Độ Ách

Chương 20



Chương 20: Tông môn (tam)

Sáng sớm ngày thứ hai, đồng tử mang thuốc đến cho Tạ Tầm Vi. Bách Lý Quyết Minh vẫn luôn ngồi ở bậc thềm canh giữ không rời, cách một cánh cửa, nàng nằm ở bên trong. Đến giữa trưa, quả nhiên trong phòng truyền ra tiếng thở dốc mỏng manh, dường như nàng đã tỉnh lại. Mấy tì nữ thấy vậy liền mang khăn lược đi vào để nàng chỉnh trang, mà Bách Lý Quyết Minh cũng vội không chờ được nữa nên đẩy cửa vào, khi vén màn lên, y thật sự nhìn thấy đôi mắt lờ mờ của nàng sau tấm rèm trắng.

Nàng vừa mới tỉnh lại nên phản ứng còn chậm chạp, đôi mắt mờ mịt nhìn sang, lập tức nở nụ cười yếu ớt: “Tần đại ca…”

Cuối cùng cũng có thể nghe thấy giọng nói của nàng rồi, rõ ràng chính xác vang ở bên tai chứ không phải nằm mơ. Bách Lý Quyết Minh gần như bật khóc, y bước tới sờ mạch đập của nàng, kiểm tra gáy nàng, vẫn còn lỗ châm nhưng không sao cả, chỉ cần nàng có thể tỉnh lại là tốt rồi. Bùi Chân thật sự không có lừa y, linh chi vạn năm kia quả thật là phương thuốc thần kì. Y ngồi xuống đối diện nàng, nhẹ giọng hỏi nàng có khát không, có muốn uống trà không, có đói bụng không.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, dường như muốn đứng lên nhưng lại không có sức lực, cố gắng hai lần cũng không gượng dậy được. Bách Lý Quyết Minh đỡ nàng ngồi dậy, vươn tay lấy gối tựa để sau thắt lưng cho nàng. Nàng yếu ớt dựa vào, nhỏ giọng hỏi: “Tần đại ca vẫn luôn bên cạnh muội suốt mấy hôm nay sao?”

“Là ta.” Bách Lý Quyết Minh nói rõ.

Nàng yếu ớt cười nói: “Thật là kỳ lạ, muội cứ tưởng rằng sư tôn đã trở lại chứ, còn không ngừng gọi muội là ‘Tầm Vi’ nữa.” Nàng nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài hai bên má, “Là muội bị bệnh đến mức lơ mơ rồi. Có điều giọng của Tần đại ca khi gọi muội rất giống với sư tôn nên muội mới không cẩn thận nhận lầm người.”

Bách Lý Quyết Minh thấy nàng khóc, ngực y như bị ai đó đánh một quyền vào, nghẹn ngào khó chịu. Nhưng y không thể thừa nhận thân phận với nàng, chỉ đành miễn cưỡng cất giọng khàn khàn nói: “Người ngươi nói là Bách Lý Quyết Minh ư? Chẳng phải y là một tên ác quỷ sao?”

“Không phải”, Tạ Tầm Vi nắm cổ tay y lắc đầu, nước mắt như những hạt đậu lớn không ngừng chảy xuống, “Tần đại ca, lời này muội chỉ nói cho huynh biết thôi, sư tôn muội là người tốt nhất trên đời, huynh đừng nghe bọn họ nói bậy.”

Bách Lý Quyết Minh nhớ tới cuốn sổ chép tay, trong lòng thắt lại đau như dao cắt. Y hiểu nha đầu này, nàng luôn là người ân cần và ấm áp nhất. Xuân hạ thu đông, biết lạnh biết nóng. Tuy rằng nàng không giỏi nữ công gia chánh, việc may vá cũng chẳng ra gì, nhưng lại rất thích ép y mặc ra ngoài khoe khoang, khiến cho y đường đường là trưởng lão một núi lại phải suốt ngày phải ở trong phòng giúp nàng sửa sang may vá. Tuy nhiên những điều này cũng không ngăn cản được nàng trở thành một cô nương ân cần, hiền lành và đức hạnh. Mà bao nhiêu năm qua, nàng vẫn chưa bao giờ quên y.

