(*) Chương này có nhắc đến Mạt Chược và tất cả các chú thích về Mạt Chược mình sẽ để cuối chương để tránh gián đoạn khi đọc nhé.
Không bao lâu sau khi Trình Tố thành công cầu hôn Lộ Tri Nghi, vốn là muốn nhân lúc còn nóng mà làm tiệc cưới, nhưng đoạn thời gian đó một người thì bận việc của trường mới, một người thì phải hoàn thành phần còn lại của khóa thực tập còn phải chuẩn bị chuyện nhập học nghiên cứu sinh. Cả hai đều bận đến nỗi không dứt ra được.
Hai người cũng không muốn sự kiện trọng đại trong đời lại diễn ra một cách quá vội vàng, vậy nên cuối cùng đôi bên ước định, chờ Lộ Tri Nghi tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong lại cử hành hôn lễ.
Nhưng vào cuối tháng tám, trước khi cô nhập học nghiên cứu sinh, bọn họ vẫn lặng lẽ đi lãnh chứng nhận kết hôn ở An Ninh trước.
Ngày đó, khi từ cục dân chính đi ra, Lộ Tri Nghi cầm cuốn sổ nhỏ đỏ rực trên tay, cảm xúc vừa hưng phấn lại vui vẻ.
Cô nhìn đi nhìn lại ảnh của hai người trên giấy hôn thú. Trước phông nền màu đỏ, Trình Tố mặc áo sơ mi trắng, không đeo mắt kính, môi nở một nụ cười rất nhạt.
Còn Lộ Tri Nghi cũng mặc váy trắng giống vậy, đầu hơi nghiêng tựa vào vai Trình Tố, nụ cười trên môi vô cùng rực rỡ.
Nhớ tới lúc chụp hình, ngay cả nhân viên làm việc cũng khen bọn họ trai tài gái sắc. Lộ Tri Nghi cong môi, dùng điện thoại di động chụp một tấm hình rồi đăng lên vòng bạn bè.
[Các bạn mình ơi, tớ lấy chồng rồi nha.]
Ảnh đăng chưa được vài phút nữa, lượt thích và bình luận đều ùn ùn kéo tới.
Ngoại trừ những đồng nghiệp ở trường và học sinh ra, đám người náo nhiệt nhất vẫn là nhóm bạn cũ. Bọn họ trực tiếp biến khu bình luận thành vườn hoa sau nhà mình, cãi nhau ỏm tỏi, căn bản không xem Lộ Tri Nghi là người ngoài.
Lương Triển Triển: [???]
Lương Triển Triển: [Chị dâu, sao chị lại nghĩ không thông như vậy? Chơi thêm mấy năm nữa đi!]
Trì Duệ: [Chúc mừng chúc mừng.]
Trì Duệ trả lời Lương Triển Triển: [Chơi cái đầu em, nhận điện thoại của ông mau!]
Lương Triển Triển trả lời Trì Duệ: [Cầu xin em đi.]
Hồ Hiểu Vũ: [A!! Chúc đại ca và chị dâu trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử!]
Hồng Vũ: [Đúng đúng đúng, sinh một ổ!]
Hoa Tử trả lời Hồng Vũ: [Cmm sinh trứng hay sao mà sinh một ổ, không biết nói chuyện thì im miệng!]
Hồ Hiểu Vũ trả lời Hồng Vũ: [Ngày mai không cần tới làm nữa.]
Hồng Vũ: […]
Những bình luận này khiến Lộ Tri Nghi cười không dừng được. Cô vừa cười vừa đọc cho Trình Tố nghe. Thỉnh thoảng liếc nhìn, cô còn có thể thấy khóe môi người đàn ông khẽ cong lên.
Trình Tố không phải loại người thường treo nụ cười trên mặt, chỉ có khi đối mặt với chuyện liên quan tới Lộ Tri Nghi, anh sẽ không tự chủ mà lộ ra dáng vẻ dịu dàng.
Lộ Tri Nghi không nhịn được chống cằm hỏi: “Hôm nay chúng ta có cần chúc mừng một chút hay không?”
Trình Tố vừa lái xe vừa trả lời, “Được, em muốn đi đâu?”
Lộ Tri Nghi nghiêm túc suy nghĩ một lát, chưa kịp trả lời thì tiếng điện thoại di động vang lên.
