*Trùng noãn: trứng côn trùng
Triệu Tam Kỳ cùng sáu người hợp sức, mới có thể áp chế nổi lão Ngũ Vương Phi đang nổi cơn điên kia.
“Aaaa-“
Đông Phương Uyển Ngọc ra tay một phát, đem người ngất đi.
“Ngũ ca rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Lục muội Mộc Thanh ôm chặt hắn đau khổ khóc.
“Vết thương của hắn bị lây nhiễm rồi.”
Đông Phương Minh Huệ mơ màng tỉnh dậy, thấy mọi người đang xúm lại bao quanh một người, cô ngó qua một cái, liền thanh tỉnh.
Trên đùi của Vương Thanh có một cái lỗ thủng rất lớn, thịt ở bên trong đều đã hư thối, phát ra một mùi ghê thối, thậm chí còn thể nhìn rõ một đoạn xương trắng.
Vừa nhìn đã biết là bị thứ sắc nhọn đục khoét.
Bọn họ mỗi người giữ chặt tay và chân của hắn, thấy đùi của hắn có thứ gì đó ngoi lên, ngọ nguậy ở lớp đùi trên.
Mà Vương Phi mặc dù vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh cũng cau chặt đôi lông mày lại, hơi thở nặng nề.
“Chúng ta lúc đó mới chỉ kịp cạo đám thiết giáp trùng ra khỏi thịt, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này.” Triệu Tam Kỳ hổ thẹn nói.
“Vậy phải làm sao đây? Ngũ ca nếu như không được chữa trị kịp thời sẽ chết mất.” Nước mắt của lão Lục Mộc Thanh tí tách rơi xuống, chẳng bao lâu, cả đôi mắt vì khóc mà đỏ cả lên.
“Đại ca, không bằng chúng ta lập tức rút khỏi Tử Ma sơn mạch, may mắn còn cứu được Ngũ đệ một mạng.”
Đông Phương Uyển Ngọc tiến lên trước, dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn vết thương của hắn một cái, liền thấy hai ba con bọ ấu nhi từ đùi của hắn chui ra ngoài, tốc độ vô cùng nhanh, “Ấu trùng đã kí sinh lên người, cho dù các ngươi hiện tại thoát ra khỏi Tử Ma sơn mạch, cũng chưa chắc đã cứu được hắn.”
Lời này tương đương với phán cho họ án tử hình.
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, công nhận, “Đợi khi ấu trùng xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng cùng tim mạch của hắn, chính là không thể cứu vãn.”
Khi đến đây cô một lòng nghĩ làm thế nào để bảo mệnh, làm thế nào để nữ chủ đại nhân có hảo cảm.
Ngược lại quên mất bản thân từng là bác sĩ.
“Vậy làm thế nào? Chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngũ ca chết?” Mục Thanh vừa dứt lời, nước mắt vừa ngưng đã rơi tiếp.
“Nhiệm vụ cấp bách, các ngươi mau đi bắt một con thiết giáp trùng cái.” Đông Phương Uyển Ngọc không biết lấy từ đâu ra một cái bình sứ, “Đây là Tục mệnh đan, viên đan này có thể giúp hắn sống thêm một ngày.
Nếu trong ngày các ngươi vẫn không bắt được thiết giáp trùng, ta cũng hết cách.”
Mục Thanh lập tức vươn tay, đổ viên đan dược ra, nhanh chóng nhét vào miệng Ngũ ca.
Triệu Tam Kỳ chắp tay cảm kích nói, “Cô nương nếu như có nhu cầu gì, hãy nói cho chúng ta biết, nếu như chúng ta có thể làm được, tất nhiên sẽ làm hết sức.”
Đông Phương Uyển Ngọc không nhịn được cười nhạo, “Thay vì ở đây nói những lời này, không bằng mau chóng đi bắt thiết giáp trùng cái, nếu bỏ lỡ thời giờ, các ngươi nên vì hắn mà chuẩn bị một cái quan tài đi.”
Triệu Tam Kỳ cúi đầu nói phải, “Đúng đúng, cô nương nói phải.
Nhưng có thể nói cho biết vì sao lại chỉ bắt một con thiết giáp trùng cái?”