Y giúp nàng vuốt những lọn tóc ra sau tai, đoạn nói: “Tầm Vi, ngươi cứ dưỡng bệnh cho tốt, đừng nghĩ gì nhiều cả. Nói không chừng đến một ngày nào đó, sư tôn ngươi sẽ trở lại. Vậy nên ngươi phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, đến lúc đó mới có thể hiếu kính hắn.” Y dừng lại một chút, “Ngoài ra có chuyện này rất quan trọng ta phải nói cho ngươi biết, người chữa bệnh cho ngươi là Bùi Chân tiên sinh ở tông môn Thiên Đô Sơn, giờ hắn đang đi đào linh chi cho ngươi, chờ buổi tối hắn về, ngươi nhất định phải cảm tạ hắn đấy.”

Tạ Tầm Vi nhẹ nhàng gật đầu, “Tầm Vi đã biết.”

Bách Lý Quyết Minh lấy một cuốn sổ nhỏ chuyên dùng đánh giá những thanh niên tiên môn tài năng tuấn tú của y ra, lật đến trang của Bùi Chân, nói: “Ta thấy thằng nhóc Bùi Chân này không tồi, mẹ nó dáng vẻ thực sự anh tuấn đấy, khi nào gặp hắn là ngươi biết à, cũng không biết mẹ hắn lúc sinh hắn đã ăn cái gì mà nom hắn tựa như thần tiên trên trời giáng xuống vậy.”

“Huynh thích hắn sao?” Tạ Tầm Vi nhìn y, trong ánh mắt mơ hồ có ý cười.

“Cũng tàm tạm, mà đạo pháp của hắn miễn cưỡng cũng có thể nhìn được”, Bách Lý Quyết Minh hà khắc đánh giá, “Hắn có một châm pháp chế trụ ác quỷ, rất có uy lực, so với đám đồ bỏ tiên môn kia thì mạnh hơn nhiều. Nhưng mà quan trọng nhất là thằng nhóc này có tiền, cửa hàng nhiều tới mức đếm không xuể, điền trang liên tiếp thành vùng luôn. Nếu ngươi gả qua đó, nhất định sẽ không chịu thiệt.”

Nụ cười của Tạ Tầm Vi cứng đờ, “Gả qua đó?”

“Nhưng ta thấy thân thể thằng nhóc này có chỗ không tốt lắm, hơi yếu ớt”, Bách Lý Quyết Minh cân nhắc vuốt cằm, “Không biết phương diện kia có vấn đề gì hay không. Nhưng mà không sao, mai mốt ta chuẩn bị ít thuốc tăng lực cho hắn bồi bổ, để hắn ăn mười ngày nửa tháng, nhất định có thể phi ngựa trên cánh tay, nghiền đá bằng ngực lớn.”

Tạ Tầm Vi ho khan vài tiếng, sau đó nói: “Muội nghĩ Tần đại ca không cần lo lắng cho thân thể Bùi lang quân đâu…”

“Cũng có lý”, Bách Lý Quyết Minh ngẫm nghĩ, “Nếu thằng nhóc này chết sớm, tất cả tiền của hắn đều thuộc về ngươi. Đến lúc đó, thuê một trăm tám mươi cao thủ bảo vệ, chẳng phải còn tự do hơn so với lấy chồng sao? Được, vậy ta đây không cho hắn uống thuốc tăng lực.”

“….” Tạ Tầm Vi im lặng một hồi, sau đó nhẹ nhàng quay mặt dời khóe mắt đi, “Tần đại ca, Tầm Vi nghĩ rằng chúng ta lưỡng tình tương duyệt nên huynh mới hao tâm tốn sức mang muội rời khỏi Dụ gia. Không ngờ Tần đại ca lại muốn tặng muội cho người khác. Chẳng lẽ huynh chán ghét thân thể yếu ớt này của muội ư? Quên đi, Tầm Vi mệnh bạc, sao dám mong cầu điều gì.”

Lời nói của con bé này giống như sấm sét giáng xuống đỉnh đầu, làm cho Bách Lý Quyết Minh kinh sợ đứng chết trân tại chỗ. Chuyện y lo lắng nhất đã xảy ra, con bé này thật sự thầm thương trộm nhớ y. Y tự trách mình thể hiện sự quan tâm quá lộ liễu, con bé kia còn nhỏ tuổi, người nào đối xử tốt với nàng, nàng liền ngốc nghếch thích người ta. Đầu y đau như muốn nứt ra, nói: “Ngươi không thể thích ta, hai chúng ta không thích hợp đâu.”

“Tần đại ca đừng kiếm cớ, huynh rõ ràng chán ghét nên mới vứt bỏ người ta.” Nước mắt Tạ Tầm Vi rơi lã chã.

