Lộ Tri Nghi bị cái ôm đột ngột này làm cho ngơ ngẩn.
Cả người cô bị một tay Trình Tố ôm vào lòng, cảm nhận được rõ ràng từng mùi hương, hơi thở, nhiệt độ cơ thể, tất cả của anh.
Ấm áp mà nóng hổi, thiêu cháy sự ngây thơ của mình.
“Anh, có phải anh đang say không?” Lộ Tri Nghi không biết phải làm sao, nhịp tim dồn dập.
Trình Tố vốn không hề uống rượu.
Anh rất tỉnh táo, tỉnh táo hơn bất kì thời điểm nào khác.
Trừ việc ôm lấy Lộ Tri Nghi, cảm nhận thật rõ cô còn đang ở bên mình ra thì không còn có bất kì ngôn từ gì có thể hình dung tâm trạng của anh giờ phút này.
Từ từ bình tĩnh lại, Trình Tố tự ép mình thu lại sự xúc động, buông người trong lòng ra: “Xin lỗi, có dọa đến em không?”
Mặt Lộ Tri Nghi cực kì nóng, không dám nhìn anh, lắc lắc đầu.
Dừng lại vài giây, cô đưa hộp sữa bò ấm trong túi cho Trình Tố: “Nếu không thì uống cái này giải rượu đi ạ.”
“Không cần.” Trình Tố đẩy về, chỉ về hướng trường học, “Vào đi.”
Lộ Tri Nghi mím môi, cứ cảm thấy Trình Tố có chỗ nào không đúng lắm, đoán rằng có lẽ là tối hôm qua Tần Tiêu Nam đã nói câu gì đó rất tổn thương người khác, cô liền không truy hỏi thêm nữa, miễn cho anh lại bị tổn thương.
Đứng lên rồi, cô vẫn đưa sữa bò cho Trình Tố.
Trình Tố ngồi trong xe, nhìn bóng dáng Lộ Tri Nghi đã đi xa một lúc lâu cũng không động đậy, đến tận khi đột nhiên có một tiếng động vang lên, anh mới rút lại suy tư của mình.
Anh cúi đầu mở tin nhắn.
Là Lộ Tri Nghi gửi tới, là hình hôm qua bọn họ chơi dù lượn, không nói gì nữa.
Nhưng Trình Tố lại hiểu dụng ý của cô.
Giữa bọn họ không cần nói nhiều, chỉ cần một chút ám chỉ là đã có thể hiểu ý đối phương.
Trình Tố nhìn ảnh, khóe môi khẽ cong, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời rất sáng, mọi thứ xung quanh mình đều tươi sáng lên một lần nữa.
–
Chuyện ầm ĩ với Tần Tiêu Nam lần này không thể không khiến Lộ Tri Nghi nhìn thẳng vào việc nói chuyện với Lộ Hoằng, vốn định nhân dịp ngày nghỉ cuối cùng của tháng 5 để về nhà một chuyến nói chuyện với Lộ Hoằng cho tử tế, ai ngờ Giang Ánh Nguyệt chẳng hiểu sao lại bị động thai, nói là suýt chút nữa thì sinh non, phải đưa đến bệnh viện gấp để giữ thai.
Cả nhà đều đang ở bệnh viện xoay quanh ả ta, trong điện thoại, vừa nghe đã biết Lộ Hoằng đang sứt đầu mẻ trán.
Lộ Tri Nghi không muốn đến bệnh viện, không muốn đi thăm Giang Ánh Nguyệt, càng không muốn đụng mặt người nhà họ Tần như lần trước.
Chuyện này chỉ có thể tạm thời bỏ xuống, nhưng Lộ Tri Nghi cũng không hấp tấp, giống như lời của Trình Tố vậy, đường là của mình, không ai có thể quyết định thay mình.
Vì thế ngày nghỉ một tháng cuối trước khi thi đại học, Lộ Tri Nghi chỉ có thể làm tổ trong nhà cắt hoa, đọc sách.