Hồ Hiểu Vũ gọi tới.
“Chị dâu, tối nay mấy anh em muốn mời chị và anh Tố ăn bữa cơm trước khi hai người đi, nhân tiện mừng hai người đăng ký kết hôn vui vẻ luôn.”
Bốn năm trước, Trình Tố ra đi mà không nói một tiếng nào khiến Hồ Hiểu Vũ buồn bã rất lâu. Lần này Trình Tố và Lộ Tri Nghi lại phải cùng nhau về Thành Bắc, anh ta muốn cùng đại ca chị dâu ăn một bữa cơm đàng hoàng.
Lộ Tri Nghi nói đề nghị của Hồ Hiểu Vũ với Trình Tố. Trình Tố chỉ nói: “Anh nghe em.”
Lộ Tri Nghi cong môi, lập tức đồng ý lời mời của Hồ Hiểu Vũ.
“Vậy tối nay chúng ta chúc mừng cùng với các anh em của anh là được rồi.” Lộ Tri Nghi nói.
“Ừm.” Trình Tố ngừng một chút rồi nói với giọng điệu mang ý tứ sâu sa: “Khuya về nhà, chúng ta lại chúc mừng riêng với nhau.”
Lộ Tri Nghi: “…”
Lộ Tri Nghi hiểu rất rõ chúc mừng này là có ý gì. Cô ngượng ngùng véo Trình Tố một cái, “Anh đủ rồi đó.”
–
Chỗ của nhóm Hồ Hiểu Vũ là một nhà hàng mới mở trong thành phố.
Lúc Trình Tố và Lộ Tri Nghi qua đó, không ít người đã ngồi trong phòng bao. Ngoại trừ những người làm việc ở Toản Hào thì Trì Duệ cũng tới.
Mấy người đàn ông đang xúm lại một chỗ đánh mạt chược.
Thấy Trình Tố tới, Hồ Hiểu Vũ lập tức đá Hồng Vũ một cước, “Qua đó nói xin lỗi chị dâu.”
Hồng Vũ vội vàng đi đến trước mặt Lộ Tri Nghi, giả bộ đánh mình một bạt tai, “Xin lỗi chị dâu, cái miệng này của em không biết nói chuyện.”
Lộ Tri Nghi cười, “Không sao mà, tôi biết anh có lòng tốt.”
“A Tố, mau tới đây chơi hai ván.” Lúc này, Trì Duệ ngậm thuốc lá ngẩng đầu, đùa giỡn nói: “Mấy nay anh đây có chút thiếu tiền.”
Trình Tố nắm tay Lộ Tri Nghi đi tới, Hoa Tử vội vàng nhường ra một vị trí. Trình Tố ngồi xuống, thuận tiện lấy điếu thuốc trong miệng Trì Duệ, dụi vào gạt tàn thuốc.
Nơi có Lộ Tri Nghi, Trình Tố không cho phép bất kỳ người nào hút thuốc.
Đây là quy tắc mọi người đều biết.
Trì Duệ bị đoạt mất điếu thuốc, giễu cợt Trình Tố một câu, “Vâng vâng vâng, lãnh giấy kết hôn hay lắm, nhường anh hết.”
Mọi người cũng ăn ý cùng nhau cười.
Hồ Hiểu Vũ bắt đầu xào bài, Trình Tố hỏi Lộ Tri Nghi, “Em có muốn chơi không?”
Lộ Tri Nghi vội vàng lắc đầu, “Em chưa từng chơi. Em ngồi cùng anh là được rồi.”
Trình Tố kéo cô ở ngồi xuống bên cạnh mình, “Được.”
Xúc xắc rơi xuống, bốn người bắt đầu chơi bài.
Trì Duệ cà lơ phất phơ, bắt bài vào tay, vừa nhìn vừa hỏi: “Lần này về Thành Bắc phải mất bao lâu mới trở lại?”
Trình Tố sai người rót nước cho Lộ Tri Nghi, thuận tiện trả lời Trì Duệ: “Phải xem khi nào Tri Nghi rảnh nữa.”