“Không phải.” Bách Lý Quyết Minh vò đầu bứt tai, đoạn nói, “Tầm Vi, ta thật sự không bằng Bùi Chân. Bùi Chân ôn tồn lễ độ, là một thầy thuốc hành y tế thế, tâm địa lương thiện. Ngươi gả qua đó, hắn nhất định sẽ đối xử với ngươi tương kính như tân, cử án tề mi, phu thê tình thâm, đồng sinh đồng tử. Ta không giống vậy được.”

“Huynh không giống chỗ nào?”

Bách Lý Quyết Minh nói rõ: “Ta đánh thê tử.”

Tạ Tầm Vi lắc đầu, “Muội không tin.”

Bách Lý Quyết Minh thật sự hết cách. Đứa bé Tầm Vi này từ nhỏ đã ngây thơ rồi, y còn nhớ ngày trước nàng vòi vĩnh muốn đi xem kịch, còn y thì vừa nhìn thấy thư sinh đến ngôi miếu đổ nát gặp nữ quỷ xinh đẹp thì mí mắt đã bắt đầu lim dim, tình ái dài dòng của nữ nhi là nhàm chán nhất trên đời. Chỉ trong chốc lát, y đã ngả lưng trên ghế dựa ngủ thiếp đi. Thế nhưng Tầm Vi ngồi trên đầu gối y lại rất say mê, mỗi lần nhìn thấy nam chính và nữ chính âm dương cách biệt đều không kìm lòng được mà sướt mướt khóc theo. Y nói với nàng là do thư sinh này không lấy được vợ nên mới ở đó mơ mộng, tưởng tượng ra một nữ quỷ xinh đẹp gả cho hắn. Nếu không thử hỏi tại sao dương gian không ai nhìn trúng hắn mà lại có nữ quỷ mắt mù thích hắn chứ? Nói tới nói lui, người ma cách biệt sống chết, nữ quỷ tiếp cận người lạ, quá nửa đều là thèm muốn thân thể đối phương.

Tầm Vi che miệng y, “Con không tin, con không tin, bọn họ chính là sinh tử không rời!”

Bách Lý Quyết Minh thấy đôi mắt của Tạ Tầm Vi ngân ngấn nước đành mau chóng nghĩ cách làm sao để con nhóc ngốc nghếch này hết hi vọng. Bỗng nhiên trong đầu y chợt lóe lên một ý tưởng, y nói: “Ta không thích ngươi như thế này.”

“Muội có chỗ nào không như mong muốn của Tần đại ca?” Tạ Tầm Vi ấm ức nói, “Huynh đừng tìm đại một lý do để qua mặt muội.”

“Ta đang nói lời thật lòng, ta thật sự không thích ngươi.” Bách Lý Quyết Minh nói, “Ta thích ngực to hơn, nếu như mông cong nữa thì càng tốt.”

Tạ Tầm Vi: “…”

Bách Lý Quyết Minh buông tay, “Nam nhân mà, nông cạn lắm. Nhưng mà ta tin Bùi Chân chắc hẳn là một nam nhân sâu sắc, chính nhân quân tử.”

Tạ Tầm Vi trầm mặc một lát, sau đó nằm xuống quay lưng về phía Bách Lý Quyết Minh, kéo chăn trùm lên.

“Mời Tần công tử về cho, Tầm Vi muốn nghỉ ngơi.”

“Không phải là mới tỉnh lại sao?” Bách Lý Quyết Minh chọc chọc lưng nàng, “Hay ăn chút gì đi, ta nấu cho ngươi ít cháo gạo tẻ nhé?”

“Đến cả khói bụi đất trời Tầm Vi còn ăn được, hà cớ gì lại lãng phí lương thực không đâu?”

“…” Bách Lý Quyết Minh tức giận đến nỗi đau cả đầu, “Ngươi còn cáu kỉnh cái gì! Đúng là được nuông chiều cho hư luôn rồi. Vậy ngươi muốn thế nào thì cứ làm thế ấy, ông đây không hầu ngươi nữa.”

Y phất tay áo ra khỏi cửa, buồn bực ngồi dưới thềm đá. Tính tình con bé kia càng lúc càng xấu, vừa nói nàng hai câu nàng liền xị mặt cho y xem. Nếu không phải bây giờ đang dùng thân thể của Tần Thu Minh, y chắc chắn sẽ cho nàng một trận! Y canh giữ bên nàng không rời lâu như vậy, nàng mới vừa tỉnh đã làm y bực bội. Hừ, y cũng không thèm để ý nàng, xem thử ai hơn ai!