Đến giữa trưa Dư Đồng gọi điện thoại tới, hỏi buổi chiều cô có muốn đến chùa Phong Ninh ở ngoại ô chơi hay không.
“Tớ nghe bạn nói Bồ Tát ở chùa Phong Ninh cực kì linh, tuy tớ không ôm hi vọng gì với thi đại học, nhưng thử một lần cũng không tệ, đúng không?”
Lộ Tri Nghi nghe cái đã hiểu, “Cậu muốn tớ cùng cậu đi vái Bồ Tát?”
Dư Đồng cười hắc hắc: “Thuận tiện lấy ví dụ cho Bồ Tát nữa, lúc ước nguyện chỉ vào cậu, cứ nói có thể thi bằng một nửa điểm của cậu là được!”
Lộ Tri Nghi đưa mắt nhìn thời tiết ngoài cửa sổ, cuối tháng 5 thời tiết An Ninh đã vào hạ, may chưa phải lúc quá nóng, còn có gió.
Dù sao ở nhà không có gì làm, hơn nữa đã nhiều năm cô không đến chùa Phong Ninh, đi cùng Dư Đồng một chuyến cũng không vấn đề gì.
Hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt xong, Lộ Tri Nghi thay một bộ đồ hè nhẹ nhàng rồi ra ngoài.
Lúc chờ thang máy Lộ Tri Nghi lấy điện thoại ra, định gửi tin nhắn cho Trình Tố, hỏi anh có muốn cùng đi không.
Nhưng Lộ Tri Nghi lại không biết là có làm phiền anh hay không.
[Chiều nay anh có rảnh không?]
[Anh đang làm gì vậy?]
[Anh đã từng đến chùa Phong Ninh chưa?]
Soạn liền mấy câu, vào lúc cô còn đang rối rắm xem phải nhắn tiếp như thế nào, cửa thang máy đột ngột mở ra trước mặt cô.
Trình Tố từ bên trong đi ra, trong tay cầm thêm một chiếc túi, hình như vừa mới đi mua đồ gì về.
Người đang nghĩ đến trong lòng đột nhiên xuất hiện trước mắt, Lộ Tri Nghi hoảng sợ, theo bản năng giấu điện thoại ra sau lưng.
Trình Tố nhìn thấy động tác này của cô liền nhíu mày, “Sao vậy?”
Lộ Tri Nghi lắc đầu, “Không ạ.”
Trình Tố chú ý tới bộ quần áo hè của cô, lại hỏi: “Muốn đi đâu?”
Lộ Tri Nghi hơi chững người, ăn ngay nói thật: “Chùa Phong Ninh ạ.”
“Chùa Phong Ninh?” Trình Tố nhớ chỗ đó rất xa, “Em đi đến đó để làm gì?”
“Dư Đồng muốn đi vái Bồ Tát, bảo em đi cùng cậu ấy.”
Chùa Phong Ninh cách nội thành một khoảng nhất định, lái xe cũng phải 40 phút, trên đường đi còn có một đoạn rất hẻo lánh.
Trình Tố: “Hai em đi như thế nào?”
Lộ Tri Nghi trung thực trả lời: “Dư Đồng nói trước tiên ngồi xe buýt, sau đó lại chuyển sang tàu điện ngầm, cuối cùng là ngồi xe ba bánh…”
Trình Tố: “…”
Chờ hai đứa tới thì trời đã tối luôn rồi.
“Đứng đây chờ tôi.” Trình Tố cạn lời bỏ lại một câu như vậy, để hết đồ trong tay vào nhà xong, anh đóng cửa rất nhanh rồi đi ra, cầm chìa khóa xe, “Đi thôi.”
Lộ Tri Nghi có chút ngẩn người: “Đi đâu ạ…”
“Không phải đi chùa Phong Ninh sao?”