Rất nhanh, bài của bốn người đã được xếp xong. Đầu tiên, Hồ Hiểu Vũ đánh quân Yêu Kê(*), ngay sau đó Trì Duệ và Hồng Vũ cũng ra bài. Lúc đến lượt Trình Tố, anh quay sang hỏi Lộ Tri Nghi: “Đánh quân nào?”
“Hả?” Lộ Tri Nghi có chút mơ hồ, “Anh hỏi em?”
“Hôm nay anh nghe em.”
“… Nhưng em đâu biết chơi, sẽ thua đó.”
“Không sao.”
Trì Duệ nghe vậy thì có chút cạn lời. Anh chàng gõ bàn một cái nói: “Hai ngươi về nhà mà làm mấy chuyện buồn nôn này được không, ông đây chỉ muốn đánh bài thôi.”
Trình Tố liếc người kia bằng ánh mắt không mặn không nhạt: “Không phục à?”
“Em…”
“Không phục cũng im đi.”
“…”
Lộ Tri Nghi vội vàng tùy tiện đánh quân Bát Đồng(*).
Ai ngờ Trì Duệ lập tức nói: “Cống(*)!”
Sau đó anh chàng tiếp tục nhìn qua phía Trình Tố, “Thấy không, báo ứng đấy.”
Lộ Tri Nghi ngẩn ra, mờ mịt hỏi Trình Tố: “Có phải em đánh sai rồi không?”
Trình Tố xoa mặt cô an ủi, “Không có.”
Nửa giờ tiếp theo, người hoàn toàn không biết chơi mạt chược là Lộ Tri Nghi cứ hết lần này tới lần khác tặng bài cho mọi người. Qua mấy ván, ba người bọn Trì Duệ đã thắng không ít tiền.
Lộ Tri Nghi nói thẳng không chơi nữa. Cô lầu bầu với Trình Tố: “Anh không biết chơi hay sao mà cứ bảo em chơi giúp vậy. Đến chơi em còn chẳng biết nữa là.”
Hồ Hiểu Vũ ngồi một bên không nhịn được cười ra tiếng, “Chị dâu đùa gì thế, cho tới bây giờ trong đám tụi em chưa có đứa nào thắng được anh Tố đâu.”
Hoa Tử cũng gật đầu phụ họa: “Chị dâu, chị biết đại ca em đẹp trai nhất là lúc nào khi chơi mạt chược không?”
Lộ Tri Nghi chớp chớp mắt: “Không biết.”
Hoa Tử đẩy Hồng Vũ bên cạnh một cái, “Cho mày cơ hội lấy công chuộc tội, biểu diễn cho chị dâu xem đi!”
Hồng Vũ vừa nghe lập tức vơ lấy năm ba quân mạt chược, trợn mắt lên rồi hướng về phía một đàn em bên cạnh, bắt chước nói: “Ăn tiếp cho ông.”
Hồ Hiểu Vũ cười nghiêng ngã, “Cút, anh tao không có làm thấy gớm như mày!!”
Lộ Tri Nghi nhìn đến ngỡ ngàng. Cô hỏi Trình Tố, “Bọn họ đang làm gì vậy?”
Trình Tố còn chưa mở miệng, Trì Duệ đã cười đáp, “Trước kia, người này rất thích mời mấy đứa không nghe lời ăn quân mạt chược. Sao vậy, em không biết à?”
Trình Tố cau mày, lập tức ném một quân Ngũ Vạn(*) về phía Trì Duệ, “Anh thấy em cũng muốn ăn lắm rồi đúng không?”
Trì Duệ chẳng thèm sợ anh, cà lơ phất phơ cười, “Anh thử làm trước mặt Tri Nghi xem?”
Trình Tố: “…”
Lộ Tri Nghi mím môi ho khan một tiếng rồi đột nhiên đứng lên, “Em không biết gì đâu đấy. Em đi vệ sinh chút.”
Trì Duệ: “?”
Lộ Tri Nghi đi ra ngoài, Trình Tố nhìn về phía Trì Duệ.
Trì Duệ vẫn chưa tỉnh hồn từ hành động của Lộ Tri Nghi, anh chàng nhìn bóng lưng cô, lại nhìn Trình Tố, sau đó đau đớn nói với đám người Hồ Hiểu Vũ:
“Thấy không, một cô gái tốt đẹp như thế, giờ cũng theo đại ca của tụi bây học xấu rồi, còn học được cách trả lại sân khấu cho đại ca tụi bây nữa.”