Nhưng y lại sợ nàng đói, thân thể nàng vốn đã không tốt, lỡ như đói đến mức đau bụng thì không phải là y chịu khổ sao? Nghĩ tới nghĩ lui, y vẫn phải xuống phòng bếp lấy một chén mì Dương Xuân với một vài món ăn nhẹ, đặt trước giường nàng, ở chỗ nàng có thể với tay tới.

Mặc dù nói muốn tìm Khương Nhược Hư khám bệnh nhưng một ngày rồi cũng không thấy bóng dáng lão già kìa. Bà cha nó, đám người tiên môn này chính là như vậy, rặt một lũ học đòi thanh cao, chuyên đi nói mấy lời sáo rỗng. Y ra ngoài đi dạo, vốn muốn tìm họ Khương kia nhưng đến nơi ở của ông ta lại không thấy ai, chỉ đành lang thang dạo khắp nơi. Khí thế của tông môn Thiên Đô Sơn so với Bão Trần Sơn thì hơn hẳn, kiểu dáng của đền gác được thiết kế giống nhau, nền đá cẩm thạch, vòi phun hình thụy thú[1] xếp thành hàng phun nước, ngoài ra còn có rất nhiều thụy thú được đặt ngồi chồm hổm trên mái cong để trừ tà. Y ngồi xổm bên cạnh trụ cửa trông theo những người qua lại, trong lòng phiền muộn vô cùng.

[1] Thụy thú: linh thú mang may mắn.

Mãi đến khi mặt trời khuất bóng, Bùi Chân một thân phong trần bôn ba từ bên ngoài trở về. Bách Lý Quyết Minh chào hắn xong còn muốn hỏi thăm nhưng lại bị Dụ Thính Thu đoạt lời trước, con nhóc chết tiệt kia e thẹn đưa tới một cái túi tết xấu xí, “Bùi Chân ca ca, huynh xem đi, đây là muội tự làm đó. Muội thấy bao đựng phiến quạt của huynh là màu xanh thẫm, nên cũng cố tình đan một cái màu xanh thẫm giống vậy.”

Bách Lý Quyết Minh liếc một cái, lập tức khinh thường, tay nghề này quá tệ, còn không bằng y tự đan.

Ai ngờ Bùi Chân nở nụ cười điềm đạm nhận lấy, thu vào trong tay áo, “Đa tạ Dụ cô nương.”

Tại sao thằng oắt thúi này lại nhận? Con gái tặng túi tết tức là bày tỏ tâm ý của mình, tại sao hắn lại đáp lời chứ? Bách Lý Quyết Minh lập tức chất vấn Bùi Chân: “Tại sao ngươi lại nhận túi tết của con bé kia?”

Bùi Chân không đáp, Dụ Thính Thu nghe thấy thế thì trừng mắt, “Mắc mớ gì không được chớ?”

“Ngươi…” Bách Lý Quyết Minh cả giận nói, “Hai người các ngươi làm vậy là qua lại lén lút.”

“Ta với Bùi Chân có lén lút qua lại thì liên quan gì đến ngươi?” Dụ Thính Thu hừ lạnh một tiếng, nói với Bùi Chân, “Bùi Chân ca ca chưa dùng bữa phải không? Muội có làm một ít đồ ăn, huynh mau đi ăn đi.”

Bách Lý Quyết Minh thấy Bùi Chân muốn đáp ‘được’ liền vội che miệng hắn lại, khoác cổ hắn kéo vào bên trong.

“Bọn ta còn có việc, đi trước đây, ngươi ăn một mình đi.”

“Ngươi làm cái gì đó!” Dụ Thính Thu sấn tới.

“Nhãi con chết tiệt kia”, Bách Lý Quyết Minh uy hiếp nói, “Hắn hì hục tìm kiếm trên núi cả ngày nay rồi, ta dẫn hắn đi tắm rửa, nếu không sợ bị đau mắt thì cứ việc đi theo.”

Dù sao thì Dụ Thính Thu vẫn là cô nương thế gia, nghe vậy liền đỏ mặt, không dám đi theo. Cứ như vậy, Bách Lý Quyết Minh thành công lôi kéo Bùi Chân vào phòng. Y dùng chân đóng cửa rồi lại nghiêng đầu nhìn lên, đôi mắt đen nhánh của Bùi Chân gần trong gang tấc. Người này bị y bá cổ, miệng vẫn bị che lại, hai người cách nhau rất gần, Bách Lý Quyết Minh gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ hộ hấp của hắn.

