Tác giả: Trình Kinh Đường
Edit: Yatl_Iwb
___
Khi ba người bước ra bến tàu, Trì Bạn có chút kinh ngạc.
Cậu phát hiện rằng không biết nơi này đã bị cảnh sát bao vây từ khi nào.
Trì Bạn liếc nhìn xung quanh và tìm thấy một vài người rõ ràng là nhà báo.
Nghĩ rằng kiếp trước, khi cậu trốn ở nhà, xem tin tức, cậu thoáng thấy bóng dáng của Giản Ngọc Lâu từ những chiếc máy quay đó.
Trì Bạn lòng lắng lại hơn, dường như ngoài cậu ra, hai kiếp này không có gì khác lạ!
Trong trường hợp đó, không phải tốc độ và thời gian sụp đổ của Cảng Thành đã thay đổi sao?
Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát bước đến và chào quân đội cho Giản Ngọc Lâu và Mập Mạp.
“Giải đội! Bao đội phó! Tôi là cục phó đội cảnh sát hình sự thành phố, Đường thời.”
“Đường cục.” Hai người cùng chào hỏi.
Đường cục liếc nhìn về phía sau bọn họ, sau đó nghiêm mặt hỏi: “Hai người, bên trong nên làm sao bây giờ?”
“Ý tứ bác sĩ là hỏa táng.” Giản Ngọc Lâu tiếp tục, “Còn tình huống nào khác trong thành phố không?”
Đường cục thở dài: “Tôi đã tìm được một ít ở ngoại ô, nhưng đều bị xử lý bởi những cảnh sát già đang đi nghỉ ở đó, còn những người khác vẫn chưa tìm thấy.”
Nghe vậy, Mập Mạp lập tức liếc nhìn về Trì Bạn.
Xem ra những gì Trì Bạn nói là đúng, thực sự có những người bị nhiễm bệnh ở vùng ngoại ô, một số người thực sự đã bắn họ.
Đường cục cũng nhìn thấy Trì Bạn, nhưng không hỏi nhiều.
“Bây giờ chúng ta sẽ đến khu 2, và sẽ quay lại Khải Dương sau 50 phút nữa.” Giản Ngọc Lâu nói với Đường cục.
Đường cục gật đầu: “Được, ta sẽ phái người đưa ngươi tới đó.”
Trì Bạn ngoan ngoãn đứng, không nhìn hay nói nhảm.
Tuy nhiên, khi sắp loạng choạng rời khỏi Đường cục, cậu vẫn dừng lại.
Nhiều người nhìn cậu gần như cùng một lúc.
Có rất nhiều áp lựclên Trì Bạn, nhưng cậu đã quyết định sau khi vật lộn trong giây lát.
Cậu không dám nhìn Giản Ngọc Lâu, chỉ nhìn Đường cục và nói nhỏ: “Chú cảnh sát, chú có biết Cung Văn hóa không?”
Đường cục gật đầu: “Ta biết.” “Vậy thì…!sau đó chú đến xem sao?” Trì Bạn bất an siết chặt quần áo.
Cậu gần như đã quên những điều đầu tiên trong mạt thế, nhưng cậu nhớ Cảng Thành thất thủ như thế nào.
Ngày mai, sẽ có một buổi biểu diễn của hơn một nghìn người ở Cung Văn hóa, một người bị nhiễm bệnh đã bị trà trộn vào.
Người bị nhiễm bệnh lên cơn co giật trong khi biểu diễn, và sau đó Cung Văn hóa sụp đổ và đó chính là sự sụp đổ của toàn bộ Cảng Thành.
Trì Bạn không chắc liệu mọi thứ có phát triển như trong kiếp trước hay không, nhưng cậu chẳng thể không nói ra.
Chuyện gì xảy ra nếu?
Điều gì sẽ xuất hiện khi lời nói của cậu có thể cứu được nhiều người?
Cậu chỉ không muốn nhìn thấy những người đồng hương của mình rơi vào cảnh thiếu hiểu biết và trở thành con quái vật ăn thịt người khủng khiếp.
Vì vậy, dù chỉ một lời nhắc nhở, cậu cũng coi như đã làm được điều gì đó.
Đường cục cau mày, nghiêm trọng hỏi: “Tiểu hài tử, ngươi muốn nói với ta cái gì?”
Trì Bạn cắn môi dưới, run giọng: “Ngày mai sẽ có hơn một ngàn người xem biểu diễn ở Cung văn hóa.”
Chuyện này đã được công khai từ lâu, nên lông mày của Đường cục càng nhíu chặt hơn, anh hiểu Trì Bạn muốn bày tỏ điều gì.