Trình Tố lấy một quân bài làm như muốn nhét vào trong miệng Trì Duệ, “Muốn nói nhiều lắm đúng không?”
Thân thể Trì Duệ tránh ra sau: “Trình Tố, mọe nó anh là người làm công tác giáo dục, đệt, chú ý hình tượng chút đi…”
Hai đại ca ở bên kia “trao đổi” thân mật, bọn tiểu đệ bên này cũng hứng thú dào dạt giống như xem chuyện vui vậy.
Hồng Vũ: “Sao đột nhiên choảng nhau rồi? Xảy ra chuyện gì vậy?.”
Hoa Tử: “Mày như vậy là rất nguy hiểm đấy.”
Hồ Hiểu Vũ: “Hahahaha, hai tên ngốc.”
Nhất thời, bầu không khí trong phòng bao hết sức hài hòa. Cả đám ồn ào nào nhiệt một lúc rồi mà Lộ Tri Nghi vẫn chưa trở lại.
Trình Tố hỏi Hoa Tử: “Phòng vệ sinh rất xa à?”
Hoa Tử nói: “Đâu có xa, ra hành lang đi năm sáu mét là đến.”
Trình Tố lại đợi hai phút, thấy Lộ Tri Nghi vẫn không trở lại. Anh không yên tâm đứng dậy đi tìm.
Từ phòng bao đi ra, Trình Tố đi tìm theo như vị trí Hoa Tử nói. Mới vừa quẹo vào ngã rẻ, anh liền thấy Lộ Tri Nghi đang đứng trên hành lang.
Trước mặt cô còn có một người đàn ông.
Hai người đang nói chuyện.
Trình Tố nhíu mày, liếc một cái đã nhận ra khuôn mặt quen thuộc kia.
–
Lộ Tri Nghi cũng không nghĩ tới sẽ gặp Tần Tiêu Nam ở nhà hàng này.
Bọn họ đã không gặp nhau rất lâu. Lần gặp mặt trước là vào năm ngoái, hai người vô tình thấy nhau trên đường.
Hôm nay cũng không khác biệt với lần đó cho lắm, hoàn toàn là trùng hợp.
Tần Tiêu Nam là người nhận ra Lộ Tri Nghi trước. Cậu gọi cô: “Tri Nghi?”
Lộ Tri Nghi vừa rửa tay rồi đi ra từ phòng vệ sinh, thấy là cậu ấy thì cũng có chút sửng sốt, “Tiêu Nam? Trùng hợp vậy sao?”
Hai người trẻ được cha mẹ sắp xếp để kết hôn với nhau lại không hợp nhau. Nhưng khi đó đang độ tuổi trẻ thanh xuân, mỗi người đều có tính cách riêng của mình, không thể nói ai đúng ai sai.
Từ sau khi Tần Tiêu Nam thông báo cho Lộ Tri Nghi tới thăm Lộ Hoằng đang bệnh nặng bốn năm trước, Lộ Tri Nghi đã không còn giữ thái độ thù địch với anh như lúc đầu nữa.
Tần Tiêu Nam đích xác không phải người tồi tệ. Hồi đó nhà họ Lộ xảy ra chuyện, cậu đã xin cha mẹ mình giúp Lộ Hoằng. Mặc dù sự giúp đỡ đó như muối bỏ biển, nhưng Lộ Tri Nghi vẫn mang lòng biết ơn to lớn đối với Tần Tiêu Nam.
“Đã lâu không gặp, gần đây cậu có khỏe không?” Lộ Tri Nghi lễ phép hỏi.
Tần Tiêu Nam gật đầu, đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Tôi mở một công ty ở An Ninh, bán phỉ thúy trên các kênh thương mại điện tử.”
Nhà họ Tần trước nay kiếm ăn trong ngành đá quý phỉ thúy. Giờ đây Tần Tiêu Nam thừa kế sản nghiệp của cha, còn bắt kịp thời đại tiến quân vào mảng thương mại điện tử, coi là có sự nghiệp riêng của mình.
Lộ Tri Nghi nhìn thoáng qua danh thiếp của Tần Tiêu Nam, “Vậy tốt quá, làm ăn thế nào rồi?”