“…”
Cho đến tận khi ngồi trên xe Trình Tố, khóe môi của Lộ Tri Nghi vẫn nhịn không được mà lén cong lên.
Những tin nhắn không gửi đi đó không cần phải gửi nữa, giữa bọn họ gần như luôn là như vậy, cô muốn gì, anh đều có thể đồng ý rất nhanh.
Thật ra từ cái ôm lần trước, Lộ Tri Nghi có thể cảm nhận được sự thay đổi vi diệu giữa hai người, chỉ là hai bên đều rất ăn ý không chọc thủng, hình như đều đang đợi một thời cơ thích hợp nhất.
Đón Dư Đồng ở Thành Đông xong, người này vừa lên xe đã bắt đầu biểu diễn chứng thích giao tiếp.
“Hay quá nha thầy Trình, đích thân đưa đón Tri Nghi đi học thì thôi đi, bọn em đi vái Bồ Tát mà thầy cũng muốn đưa đón, ha ha ha, em có quắp cậu ấy chạy mất đâu.”
Lộ Tri Nghi: “…”
Lộ Tri Nghi thật sự hối hận vì đã không mang miếng vải đi nhét vào miệng Dư Đồng.
Cô chỉ có thể lấy một viên kẹo từ trong túi ra, xoay người đưa, “Cậu ăn thứ này một lúc được không?”
Dư Đồng lại cười hì hì, “Làm gì vậy, đây là bắt đầu phát kẹo mừng hả?”
“…”
Lộ Tri Nghi thật không biết cô bạn thân này lại còn có thể đùa như vậy, cô cầm viên kẹo trong tay mà không biết làm sao, bỗng nhiên đưa không được, không đưa cũng không được.
Khóe mắt không cẩn thận liếc đến Trình Tố, hình như anh cười một cái, nhàn nhạt, mà rất quyến rũ.
Vì thế mặt Lộ Tri Nghi càng đỏ hơn, cô xoay người ngồi lại, cúi đầu không nói câu gì.
Dư Đồng rướn người ra giữa hai ghế, nhìn Lộ Tri Nghi: “Cục cưng, sao mặt nhỏ lại xị ra thế?”
Lộ Tri Nghi còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Dư Đồng đã vặn lại nói: “Làm sao bây giờ thầy Trình, Tri Nghi giận rồi, thầy không dỗ cậu ấy sao?”
Lộ Tri Nghi: “…”
Xe chầm chậm dừng ở trước vạch qua đường, đèn đỏ nhấp nháy, Trình Tố xoay người nhìn Lộ Tri Nghi:
“Muốn ném em ấy ra ngoài không?”
Lộ Tri Nghi sửng sốt, đột nhiên xì cười.
Dư Đồng cạn lời câm miệng lại, nhanh chóng ngồi xuống, “Quá đáng quá, chỉ lo dỗ Tri Nghi vui rồi mặc kệ sống chết của em đúng không?”
Lộ Tri Nghi duỗi tay đánh cô nàng một cái, mím môi cười: “Cho cậu nói bậy này!”
Dư Đồng làm tư thế cáo từ: “Được, có thầy bảo vệ đúng là khác biệt, lát nữa tớ sẽ nhận anh Tố kia làm đại ca, tớ cũng muốn có người che chở.”
Trình Tố: “…”
Nửa tiếng sau, xe chạy đến chùa Phong Ninh.
Chùa Phong Ninh rất có tiếng ở An Ninh, hương khói nghi ngút, tín khách rất nhiều, không biết có phải sắp đến kì thi tốt nghiệp rồi hay không, rất nhiều phụ huynh dẫn con đến đây, thành kính vái lạy các vị thần.
Dư Đồng xin một cây nhang dài trong miếu, còn quấn riêng một tờ giấy nhỏ bên trên, đại ý là thi đại học thuận lợi, đậu nguyện vọng hai là thỏa mãn rồi.