Giản Ngọc Lâu nhìn Đường cục nói: “Vào những lúc như thế này, tốt hơn hết nên tạm dừng các buổi biểu diễn quy mô lớn.”
Đường cục nhắn mày: “Nhưng hiện tại vi rút vẫn chưa rõ nguồn lây nhiễm, phạm vi lây lan cũng chẳng rộng lắm, cho nên hấp tấp phát ra thông báo có thể gây ra bạo loạn.”
“Đây là việc của anh.” Giản Ngọc Lâu vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Mập Mạp lập tức mỉm cười nghiêng người, nắm lấy vai của Đường Cục, nói: “Lão Đường, nhìn tình hình hiện tại, các thứ này khi chúng cắn sẽ bị lây nhiễm, làm sao có thể chắc chắn rằng ở nơi khác chẳng có các thứ này cđâu đúng không? “
“Nếu anh muốn tôi nói, có thể tìm bất kỳ lý do nào để ngăn chặn những cuộc tụ tập quy mô lớn này, anh phải thực hiện các biện pháp an ninh tốt ở những nơi khác nhau, đặc biệt là trường học, trung tâm mua sắm và các chỗ có nhiều người, phải không?”
Đường cục chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy thây ma, nhưng Giản Ngọc Lâu và Mập Mạp biết những thứ đó khó giải quyết như thế nào, người bình thường chỉ có con đường chết.
Vì vậy, lời nhắc nhở của Mập Mạp chắc chắn đúng.
Đường cục sắc mặt càng ngày càng trở nên xấu, nhìn Mập Mạp rồi Giản Ngọc Lâu, nói: “Hai người, lần này là vi rút gì vậy? Tại sao lại lây nhiễm như thế?”
Giản Ngọc Lâu cho biết: “Chúng tôi không chịu trách nhiệm về việc này, chúng tôi chỉ có trách nhiệm hoàn thành nhiệm vụ.”
Anh ta liếc nhìn Mập Mạp: “Đi thôi.”
“Ừ.” Béo Béo gật đầu, trước khi đi còn vỗ vỗ vai Đường cục, sau đó lôi kéo cánh tay Trì Bạn rời đi.
Đường cục nhìn bọn họ rời đi trong xe, lúc lâu sau, một cuộc điện thoại truyền đến: “Toàn bộ thành phố cảnh giác, mọi hoạt động quy mô lớn sẽ bị dừng ngay lập tức.
Liên hệ với sở thú thành phố để hợp tác, báo cáo rằng một con thú lớn đã bị mất.”
“Thông báo cho tất cả các bộ phận tổ chức một cuộc họp trong mười phút, thực hiện các đề xuất trên trong vòng hai giờ!”
___
Trong xe, Trì bạn và Mập Mạp ở phía sau, Giản Ngọc Lâu ngồi ghế phụ.
Trên đường đi, không ai nói chuyện phiếm, ngay cả Mập Mạp hay nói nhiều cũng im lặng.
Trì Bạn có chút bất an, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dù bận rộn nhưng Cảng Thành với dân số một triệu người này vẫn duy trì được sự thịnh vượng ban đầu.
Chỉ là, trong một số góc tối, có thể có những con quái vật đáng sợ đang ngủ yên.
Phanh!
Một tiếng va chạm lớn phát ra từ các phương tiện đông đúc phía trước.
Rồi đến những tiếng la hét, những giọng chửi bới.
Giản Ngọc Lâu và Mập Mạp mở cửa, ra khỏi xe gần như ngay lập tức, và cả hai đều giơ súng.
Cảnh sát trẻ tuổi đang lái xe nhìn lại Trì Bạn nói: “Tiểu đồng chí, ngồi trong xe.”
Nói xong anh cũng mở cửa bước xuống xe.
Phanh!
Lại lần nữa, đây là Giản Ngọc Lâu nổ súng!
Đột nhiên, đám đông la hét lớn hơn.
Trì Bạn nhìn thấy nhiều người chạy từ phía trước, có người vừa chạy vừa cầm điện thoại chụp ảnh lùi về phía sau, người la hét kêu người trên xe chạy ra ngoài, bỏ chạy tán loạn.
Không giấu được!
Nhịp tim Trì Bạn càng lúc càng nhanh, cậu run rẩy mở cửa xe bước ra khỏi xe.
Có thể do dòng máu không trong sạch, không phải người cũng chẳng phải xác nên lũ thây ma ghét cậu và có chút sợ hãi.
Thủ đoạn cứu mạng trước đây, Trì Bạn đã thử nghiệm nó trên “Ông nội” ngày hôm qua và nó vẫn hoạt động tốt.