Bùi Chân nháy mắt mấy cái, con ngươi trong veo hiện lên ý cười. Không khí có hơi xấu hổ, Bách Lý Quyết Minh buông tay, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

“Ta có chuyện này muốn nói với ngươi.”

“Thiếu hiệp cứ nói, đừng ngại.” Bùi Chân ngồi xuống trước án thư, thắp nến lên.

“Không biết tiên sinh có ý thành hôn không?” Bách Lý Quyết Minh ngồi xếp bằng ở đối diện hắn, “Tầm Vi dịu dàng hiền thục, cùng với tiên sinh chính là duyên trời tác hợp.”

“Thiếu hiệp làm như vậy e là không thỏa đáng. Thiếu hiệp vừa đoạt hôn ước không bao lâu, nay lại có ý muốn vứt bỏ. Chẳng lẽ vì tình trạng mấy ngày nay mà thiếu hiệp chán ghét, muốn bỏ rơi Tầm Vi cô nương sao?” Bùi Chân lắc đầu cười nhạt.

Bách Lý Quyết Minh giải thích: “Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta với Tầm Vi không phải loại quan hệ đó! Nguyên nhân vì sao ta chăm sóc nàng mấy ngày nay thì vẫn chưa thể nói với ngươi, chờ khi nào ngươi và Tầm Vi thành thân, ngươi thề sẽ bảo vệ nàng cả đời, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết chân tướng những ẩn tình bên trong.”

“Cho dù như thế thì Bùi Chân cũng không thể chấp nhận hôn ước.” Bùi Chân nói.

Thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ngày xưa người cầu hôn dẫm phẳng ngạch cửa, y không hơi đâu mà để ý tới. Bây giờ y muốn gả Tầm Vi đi, tiểu tử này còn dám làm bộ làm tịch với y! Bách Lý Quyết Minh mất kiên nhẫn, hung dữ nắm lấy cổ áo hắn, “Thằng nhóc này, ta đã giữ mặt mũi cho ngươi mà sao ngươi lại không biết xấu hổ như thế, bổn đại gia còn chưa từng khách khí với ai vậy đâu. Tầm Vi nhà ta dịu dàng hiền thục, đẹp như tiên trên trời, gả cho ngươi ngươi vui mừng còn không kịp, còn kén chọn cái gì?”

Bùi Chân thong thả tách từng ngón tay y ra, chỉnh lại cổ áo rồi rũ mắt pha trà.

“Thật không dám giấu giếm, Bùi Chân yêu thích nữ tử đẫy đà duyên dáng, thướt tha yêu kiều, Tầm Vi cô nương không phù hợp để kết duyên với Bùi Chân.”

“Hả?” Bách Lý Quyết Minh không biết nên nói gì, “Tại sao ngươi lại nông cạn như vậy?

Bùi Chân xoay chén sứ bạch ngọc trong tay. Dưới ánh nến, nụ cười của hắn dịu dàng ấm áp, “Tất cả đàn ông trong thiên hạ đều như vậy, tại hạ thật sự cũng chỉ là một tên phàm phu tục tử mà thôi.”

—-

Giải thích thành ngữ:

* Tương kính như tân: Kính trọng lẫn nhau như khách. Điển tích từ “Tả Truyện”: Thời Xuân Thu, sứ thần nước Tần đi ngang ấp Kỷ, thấy vợ chồng Khước Khuyết dùng cơm ngoài đồng, đối xử với nhau kính cẩn như với khách. Sứ thần thấy vậy khi quay về đã bẩm báo với Tấn Văn Công, cho rằng người trọng điều kính tất có đạo đức, xin Tấn Văn Công trọng dụng. Tấn Văn Công đồng ý, triệu Khước Khuyết phong làm Hạ quân Đại phu.

Cử án tề mi: Nâng mâm ngang mày. Đời Đông Hán, vợ hiền Mạnh Quang mỗi lần dọn cơm cho chồng đều dâng lên ngang mày, bày tỏ lòng kính trọng.

Phu thê tình thâm: Vợ chồng tình cảm sâu nặng.

Đồng sinh đồng tử: Cùng sống chết với nhau.

Tác giả có lời muốn nói:

Một người bạn học của tôi đã tự sát. Aiz.

Lúc ba tôi qua đời, người yêu tôi còn nói có đôi khi chết đi so với sống tiếp còn tốt hơn. Bạn học của tôi có lẽ đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu, tôi hy vọng cô ấy sẽ không còn gặp buồn rầu như lúc còn sống, mỗi ngày đều được vui vẻ hạnh phúc.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.