau đó nữa, bạn bè bên cạnh bắt đầu hâm mộ cậu vì có một người bạn gái xinh đẹp chuẩn học bá* như vậy.
*Học bá: chỉ những người học giỏi.
Không biết từ khi nào Tần Tiêu Nam đã bắt đầu thay đổi một cách kì diệu, mà khi cậu buông bỏ sự kiêu căng rồi chịu thua cô, cô lại không liếc mắt nhìn cậu lấy một cái.
Cao ngạo như Tần Tiêu Nam, nếu không được đáp lại thì sẽ chỉ từ bỏ mà không để ý tới nữa.
Nhưng những dấu hiệu trong lòng không hiểu sao cứ điên cuồng tăng lên từng ngày, đặc biệt là khi nghe được thêm những chuyện của Lộ Tri Nghi từ trong miệng bố mẹ, không nói rõ được là do tuổi trẻ ngông cuồng có h4m muốn chinh phục hay là thật sự thích, tóm lại, Tần Tiêu Nam quyết tâm muốn kéo cô về lại bên cạnh mình.
“Đừng giận.”, người bạn an ủi Tần Tiêu Nam, “Tao có quen đứa bạn ở Thành Đông, hay là tìm mấy người tới cảnh cáo nó, loại người này mày đừng thấy nó đeo kính văn vẻ lịch sự, nhìn thấy mấy đứa du thủ du thực là biết sợ liền.”
Tần Tiêu Nam vẫn không nói gì, dừng một chút, nói với tài xế: “Lái xe qua đó.”
Bên kia, Lộ Tri Nghi còn đang xem tấm ảnh vừa chụp, có lẽ là vì lần đầu tiên chụp hình chung cùng Trình Tố, cô có chút cẩn trọng, cười lên cũng không quá tự nhiên.
Lộ Tri Nghi ảo não nói: “Tấm hình này không biểu cảm, tấm này lại nhìn đi nơi khác, tấm này bị tay che…”
Nghe cô gái nhỏ nhỏ giọng nói thầm, Trình Tố nhịn cười: “Không hài lòng thì chụp lại.”
Mắt Lộ Tri Nghi sáng ngời, nhấp môi, “Có thể sao ạ?”
Trình Tố gật đầu.
Lộ Tri Nghi vội tìm người qua đường, lại không ngờ, có một chiếc xe bỗng dừng ngay trước mặt cô và Trình Tố.
Cửa mở, Tần Tiêu Nam đi ra từ trong xe.
Lộ Tri Nghi sửng sốt, “Sao lại là cậu?”
“Sao không thể là tôi.” Tần Tiêu Nam đứng yên, lời là nói với Lộ Tri Nghi, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người Trình Tố, tràn ngập ý thù địch.
“Lộ Tri Nghi, có một số việc tôi nên nói trước với cậu, tránh cho cậu không tỉnh táo như vậy.”
Lộ Tri Nghi nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Ba tôi và ba cậu đã xác định ngày 20 tháng 7 chúng ta sẽ đính hôn.” Giọng Tần Tiêu Nam đều đều, nhưng lại từng bước ép sát, “Cho nên, hình ảnh giống như vừa nãy, có phải không được thích hợp lắm không.”
“…” Lộ Tri Nghi khiếp sợ mở to hai mắt, “Đính hôn?”
Cô căn bản chưa hề nghe Lộ Hoằng đề cập đến chuyện này.
“Tháng 7 đính hôn, tháng 8 bay đến Melbourne, sao vậy, rất ngoài ý muốn sao?”
Trong đầu Lộ Tri Nghi trống rỗng, không thể tin được Lộ Hoằng lại sắp xếp mấy chuyện đó cho mình, mà cô thì hoàn toàn không biết gì.
“Cho nên Lộ Tri Nghi.”, Tần Tiêu Nam đi lên trước hai bước, chỉ ra sau mình, “Qua đây.”
“… Không.” Quá nhiều tin tức đổ tới, tư duy của Lộ Tri Nghi loạn thành một đống, chỉ theo bản năng lùi ra sau, trốn ở sau lưng Trình Tố.
Tần Tiêu Nam nhìn mà cười.
Sự ghen tuông của cậu ta tăng tới cực hạn, lạnh mắt nhìn Trình Tố, gằn từng chữ một nói: “Tránh ra.”
Nói thật, Trình Tố thật sự khinh thường việc so đo với một đứa nhóc thiếu gia.
Nhưng giờ phút này, thân phận của Tần Tiêu Nam đã không đơn giản chỉ là một cậu ấm 18 tuổi nữa. Cậu ta cầm hôn ước cha mẹ định ra cứng rắn nói hai chữ này, nhìn thì chỉ như là muốn Trình Tố tránh người, nhưng Trình Tố rất rõ ý mà cậu ta muốn thể hiện.
Tránh ra, là uy hiếp, là rời đi, là đồng ý buông tay Lộ Tri Nghi.
Đã từng tưởng tượng vô số hình ảnh ra đi đẹp đẽ, nhưng cho đến tận giờ phút này Trình Tố mới phát hiện, thì ra bản thân anh cũng không thể dự đoán chính xác trăm phần trăm mọi thứ.
Anh cho rằng mình cũng đủ lý trí, cho rằng bản thân chỉ là nhờ vào một luồng sáng mà tham luyến sự ấm áp của thế giới này một lúc, muốn thu hồi là thu hồi được. Nhưng khi thật sự có người muốn anh trả lại, lựa chọn tranh đoạt xuất hiện, dã tâm của anh nháy mắt cắn nuốt hết lớp mặt nạ dịu dàng.
Về Lộ Tri Nghi, thế giới của anh căn bản không có plan B.
“Nếu tôi không cho thì sao?” Anh bình tĩnh nói.
– ——————-