Lẽ ra lần này cậu cũng có thể dùng sức mạnh để cứu người và “lập công” trước mặt Giản Ngọc Lâu, nhưng cậu phải cẩn thận, giấu áo choàng của mình để không ai phát hiện ra rằng cậu thực sự là một người bị nhiễm bệnh.
Mập Mạp bắn thêm hai phát súng, hai bóng người ngã xuống.
“Quay lại!” Anh nhìn thấy Trì Bạn.
Trì Bạn liếc nhìn anh, sau đó nhìn Giản Ngọc Lâu.
Giản Ngọc Lâu đứng trên nóc một chiếc ô tô, ánh mắt dò xét đám đông.
Khuôn mặt hắn bình tĩnh và lãnh đạm, giống như một con diều hâu đen, hắn nhắm mục tiêu chính xác những người bị lây nhiễm.
Bắn hết phát này đến phát bắn khác, người bị nhiễm bệnh liên tục bị hạ bởi những phát đạn, trong hỗn loạn, chỉ có Giản Ngọc Lâu là đứng yên.
Vì tỷ lệ trúng cao nên số người lây nhiễm được kiểm soát ở mức độ nhất định.
Anh cảnh sát lái xe không có súng trong tay, chỉ bật đèn cảnh sát và đứng trên nóc xe, anh ta cởi quân phục cảnh sát ra vẫy tay, cầm loa và hét lên mọi người ngừng đánh nhau, sơ tán một cách có trật tự, hoặc chỉ đơn giản là trốn trong xe, không di chuyển.
Đột nhiên, một bóng người lao tới, đi về hướng viên cảnh sát.
Đồng tử của Trì Bạn co rút lại, cậu buột miệng nói: “Cẩn thận!”
Vừa dứt lời, con thây ma lao tới đã sững sờ trong giây lát, chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị Giản Ngọc Lâu bắn vào đầu.
Với nỗi sợ hãi kéo dài của Trì Bạn, cậu vô thức nhìn Giản Ngọc Lâu.
Giản Ngọc Lâu chỉ nhìn cậu chằm chằm một lúc với ánh mắt dò xét, sau đó quay lại và tiếp tục tìm kiếm những người nhiễm bệnh trong đám đông.
Ngay sau đó, nhiều xe cảnh sát đã bao vây đám đông, và đám đông cơ bản đã được sơ tán, và hơn bốn mươi công dân bị lây bệnh bị bắn vào đầu.
Nhất thời tiếng súng rung trời, mùi máu tanh nồng nặc trên mặt đất.
Đường cục toát mồ hôi hột, nhìn đống hỗn độn kia, vừa rồi nghĩ đến đám công dân chạy ra ngoài, anh liền biết không thể che giấu!
Trong sự việc kế tiếp, họ không cần đến sự trợ giúp của Trì Bạn, vì vậy họ đã được một xe cảnh sát khác hộ tống thẳng đến khu 2 của Cảng Thành.
Phi cơ tới đón đã đến, Giản Ngọc Lâu không có nói chuyện phiếm với những người khác, mà trực tiếp đưa Mập Mạp lên phi cơ.
Trì Bạn theo sau từ xa, khi cả hai lên phi cơ, háo hức quan sát.Giản Ngọc Lâu: “…!Cậu thất thần làm gì vậy?”
Trì Bạn không nghe thấy tiếng hắn, cậu muốn đi theo hắn nhưng lại không dám.
Mập Mạp vội vàng vẫy tay chào anh và hét lớn: “Lại đây!”
Lần này Trì Bạn nghe thấy nó, mắt sáng lên và chạy đến.
Mập Mạp ngồi ở ghế phụ, Giản Ngọc Lâu ở phía sau.
Sau khi Trì Bạn chạy qua, cậu đã phải vật lộn để lên phi cơ, cậu thậm chí còn không biết làm thế nào để lên được.
“Chậc chậc.” Giản Ngọc Lâu nóng nảy, giơ tay, đem Trì Bạn lên.
Trì Bạn đông cứng lại, không dám nhúc nhích, vẫn là Giản Ngọc Lâu nhanh chóng thắt dây an toàn.
Mập Mạp quay lại nhìn cậu vui vẻ nói: “Tiểu Trì, sau này anh sẽ gọi em như vậy.”
“Đừng sợ, đại ca chỉ giả bộ ở bên ngoài.
Con người anhấy thật sự rất kiêu ngạo.”
Giản Ngọc Lâu liếc hắn một cái, mập mạp vội vàng nói: “Không sai, nhìn cái miệng hỏng bét của tôi, không phải biểu diễn, là người tốt!”
“Em không phải sợ anh ta.
Đúng không Tiểu Triệu?” Mập Mạp nháy mắt với phi công trẻ đang ngồi bên cạnh.
