*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 27: Quỷ Quốc (nhất)
Thiên Đô Sơn, Tông môn.
Dụ Thính Thu mất tích, Dụ Phù Xuân đã nhiều lần tới khu hoạt thủy tiểu trúc để tìm Bách Lý Quyết Minh, hỏi y có nhìn thấy nàng ta không. Bách Lý Quyết Minh nào biết nha đầu chết tiệt đó đi đâu, bèn trả lời cho có lệ: “Chắc là thất tình nên mặt mày xám xịt về nhà rồi.”
Bùi Chân đang phân chia thảo dược ra các ngăn có chốt hình mây, tay áo trượt xuống khuỷu tay cong cong, cổ tay và cánh tay trắng như tuyết lộ ra, còn hút mắt hơn so với sứ trắng. Ánh mắt Bách Lý Quyết Minh như bị bỏng, có liếc thoáng qua thôi cũng không dám. Cái đêm Bùi Chân tắm rửa đó thực sự để lại bóng ma tâm lý quá lớn, khiến y đến bây giờ vẫn chưa thể nhìn thẳng Bùi Chân.
“Làm sao có thể?” Dụ Phù Xuân đứng ngồi không yên, “Ta đã gửi thư hỏi trong nhà nhưng nhị muội vẫn chưa về.”
Bách Lý Quyết Minh quay mặt đi, “Muội muội của ngươi chẳng khiến người ta bớt lo tí nào, ngày nào cũng chỉ biết gây thêm phiền phức. Đã vào phòng nàng ta xem qua chưa, váy áo còn trong tủ không?”
Dụ Phù Xuân như vừa tỉnh mộng, vội vã đứng lên đi kiểm tra phòng của Dụ Thính Thu, đến lúc quay lại vẻ mặt sầu thảm, trong tay còn cầm một bức thư.
“Tần thiếu hiệp, A Thu đi rồi,” biểu cảm hắn ta như đưa đám nói, “Một mảnh vải cũng không còn, có gì là cầm hết đi, để lại mỗi một phong thư này nói là đi giải sầu. Thế này thì phải làm sao? Mẹ còn đang muốn ta đưa nó về nhà lấy chồng.” Hắn đi qua đi lại, lo lắng sốt ruột, “Nó chưa từng tới Thiên Đô Sơn thì sẽ đi đâu được chứ? Nhỡ chẳng may bị kẻ xấu bắt cóc thì làm sao bây giờ?”
Bùi Chân nói với Dụ Phù Xuân: “Nếu đại lang không yên tâm, ta sẽ cử đệ tử lục soát quanh núi tìm người, Thiên Đô Sơn nơi nào cũng có pháp trận bảo vệ, chỉ cần Dụ cô nương không đi xuống mười tám tầng ngục dưới lòng đất thì sẽ không có việc gì xảy ra đâu.”
“Mười tám tầng ngục dưới lòng đất ư?” Bách Lý Quyết Minh nhướn mày.
“Thiên Đô Sơn là nơi phong ấn tà ma, càng xuống sâu thì ác quỷ bị phong ấn càng hung ác, trước đây Bách Lý Quyết Minh bị trấn áp ở tầng thứ mười lăm.” Bùi Chân nói tiếp, “Tuy nhiên mười tám tầng ngục bắt buộc phải có phù chú dịch chuyển mới tiến vào được, mà trong tông môn cũng chỉ mỗi tọa sư và các chư vị trưởng lão mới nắm giữ loại phù chú này. Dụ cô nương hẳn là không bước vào mười tám tầng ngục được đâu.”
Thế mà Bách Lý Quyết Minh lại chỉ chú ý mỗi nửa câu đầu, “Ha? Mới tầng thứ mười lăm thôi á?” Y cảm thấy mình bị xem nhẹ nên tức giận vô cùng, “Dựa vào bản lĩnh của Bách Lý Quyết Minh mà không đến được tầng thứ mười tám, các ngươi khinh thường y phải không?”
Dụ Phù Xuân đứng dậy chắp tay thi lễ với Bùi Chân, “Chuyện của nhị muội đã làm phiền tiên sinh rồi, nếu ngài có tin tức gì hãy báo cho Phù Xuân.”
“Chắc chắn rồi.” Bùi Chân gật đầu mỉm cười.
Ngoài cửa sổ có tiếng bước chân dồn dập vang lên, đồng tử ở ngoài nhỏ giọng gọi: “Tiên sinh, có thiên sư triệu tập, gấp lắm ạ.”
“Được, ta đến ngay đây.” Bùi Chân cười xin lỗi Dụ Phù Xuân và Bách Lý Quyết Minh, “Việc nội bộ của tông môn, thứ cho Bùi Chân không tiếp hai vị được.”
“Thiên sư còn cho gọi cả Tần thiếu hiệp nữa,” đồng tử vội vàng sửa lại, “Không, là mời đến. Thiên sư nói, mong thiếu hiệp bớt chút thời gian thu xếp công việc vì có chuyện quan trọng muốn bàn bạc ạ.”
Dụ Phù Xuân vô cùng kinh ngạc, không ngờ thể diện của Tần Thu Minh lại lớn đến vậy, ngay cả Thiên sư của tông môn cũng phải nho nhã lễ độ với y. Hắn kích động: “Tần thiếu hiệp, huynh quá là lợi hại đấy. Khương Thiên sư là lão tổ đức cao vọng trọng của tông môn chúng ta, đạo pháp thuộc hàng bậc nhất, từ khi Thiên Đô Sơn sáng lập ngài đã là người đứng đầu rồi. Các gia tộc nếu có xích mích đều phải nhờ ngài đứng ra giảng hòa.”