“Cũng tạm được, doanh số tiêu thụ đá quý trong ngày lễ XX vào tháng trước đạt vị trí thứ nhất.”
“Đúng thật là không tệ.” Biết chắc là Trình Tố đang đợi mình, Lộ Tri Nghi vờ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Tôi còn có chút chuyện, lần sau trò chuyện tiếp nhé.”
“Được.” Tần Tiêu Nam cũng đồng ý. Nhưng cậu ngừng một chút lại gọi cô, “Tri Nghi.”
Lộ Tri Nghi: “Hả?”
Tần Tiêu Nam nhìn Lộ Tri Nghi, thật ra cậu có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với cô.
Những năm nay, dưới sự cưỡng ép của bố mẹ, cậu có quen một hai người bạn gái, nhưng người nào cũng lướt qua đời cậu một cách thờ ơ. Càng tiếp xúc những người cô gái kia, Tần Tiêu Nam càng nhận ra được những điều tốt đẹp của Lộ Tri Nghi.
Nhưng cậu của ngày trước đã không quý trọng những điều đó.
Không dưới một lần, Tần Tiêu Nam nghĩ, nếu như khi trước, vào lần đầu gặp mặt, cậu không đối xử lạnh lùng với Lộ Tri Nghi như vậy, phải chăng hết thảy mọi chuyện đều sẽ khác.
Chẳng qua là vĩnh viễn sẽ không có cái nếu như kia.
Cậu không dũng cảm bằng Lộ Tri Nghi, đã sớm bị đánh bại bởi cô vào bốn năm trước, cũng bị đánh bại bởi chính mình.
Tần Tiêu Nam cúi đầu cười một tiếng, “Tôi thấy tin trong vòng bạn bè của cậu, chúc hai người hạnh phúc.”
Lộ Tri Nghi gật đầu, “Cám ơn, tôi cũng hy vọng cậu sẽ càng ngày càng tốt trong tương lai.”
Sau khi nói vài câu tạm biệt đơn giản, Lộ Tri Nghi lại trở về phòng bao.
Lúc này, Trình Tố và nhóm Trì Duệ đã không đánh bài nữa mà ngồi vào bàn ăn.
Hồ Hiểu Vũ tích cực nói: “Chị dâu, vừa rồi chị đi đâu thế? Anh Tố thấy chị chưa trở lại còn ra ngoài tìm nữa đó.”
Lộ Tri Nghi hơi sửng sốt. Cô ngồi xuống bên cạnh Trình Tố, thấp giọng hỏi: “Anh tìm em hả?”
Trình Tố gặp thức ăn vào chén cho cô, “ Ừm.”
“Vậy anh cũng thấy Tiêu Nam rồi à?”
Động tác của Trình Tố ngừng một lát, quay đầu nhìn Lộ Tri Nghi.
Lộ Tri Nghi bị anh nhìn thì thấy khó hiểu, “Sao vậy?”
Trình Tố lại dừng một chút rồi không nói lời nào xoay đầu về, “Không có gì, ăn cơm đi.”
Lộ Tri Nghi không để chuyện này trong lòng. Cô biết Trình Tố không thích Tần Tiêu Nam, vậy nên cho dù là gặp mặt mà không tiến lên chào hỏi cũng là chuyện bình thường.
Sau bữa cơm thì đám người Hồ Hiểu Vũ thay phiên mời rượu Trình Tố, mở miệng ra là kêu đại ca không ngớt. Lúc đã uống tới váng đầu, cả đám người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Trình Tố, nước mắt nước mũi tèm lem nhớ lại chuyện cũ.
Đến cuối cùng, ngay cả Trì Duệ cũng uống hơi nhiều, trực tiếp khoát tay không uống nữa.
Trình Tố thì ngược lại, mặt anh không đổi sắc, liếc nhìn đồng hồ đeo tay với biểu cảm không mặn không nhạt rồi đứng dậy, “Không còn sớm, nên giải tán đi. Anh và Tri Nghi còn phải trở về khu ngoại thành Nam nữa.”
Một đám người say đến bất tỉnh nhân sự. Trước khi đi, Trình Tố đã gọi mấy anh em khác trong quán tới đưa người về, tiện thể trả tiền luôn.
Bởi vì anh uống rượu, đoạn đường trở về do Lộ Tri Nghi lái xe.