“Ấu trùng vừa mới sinh ra, nếu như ngửi thấy mùi nước tiểu mà chỉ có con thiết giáp trùng cái mới có, nó sẽ chạy đi tìm.
Muốn đám ấu trùng ở trong người vị huynh đệ của các ngươi chui ra ngoài, đây chính là cách đơn giản nhất.” Đông Phương Uyển Ngọc từ tốn giải thích, lại chỉ vào cô nương đang chăm sóc hắn, “Ngươi tốt nhất mau đi khử sạch mùi trên người, cỏ Thi Xú là thiên địch của thiết trùng giáp, ấu trùng tự nhiên cũng sẽ sợ mùi này.”
Đông Phương Minh Huệ nghe xong, nhất thời cảm giác tự lấy đá đập vào chân.
Mọi người nghe thấy lời của Đông Phương Uyển Ngọc liền tụ lại bàn kế hoạch lần nữa quay trở lại hang ổ của thiết giáp trùng, đi bắt con cái về.
Đông Phương Minh Huệ buồn chán ngồi ngây ngốc ở một bên, thầm nghĩ, nữ chủ đại nhân đi tới đâu đều không quên làm ơn không cần báo đáp.
Một tiếng rích rích từ sau cây vang lên.
Đông Phương Minh Huệ xoay người lại, liền thấy một cặp mắt gian xảo đang nhìn mình, không, đang nhìn đồ ăn ở trong người.
Hay lắm, mùi hôi ở trên người cô cũng không thể che lấp được mùi của thịt nướng.
Nghe nói chuột Thiểm Điện nhanh như tia chớp, quan trọng là nếu như không cẩn thận để nó cào thương, cô liền đi đời.
Đông Phương Minh Huệ cảnh giác, chống cằm không vui, nhỏ giọng hỏi, “Có phải ngươi đã đem bao gói đồ của ta đi hay không?”
Chuột Thiểm Điện nghiêng đầu, ngốc nghếch nhìn cô.
Nếu là lần trước, Đông Phương Minh Huệ nhất định sẽ bị mắc lừa, nhưng mà bây giờ, cô ôm chặt thứ ở trong lòng mình, miêu tả cho chuột Thiểm Điện hình dáng của bao gói đồ.
Ý nghĩa rất đơn giản, không đưa đồ, thì cũng sẽ không có đồ ăn.
Chuột Thiểm Điện thè cái lưỡi nhỏ mềm màu hồng ra liếm mép, Đông Phương Minh Huệ quay đầu sang chỗ khác, giả vờ như không thấy.
Nhưng đôi mắt vẫn không ngừng cảnh giác liếc nó một cái, xem nó định làm gì.
Có lẽ vì thấy thái độ kiên quyết của Đông Phương Minh Huệ, chuột Thiểm Điện vẫy vẫy cái đuôi rồi đi.
Đông Phương Minh Huệ nhìn về phía bọn họ, mọi người vẫn còn đang thảo luận, hiển nhiên không có ai phát hiện ra dị thường, cô lén thở phào một cái.
Ngay lúc sau, lại một tiếng xào xạc vang lên, động tĩnh này so với hồi nãy lớn hơn chút.
Đêm còn dài, Đông Phương Minh Huệ chuẩn bị đi ngủ, liền bị tiếng ồn của chuột Thiểm Điện dọa giật mình, thấy nó đang lôi một cái bọc lớn từ trong bóng tối đem ra.
Cái đuôi lông xù dài nhẹ nhàng vẫy, cái bọc liền rơi vào trong lòng Đông Phương Minh Huệ.
Chuột Thiểm Điện há mồm nhe răng.
“Đây là cho ta?” cô không dám tin tưởng vận may của bản thân, còn tưởng rằng đồ vật không lời mà biệt, không nghĩ lại có thể tìm lại.
Chuột Thiểm Điện chụp cái móng trước lại, nhìn Đông Phương Minh Huệ liếm miệng, liếm móng vuốt, liếm liếm lưỡi, ánh mắt linh động đến như muốn viết “Ăn ăn ăn.”.