Lộ Tri Nghi không xin, vốn cô chỉ đến cùng Dư Đồng, hơn nữa cô cũng không cần xin Bồ Tát phù hộ cô thi đại học.
Cô rất tin tưởng vào bản thân mình.
Trong điện thờ lớn, Dư Đồng quỳ gối trước mặt Bồ Tát, miệng lẩm nhẩm. Lộ Tri Nghi ở cạnh cô ấy, nhìn bức tượng Phật trang nghiêm, trong lòng bỗng cũng sinh ra vài phần thành kính.
Cô xoay người đi tìm Trình Tố, thấy người đàn ông đứng bên cạnh cô, vẻ mặt nhàn nhạt, có vẻ như đang quan sát kiến trúc trên tường.
Lộ Tri Nghi thu lại ánh mắt, bỗng nhìn lên tượng Phật, nói thầm trong lòng:
“Xin Bồ Tát phù hộ anh ấy, tuế tuế* bình an, luôn luôn vui vẻ.”
*Tuế nghĩa là năm hoặc tuổi, ý nói lúc nào cũng bình an.
Vái Bồ Tát trong điện thờ lớn, dâng hương dài xong, nghi thức trước khi thi của Dư Đồng xem như đã chính thức hoàn thành, vừa định đứng dậy rời đi, chợt có nhà sư cầm ống thẻ đi qua hỏi cô ấy có muốn hỏi tương lai của mình không, rút một quẻ.
Dư Đồng vốn là người sôi nổi, lập tức nói muốn muốn muốn.
Không chỉ mình cô nàng muốn, mà còn phải lôi kéo Lộ Tri Nghi rút cùng, “Tới cũng đã tới rồi, hỏi một chút đi!”
Lộ Tri Nghi bị cưỡng ép nhét ống thẻ vào trong tay, chỉ có thể nhận lấy.
Nhà sư nói: “Tự hỏi câu hỏi muốn hỏi nhất trong lòng ba lần, sau đó bắt đầu lắc ống thẻ.”
Lộ Tri Nghi cũng không biết làm sao, câu hỏi còn chưa niệm, trái tim đã lặng lẽ rung động.
Cô lén liếc nhìn Trình Tố, không ngờ đúng lúc đối diện với tầm mắt nhìn qua của anh.
Anh dựa nửa người, đang nhìn cô.
Lộ Tri Nghi lập tức xoay người, trái tim nhảy thình thịch.
Má cô ửng đỏ, bình ổn trái tim mình, nhắm mắt lại, thành kính hỏi trời cao một câu hỏi mà lòng cô muốn biết đáp án nhất.
Lẩm nhẩm ba lần, cô bắt đầu lắc ống thẻ, chưa tới mấy phút, một cái thẻ tre đã rớt ra.
Dư Đồng bên kia cũng rút được thẻ thuộc về mình.
Nhà sư chỉ dẫn bọn họ: “Có thể đi ra đại điện bên ngoài tìm người giải thăm.”
Dư Đồng tung tăng nhảy nhót chạy qua, đưa thẻ tre cho hòa thượng có vẻ mặt hòa ái, hòa thượng nhận lấy rồi nhìn, rút ra một tờ từ vô số ký văn*:
*Ký văn là tờ giấy ghi đáp án thẻ thăm.
“Chúc mừng cô gái, là thăm thượng thượng*, cô hỏi gì vậy?”
*Ý chỉ thăm tốt nhất, giống như thăm đại cát vậy.
Dư Đồng vui vẻ cực kỳ, “Ha ha, cháu hỏi cháu có thể thi đậu nguyện vọng hai không, quá tuyệt vời, cả Bồ Tát còn nói cháu sẽ không có trở ngại gì, vậy cháu chắc chắn không sao!”
Lộ Tri Nghi cũng vui thay cho cô ấy, cho đến khi hòa thượng hỏi cô, “Cô gái, để tôi nhìn của cô xem.”