Tiểu Triệu mỉm cười, quay đầu nhìn về phía bể bơi, nói: “Đúng vậy, đội trưởng kiêu ngạo.”
“…”
Giản Ngọc Lâu giễu cợt: “Cậu với tôi nghèo đúng không?”*
*Không biết nghĩa;-;
Tiểu Triệu lập tức túng, Mập Mạp cũng lúng túng, hai người đều không nói nữa, ngoan ngoãn cất cánh.
Có một cơn gió lớn và tiếng ồn ào của máy móc, Trì Bạn thư giãn một chút.
Cậu cẩn thận liếc nhìn Ngọc Lâu, biết rằng hắn thực sự rất hung dữ.
Giản Ngọc Lâu dường như có dự cảm, hắn quay đầu nhìn sang, nhìn về phía Trì Bạn, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Giản Ngọc Lâu liếc nhìn lên xuống Trì Bạn, giống như một thợ săn đang nhìn con mồi của mình, thực đáng sợ.
Trì Bạn lặng lẽ siết chặt cánh tay, tránh sang một bên và cố gắng tránh diệt sạch giả càng xa càng tốt, may mắn thay, Giản Ngọc Lâu đã nhanh chóng thu lại tầm nhìn của mình, để lũ thây ma nhỏ không tiếp tục run rẩy.
Đây là lần đầu tiên đi phi cơ của Trì Bạn, cậu nhìn xuống Cảng Thành đang dần thu hẹp lại, có chút sững sờ.
Mạt thế vẫn chưa đến trên diện rộng, mọi người vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Chỉ đợi thời điểm con người phản ứng, đây đã là một cuộc chiến phải thua chẳng thể nghi ngờ rồi.
Vùng đất yên bình này sẽ bị tàn phá.
Trì Bạn cắn môi, tự hỏi ý nghĩa sự tái sinh của mình.
Dừng lại mạt thế sao? Nhưng nó cuối cùng đã đến.
Và chỉ dựa vào cậu, làm thế nào có thể ngăn chặn tận thế?
Thế giới này, như cậu nghĩ, chỉ là một cuốn tiểu thuyết? Nhưng tại sao tất cả những điều này rất chân thật?
Chỉ số IQ và kinh nghiệm hạn chế của Trì Bạn chỉ có thể khiến cậu càng thêm bối rối.
Cậu chỉ có thể từ bỏ.
Hãy làm từng bước một.
Ở giai đoạn này, cậu chỉ cần đảm bảo rằng bản thân có thể hòa hợp tốt với Giản Ngọc Lâu chứ không phải là pháo hôi.
Quan trọng nhất là, nếu cậu có thể thành công ở lại Khải Dương, thì cậu sẽ không phải trốn và chết đói!
Có thể đây là lý do tái sinh của Trì Bạn, cậu thật sự không muốn đói nữa.
Giản Ngọc Lâu đã quan sát Trì Bạn suốt chặng đường, lần này chính hắn bị sốc vì virus đột ngột xảy ra, nhưng một học sinh như Trì Bạn sống trong tháp ngà dường như chẳng hề hề ngạc nhiên.
Mặc dù nỗi sợ hãi Trì Bạn rõ ràng, nhưng những gì cậu ta làm lại trái ngược với nỗi sợ hãi của bản thân.
Ví dụ, cậu ta có thể nhanh chóng nghĩ rằng các cuộc tụ tập đông người có thể nguy hiểm.
Một ví dụ khác là cậu ta run lên vì sợ hãi, nhưng vẫn đứng dậy khỏi xe và nhắc nhở viên cảnh sát suýt bị cắn.
Ngoài ra, Trì Bạn rất sợ hắn, nhưng cậu vẫn quyết định đi theo họ, thậm chí không tiếc dùng “chữa bệnh” để thể hiện giá trị của mình.
Trong ba năm qua, Giản Ngọc Lâu đã nhìn thấy quá nhiều điều kỳ lạ.
Lúc này, hắn nhạy cảm nhận ra thế giới dường như đang trải qua một sự thay đổi kỳ lạ nào đó, sự thay đổi này khiến bản thân bất an, nhưng cũng chẳng khó chấp nhận.
Tất nhiên, có một điểm quan trọng khác.
Đó là cậu Trì Bạn này, khá dễ thương.
Giản Ngọc Lâu mím môi và nhắm mắt lại.
Mất khoảng năm giờ để bay trực tiếp từ Cảng Thành đến Khải Dương.
Một vài người đã ăn một ít lương khô trên máy bay và đến nơi khi trời đã tối.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Mập Mạp: Không nhìn ra được, đại ca ngày thường hoa hoè loè loẹt lại yêu từ cái nhìn đầu tiên!
___
Cảm ơn vì đã đọc!.