Đam Mỹ Hài
“Được.” Đông Phương Minh Huệ đem đồ ăn trong lòng ra, từng miếng lại từng miếng bón cho ăn, “Nể ngươi ngoan ngoãn nghe lời, đều cho ngươi ăn.”
Một người một thú cứ lặng lẽ như này, một người phụ trách cho ăn, một người phụ trách làm trò đáng thương để xin ăn, đừng nói gì, trông có vẻ chung sống rất hòa thuận.
Cho đến khi bón đến miếng cuối cùng, Đông Phương Minh Huệ xuôi tay nhún vai, biểu thị, “Hết rồi.”
Chuột Thiểm Điện cố gắng liếm cái móng, vừa liếm vừa nhìn Đông Phương Minh Huệ, đại khái lông đều thuận xuống, nó mới vẫy cái đuôi, lặng lẽ ẩn vào trong bóng tối.
“Lời của ta ngươi đều đem làm lời gió thoảng bên tai rồi sao?” Đông Phương Uyển Ngọc đã phát hiện ra tình huống bên này từ rất sớm, nhưng thấy con chuột kia ngoan ngoãn, vì thế cũng không làm phiền.
Còn về Đông Phương Minh Huệ ba lần bảy lượt không sợ chết tiếp cận nó, Đông Phương Uyển Ngọc có chút không vui.
Đông Phương Minh Huệ còn vui mừng đem bao gói đồ ra, “Không phải là do ta tìm nó, là nó tự ôm bao gói đồ trả lại, ngươi xem, bao phục của chúng ta.”
Cô lại mở bao gối đồ ra kiểm tra một lần, thấy không thiếu đồ vật gì, tâm tình lại càng trở nên tốt hơn.
Thấy một bộ ngây thơ vui sướng biểu tình của cô, Đông Phương Uyển Ngọc thầm nghĩ sâu, từ khi nào mà vị Cửu tiểu thư ngang ngược ầm ĩ luôn tìm cách hãm hại nàng kia lại trở thành thế này rồi?
“Thất tỷ, vết thương của ngươi vẫn nên xử lý một chút.” Đông Phương Minh Huệ từ trong bao phục lấy ra một bình tán dược, ngửi vài cái, xác định đây là thuốc cầm máu.
Cô vén cánh tay áo nơi có vết thương của nữ chủ đại nhân lên, phát hiện miệng vết thương có chút sâu.
Cô lấy nước sạch từ chỗ vừa làm bữa tối ra rửa xung quanh miệng vết thương, sau khi bôi thuốc lên, đem dao găm cắt ra một đoạn vải từ y phục sạch, sau đó buộc chặt lại, còn thắt hình con bướm.
“Được rồi.” Đông Phương Minh Huệ mỉm cười nói.
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn vài cái, sau đó đem tay áo kéo xuống, “Cảm tạ.”
“Thất tỷ, đêm còn lại để ta canh, ngươi trước tiên đi nghỉ đi.” Đông Phương Minh Huệ nghĩ dù sao cũng không ngủ được nữa, không bằng tìm chút việc để làm.
Còn có ngày mai…!Còn có một trận chiến ác liệt phải đánh.
Đông Phương Uyển Ngọc cũng không giằng co, đến cạnh cái cây trước đây, nhắm mắt.
Lúc này đây, cả địa phương đều chỉ còn bốn người bọn họ, nữ chủ đại nhân còn đang ngủ, còn có Mộc Thanh cô nương đang chăm sóc cho người bị thương kia.
“Ai ya, ngày mai phải làm thế nào đây?” Đông Phương Minh Huệ tìm một chỗ có cây có cỏ, lẩm bẩm.
Đám người lính thuê mặc dù là chạy đi tìm thiết giáp trùng cái, nhưng khi đến trước hang động của chúng, lại có người nổi lên lòng tham, muốn nhân tiện trộm trứng của thiết giáp trùng chúa đi, may mắn là bọn họ còn thành công, nhưng trứng bị trộm đi, toàn bộ đám thiết trùng giáp dồn sức tấn công, mùi của cỏ Thi Xú tuyệt đối không trấn áp được cảnh tượng đó.