Trình Tố đang ở cạnh, Lộ Tri Nghi sợ anh sẽ nhìn ra điều gì đó, xoa xoa tóc, ngượng ngùng đưa thẻ tre cho hòa thượng.
Hòa thượng cẩn thận nhìn kĩ, chậm rãi nhíu mày, rút một tờ từ trong đống thẻ thăm, nhưng không lập tức nói cho Lộ Tri Nghi biết.
“Cô gái, cô đã hỏi điều gì?”
Lộ Tri Nghi chỉ trả lời qua quýt lấy lệ, “Hỏi, hỏi việc học ạ.”
Hòa thượng lắc đầu, đưa ký văn cho cô, không nói gì.
Lộ Tri Nghi nhận rồi nắm trong tay, tuy rằng nhìn không hiểu mấy câu trên đó, nhưng…
Mấy chữ “thăm hạ hạ*” rõ rành rành đập vào mắt.
*Thăm hạ hạ: tức là thăm xấu.
Tay cô bỗng run lên, lập tức vo ký văn thành một nắm.
Dư Đồng còn tò mò, “Sao vậy, cậu rút được gì?”
Lộ Tri Nghi vội lắc đầu, “Không có gì, bình thường.”
Sự hoảng loạn của cô bị Trình Tố đứng cạnh thu hết vào đáy mắt, anh không biết cô hỏi gì, nhưng hiển nhiên, thứ nhận được không phải kết quả cô mong muốn.
Khi ra khỏi chùa sắc trời đã tối sầm, mây đen quét qua chân trời, không hiểu sao lại thêm vài phần nặng nề áp lực.
Lộ Tri Nghi không còn vui vẻ như khi đến, vẫn luôn cúi đầu, Dư Đồng nói chuyện cùng cô mà cô cũng chỉ thỉnh thoảng mất hồn đáp một câu.
Chờ đến khi đưa Dư Đồng về nhà, trên xe chỉ còn hai người bọn họ, Trình Tố mới mở miệng hỏi cô: “Em vừa mới hỏi gì?”
Lộ Tri Nghi nhìn anh, vài lần muốn nói lại thôi, nhưng trước sau đều không mở miệng.
Sao cô có thể nói cho anh câu hỏi trong lòng mà cô muốn hỏi chứ, huống chi còn là ký văn mang dự báo xấu như vậy.
Lộ Tri Nghi lắc đầu, không muốn nhắc lại, “Không có gì.”
Trình Tố nhìn ra được cô vẫn chưa nói thật, nhưng cũng không ép buộc, đổi cách khác để an ủi cô: “Vừa rồi em không thỉnh hương, cho nên không linh, đừng tin.”
Lộ Tri Nghi mờ mịt chớp mắt nhìn anh, “Thật vậy sao?”
“Đương nhiên, em đâu có nhang khói cho Bồ Tát, sao Bồ Tát nghiêm túc trả lời câu hỏi của em được.”
Lộ Tri Nghi biết là Trình Tố đang an ủi mình.
Bồ Tát nào có keo kiệt như vậy.
Cô mang tâm trạng phức tạp nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Có lẽ là vậy.”
Cảm xúc sa sút của Lộ Tri Nghi duy trì suốt quãng đường, Trình Tố đều đặt vào trong mắt. Bởi vậy, lúc sắp về đến nhà, anh vòng đến bờ sông Phượng Hoàng nơi có cảnh đêm rất đẹp.
Xe dừng, anh dẫn Lộ Tri Nghi xuống, nói: “Có muốn hỏi lại một lần nữa không?”
Ban đêm bờ sông Phượng Hoàng gió mát hiu hiu, ánh đèn cao tầng phản chiếu trên mặt sông, nổi lên từng gợn sóng dịu dàng.
Lộ Tri Nghi vuốt mái tóc dài bị gió thổi, nhìn bốn phía, buồn bực hỏi: “Ở đây ạ?”
Trình Tố gật đầu, “Chờ tôi vài phút.”