“Anh có khó chịu chỗ nào không?” Cô vừa lái xe vừa hỏi Trình Tố.
Mới đầu Trình Tố không lên tiếng, một lát sau anh mới ừm một tiếng rất khẽ.
Lộ Tri Nghi nghe anh trả lời vậy thì cho là anh uống nhiều rồi. Cô bèn loay hoay trong xe, tìm kẹo giải rượu mà mình chuẩn bị cho anh rồi đưa qua: “Đã bảo anh đừng uống nhiều như vậy mà.”
Trình Tố nhận lấy kẹo, lại không mở ra.
Tầm mắt anh vẫn luôn rơi vào những bóng đèn neon trong bóng đêm ngoài cửa sổ.
Lộ Tri Nghi mới lấy được bằng lái không lâu, sự chú ý đều đặt hết vào tình hình giao thông trước mặt, hoàn toàn không phát hiện sự dị thường của Trình Tố.
Cô thản nhiên nói chuyện phiếm với anh, nói một chút về những món ăn ngon tối nay. Mãi mà không thấy Trình Tố trả lời, cô lại nói: “Thật ra thì em biết tại sao hôm nay anh cứ một mực bảo em giúp anh chơi bài như vậy.”
Trình Tố nghe xong lại không trả lời.
“Bọn Hiểu Vũ biết anh không chịu nhận tiền mừng cho nên mới định dùng cách thua bài anh để tặng tiền. Anh lại không muốn để cho bọn họ tốn kém, đúng không?”
Trình Tố khẽ nhếch mép, “Chuyện này cũng có thể bị em nhìn ra.”
Lộ Tri Nghi cong môi cười cười, nhỏ giọng nói: “Chúng ta bên nhau lâu như vậy, em còn không hiểu anh sao?”
“Phải vậy không?”
Im lặng một hồi lâu, Trình Tố ngồi thẳng người dậy, quay đầu nhìn cô, “Vậy em đoán xem tại sao bây giờ anh không thoải mái?”
Lộ Tri Nghi ngơ ngẩn, “Không phải anh uống nhiều rượu à? Sao vậy, lẽ nào không phải?”
Trình Tố: “Có khi nào em thấy anh uống rượu mà bị khó chịu chưa?”
May mà lúc này xe đã chạy vào tiểu khu biệt thự. Lộ Tri Nghi nhanh chóng đậu xe vào ga-ra nhà mình rồi cởi dây an toàn ra. Sau đó cô mở đèn xe lên, hỏi Trình Tố: “Vậy anh bị sao, khó chịu chỗ nào?”
Dưới ánh đèn, đáy mắt người đàn ông u ám sâu thẳm, không thể phân biệt rõ cảm xúc trong đó.
Bốn mắt nhìn nhau, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, anh bỗng nghiêng người tới trước mặt Lộ Tri Nghi, hôn lên môi cô.
Lộ Tri Nghi bị hôn một cách bất ngờ không kịp đề phòng, mùi rượu vọt vào miệng, lôi kéo đầu lưỡi, mang theo cảm giác muốn chiếm cô cho riêng mình vô cùng mãnh liệt.
Hơi thở nóng bỏng phả lên gò má, hô hấp Lộ Tri Nghi rối loạn, liên tục muốn tháo chạy. Cô cố gắng đẩy anh: “… Đừng ở chỗ này.”
Trình Tố liền dừng lại. Anh xuống xe rồi vòng qua bên kia trực tiếp bế Lộ Tri Nghi về nhà.
Cánh cửa vừa khép, Lộ Tri Nghi lập tức bị anh vừa ôm vừa đè vào phía sau cửa. Nụ hôn lần nữa phủ lên môi cô, không cho phép cự tuyệt.
Giọng nói vì rượu mà trở nên khàn khàn động lòng người, lại mang theo hơi nóng chui vào lỗ tai Lộ Tri Nghi: “Không phải em hiểu anh lắm sao?”
Lộ Tri Nghi bám vào bả vai Trình Tố, suy nghĩ rối loạn, đặc quánh lại thành một cục hồ nhão. Nhưng cô vẫn cố gắng hồi tưởng.
Tối nay mọi chuyền đều tốt mà, khả năng duy nhất chính là Tần Tiêu Nam.
Nhưng bọn họ cũng đâu nói gì.