Cô chỉ biết nữ chủ đại nhân có sẽ gặp điều ác hóa thành điều lành, nhưng cô tay không chịu trói thì làm thế nào đây? Trong sách nhưng lại không nói Cửu tiểu thư sẽ chạy đến nơi quỷ quái này…
“Các ngươi nói cho ta biết nên làm thế nào?” Đông Phương Minh Huệ ngồi trên mặt đất nhổ, suýt nữa thì nhổ cả rễ của tiểu thảo ở trước mặt.
“Hu hu, đừng nhổ, đều sắp bị ngươi nhổ sạch rồi.”
“Ngoài cỏ Thi Xú là thiên địch của thiết giáp trùng, còn có cái gì khác không? Mau nói cho ta, ta sẽ không nhổ ngươi nữa.” Đông Phương Minh Huệ sống chết chọc, chọc đến nhánh tiểu thư kia đổ xuống đất.
“Hu hu, không nói, ngươi còn chọc ta tiếp, ta liền không nói.”
Đông Phương Minh Huệ lập tức đỡ nó dậy, “Ta sai rồi, mau, mau nói cho ta.
Nếu không ngày mai đám thiết giáp trùng kích động lao đến đây, các ngươi cũng sẽ gặp rắc rối.”
Bị nhẫm thành một bãi.
Tiểu thảo lắc người, cảm giác choáng váng, “Ta không biết, nhưng có thể thay ngươi hỏi bạn bè của ta.”
Đông Phương Minh Huệ cụt hứng, “Được.”
Đông Phương Minh Huệ hoàn toàn không biết đằng sau còn có một đôi mắt đột nhiên mở ra, cứ như thế nhìn cô.
“Vị Cửu muội của ngươi thật là đáng yêu, ngồi một mình trước đám hoa cỏ lẩm ba lẩm bẩm.
Chẳng lẽ ngươi không sợ cô có mục đích khác tiếp cận ngươi?” Âm thanh lạnh nhạt lần nữa vang lên.
Đông Phương Uyển Ngọc nhắm mắt tiếp tục vờ ngủ.
Sáng hôm sau, Đông Phương Minh Huệ cái đuôi đầy lông quét lên mặt, cô muốn bắt lấy, bắt nửa ngày cũng không bắt được.
Ngược lại còn có thứ nặng nề ngồi lên ngực, ép cô đến sắp ngừng thở.
“Chít chít chít.”
Đông Phương Minh Huệ mở to mắt, liền đối diện với một cặp mắt tròn xoe.
Tiểu gia hỏa yên ỏn ngồi lên ngực cô, cái đuôi quét lung tung, còn quét lên cả mặt cô.
Cô nghiêng đầu, nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ Mục Thanh vẫn còn đang chăm sóc Ngũ ca hôn mê bất tỉnh, còn nữ chủ đại nhân thì mất tích.
“Tiểu gia hỏa, ngươi mau đứng lên.” Đông Phương Minh Huệ đem nó để sang một bên, chỉnh sửa lại y sam một chút mới ngồi dậy.
Chuột Thiểm Điện cũng học theo Đông Phương Minh Huệ, lấy đuôi của mình chải lông.
Chuột Thiểm Điện dùng đuôi cuốn chặt cổ tay Đông Phương Minh Huệ, lôi kéo.
“Í, ngươi muốn làm gì?”
Chuột Thiểm Điện tiến lên một bước, cái đuôi lôi kéo cổ tay cô, lại tiến thêm một bước, quay đầu ngây thơ nhìn Đông Phương Minh Huệ.
“Ngươi muốn ta đi cùng ngươi?”
Chuột Thiểm Điện vẫy vẫy đuôi, tiếp tục bước lên hai bước, quay đầu nhìn cô.
Đông Phương Minh Huệ hết cách, đi theo nó, cũng không biết nó muốn đưa cô đi đâu.
“Tiểu gia hỏa, lát nữa ta sẽ quên mất lối quay trở về, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Chuột Thiểm Điện chít chít chít nửa ngày, hai người ông nói gà bà nói vịt, Đông Phương Minh Huệ nói đến miệng đều muốn gãy, đành phải chấp nhận, “Đi thôi, ta đi cùng ngươi.”.