Trình Tố nói xong lập tức đi ra, Lộ Tri Nghi nhìn thấy anh đi đến trước một quầy hàng rong nhỏ, không biết mua gì đó, rồi đi về phía cô.
Chờ đến khi đi đến trước mặt, Lộ Tri Nghi mới phát hiện trong tay anh đang cầm mấy cây pháo hoa nhỏ.
Trình Tố đốt hai cây pháo hoa rồi đưa vào tay Lộ Tri Nghi, “Em muốn hỏi gì thì hỏi lại một lần đi.”
Cây pháo hoa nhỏ như vậy, cũng coi như là “nhang” rồi.
Anh lại có thể nghĩ ra.
Không hiểu sao Lộ Tri Nghi bỗng cong môi, tuy biết Trình Tố chỉ đang dỗ cho cô vui, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, đặt cây pháo hoa trong lòng bàn tay, một lần nữa kính cẩn đặt câu hỏi với bóng tối dịu dàng cạnh bờ sông:
“Sau này chúng tôi có thể ở bên nhau không?”
Cây pháo hoa phát ra tiếng cháy bùm bùm, pháo hoa sáng rực nở rộ trong tay, xuyên qua giây phút rực rỡ này, Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng nâng mắt nhìn về phía Trình Tố.
Gió lay khẽ khàng, trong mắt họ có bóng hình của người kia, núp trong pháo hoa lãng mạn, tỏa sáng rạng rỡ.
Lộ Tri Nghi không nhịn được mà nhớ tới lời hát dịu dàng kia…
“Hai người soi sáng cho nhau, ánh sáng còn rực rỡ hơn bầu trời đầy sao.”
Có lẽ là giờ khắc này, cô và Trình Tố đang trong dáng vẻ tốt đẹp nhất.
“Em hỏi chưa?” Pháo hoa cháy hết, Trình Tố nhẹ nhàng hỏi cô.
Lộ Tri Nghi ừ một tiếng, gật đầu, “Rồi ạ.”
Trình Tố lấy một đồng xu từ trong túi, “Mặt hoa văn ở trên có nghĩa ý muốn trong lòng sẽ hoàn thành.”
Nói xong, Trình Tố đặt đồng tiền xu trên ngón trỏ, khẽ búng lên, ánh bạc từ đầu ngón tay anh bay lên, bay đến không trung xoay tròn vài vòng xong lại nhanh chóng rơi vào tay.
Tuy biết có tỷ lệ 50%, Lộ Tri Nghi vẫn căng thẳng nín thở.
Mặt sông nơi xa được những vụn vàng rải lên, gió ngừng thổi, tiếng ồn ào xung quanh cũng im bặt.
Thế giới cứ như tĩnh lặng lại.
Chỉ còn bọn họ đứng mặt đối mặt, nhìn đối phương.
“Tri Nghi.” Trình Tố gọi tên Lộ Tri Nghi, “Đừng tin thần thánh, tin tưởng bản thân.”
Anh chậm rãi mở nắm đấm, đồng tiền xu lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, là mặt hoa văn hướng lên.
“Cũng tin tưởng tôi.”
Cho dù một ngày nào đó thánh thần không quan tâm đến cô nữa, anh cũng sẽ ngược lối mà đến, vì cô mà được ăn cả ngã về không.
Lộ Tri Nghi lấy đồng tiền xu kia từ trong tay Trình Tố, nhìn nó rất lâu, mũi xon xót, bỗng lại cúi đầu cười.
Cô cũng thật là trẻ con, thần thánh mơ hồ như vậy, cô lại muốn hỏi bọn họ về đáp án mình muốn, rõ ràng người có thể đưa đáp án đã ở ngay trước mặt.
Mà anh cũng đã đáp lời cô.
Tin anh.
Đó là lá thăm thượng thượng tốt nhất mà Lộ Tri Nghi rút được.
– ——————-