Giọng nói của Lộ Tri Nghi vừa đứt đoạn lại như không có sức lực, “… Em, em và Tiêu Nam chỉ chào hỏi nhau trên hành lang thôi. Đừng nói là ngay cả chuyện này anh cũng ghen chứ.”
Lời vừa dứt, bàn tay đang làm loạn lại càng xấu xa hơn, phần áo trên đầu vai cũng bị nới lỏng trượt xuống, truyền tới chút đau đớn.
Thật giống như có dòng điện trong máu chạy lung tung khắp nơi. Thân thể Lộ Tri Nghi căng chặt, nhẹ nhàng run rẩy.
Cô muốn đẩy lại đẩy không ra, anh rất cứng rắn.
“Tên đó gọi em là Tri Nghi.”
“Em gọi tên đó là Tiêu Nam.”
“Từ khi nào mà hai người lại thân với nhau như vậy?”
Lộ Tri Nghi: “…”
Trình Tố không phải người hẹp hòi, nói đôi câu đã nổi cơn ghen.
Nhưng khi nghe Lộ Tri Nghi cứ mở miệng lại kêu vị hôn phu trước là Tiêu Nam, anh thật sự là có chút khó bực dọc.
“Em còn chưa từng kêu anh như vậy.” Trình Tố nhỏ giọng khàn khàn nói.
Trong căn phòng rộng lớn, men giấm* xông vào người còn mạnh hơn cả men rượu.
*Chỉ sự ghen tuông
Lộ Tri Nghi quả thật không ngờ rằng, mình nghĩ tới nghĩ lui cả nửa ngày, cuối cùng Trình Tố lại ghen vì chuyện này.
Sắc mặt cô đỏ ửng, chỉ cảm thấy cái tư thế này quá xấu hổ. Cô cố gắng quấn lấy cổ anh, “Bây giờ em gọi không được sao? Anh để em xuống trước có được không?”
Cô vừa dứt lời, váy đã bị đẩy từ dưới lên, dồn lại một chỗ trên eo, lộ ra một khoảng ren màu trắng lớn chừng bàn tay.
“Gọi cái gì?”
Hơi lạnh vọt tới, Lộ Tri Nghi theo bản năng ôm chặt Trình Tố, “Anh, anh muốn em gọi anh thế nào?”
Trình Tố trả lời bên tai Lộ Tri Nghi. Lộ Tri Nghi nghe xong thì ngây ra, tai cũng theo đó mà đỏ lên một mảng.
Cô nhìn Trình Tố, mấp máy môi, muốn gọi theo ý anh nhưng chẳng hiểu sao lại không mở miệng được.
“Chúng ta đã nhận giấy hôn thú rồi.” Trình Tố nhắc nhở cô, “Đến lúc phải sửa miệng rồi.”
“…”
Lộ Tri Nghi biết anh nói không sai.
Nhưng…
Đã quen với việc kêu tên Trình Tố, giờ bỗng nhiên phải đổi thành cách gọi thân mật như vậy, cô có chút xấu hổ.
Lời lên đến miệng nhiều lần, nhưng vẫn là không thể gọi ra một cách tự nhiên được.
Trình Tố dứt khoát bế cô đến phòng khách rồi đặt cô nằm trên sofa.
“Mắc cỡ à?”
Lộ Tri Nghi không ngờ anh hiểu tâm tình của mình. Cô cắn môi gật gật đầu.
Ai nghĩ tới, vào giây kế tiếp người này lại nhanh chóng tháo ra cà vạt, cởi nút áo ra, nói: “Anh giúp em.”
“…?”
Và sau đêm đó, cái lý do “đêm động phòng hoa chúc tân hôn của hai đứa” được Trình Tố lấy ra giải thích cứ như chuyện này là chuyện đương nhiên vậy.
Nhưng thật ra, những cảm giác mang theo hơi ấm tựa như được ngâm mình ở chỗ sâu trong suối nước nóng kia, Lộ Tri Nghi lại không nhớ rõ lắm.
Chuyện duy nhất cô nhớ trong đầu chính là sau khi đêm đã về khuya, bản thân lại cầu xin anh hết tiếng này đến tiếng khác, vừa rõ ràng lại xấu hổ…
“Chồng ơi, đừng mà… TvT “