Thiên với sư cái gì, Bách Lý Quyết Minh ta đây cũng chẳng lép vế đâu nhé. Nhưng hiện tại y đang phải khoác lớp da của một tiểu bối, còn phải dựa vào tông môn để chữa trị cho Tầm Vi, không thể quá kiêu ngạo. Miễn cưỡng gật đầu đi theo Bùi Chân, phù chú mở ra trận pháp, vừa bước vào thì trời đất đảo lộn, trong nháy mắt cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Đập ngay vào mắt là những tảng đá nham thạch đen nhánh, tạo thành một lối đi dài tăm tối. Bọn họ cũng không đi vào trong mà bước lên đá Phi Tiên. Bệ đá nhanh chóng hạ xuống, hình ảnh mười tám tầng quỷ ngục chồng lên nhau lướt nhanh qua trước mặt. Bách Lý Quyết Minh không nhìn rõ được bất cứ cái gì, mãi cho đến khi dừng ở tầng thứ mười tám. Hơi nóng phả lên mặt, khói đen dày đặc bốc lên từ những phiến đá dưới chân, dung nham dưới các khe hở lóe lên ánh đỏ vàng.
Nơi này chính là tầng dưới cùng trấn áp ác quỷ của Thiên Đô Sơn, nhưng Bách Lý Quyết Minh lại không hề cảm nhận được chút hơi thở tà ma nào. Có một luồng âm khí còn nặng nề hơn so với ác quỷ vấn vít nơi chóp mũi khiến Bác Lý Quyết Minh nhăn mày, cất bước đi xuống bệ đá.
Xa xa kia là một khe nứt đen lòm bổ trên mặt đất, y bước tới duỗi cổ ra thăm dò, vết nứt này sâu đến mức không thể nhìn rõ cảnh vật bên dưới, cứ như thể nếu nhảy xuống sẽ chạm đến tận cùng lòng đất. Mấy vị trưởng lão của tông môn chia ra làm hai bên đứng cạnh chỗ đất nứt, đầu ngón tay lấp loáng tia ánh sáng màu xanh, nối chúng thành một đường uốn khúc. Ngay giữa quầng sáng chính là một cái khóa Liên Tâm, ổ khóa tuy phát sáng nhưng hoàn toàn không có tiếng người truyền đến. Ánh sáng nơi đầu ngón tay bọn họ lúc ẩn lúc hiện, vô cùng thất thường. Người nào người nấy trên mặt rịn lớp mồ hôi, có thể thấy được linh lực của họ đã bị tiêu hao rất nhiều.
Bách Lý Quyết Minh nhìn mặt đất nứt nẻ, bóng tối trải dài vô tận dưới chân y, khiến y cảm thấy hoảng sợ một cách vô cớ.
“Ở dưới đó chính là Hoàng Tuyền Quỷ Quốc.” Một giọng nói già nua cất lên ngay bên người, Bách Lý Quyết Minh ghé mắt, thấy một ông lão mặc y phục trắng cùng với mái đầu bạc phơ. Lão chắp tay, ánh mắt tinh tường, từng cử chỉ toát ra phong thái của danh sĩ tài hoa, “Ta là Khương Nhược Hư, thiên sư của tông môn.”
Bách Lý Quyết Minh miễn cưỡng chắp tay lại, “Tần Thu Minh.”
“Thiếu hiệp đã từng nghe truyền thuyết về Hoàng Tuyền Quỷ Quốc chưa?”
Bách Lý Quyết Minh biếng nhác trả lời: “Có nghe rồi, là Quỷ vực lớn nhất trong thiên hạ, nghe nói đó là một lãnh thổ rộng lớn lấy ác quỷ làm bá tánh, xác sống làm thần dân. Nó không tồn tại ở nhân gian, chỉ người có duyên mới có thể đi vào. Trong dân gian còn đồn nhau rằng, đêm khuya vào đúng giờ Tý đốt nến đứng ở ngã tư đường, ánh nến sẽ mở ra con đường dẫn đến Quỷ Quốc. Mười mấy năm trước ở phủ Huy Châu có người bán vải dầu cùng một người bạn to gan thắp nến ở ngã tư đường, sáng ngày hôm sau đã thấy phơi thây ở đầu đường. Mọi người cho rằng bọn hắn bị Hoàng Tuyền Quỷ Quốc hút mất hồn phách, thật ra họ đã nhầm, bọn hắn chỉ đơn giản là gặp quỷ mà thôi. Làm như thế hoàn toàn không mở ra được đường đến Hoàng Tuyền, nửa đêm canh ba đúng cái lúc âm khí nặng nhất lại đứng ở giao lộ đốt đèn, không mời tà ma ác quỷ đến mới là lạ đấy.”
“Thiếu hiệp nói không sai. Trên thực tế, chúng ta biết rằng chỉ có một con đường trực tiếp đưa đến Hoàng Tuyền Quỷ Quốc.” Khương Nhược Hư nói, “Ba trăm năm trước, động đất ở Thiên Đô Sơn đã mở ra mười tám tầng ngục dưới lòng đất, cũng tạo ra khe đất nứt này . Đại tông sư Vô Độ phát hiện nó nối thẳng với Quỷ Quốc, đành phải sử dụng thuật pháp để che giấu mười tám tầng ngục, đồng thời phòng ngừa người ngoài đi nhầm vào Quỷ Quốc. Nhưng truyền thuyết lại quá cám dỗ”, Khương Nhược Hư thở dài một tiếng, “Quỷ Quốc là Quỷ vực lớn nhất trên thế gian, cũng là Quỷ vực tồn tại lâu đời nhất. Không một ai biết nó hình thành từ ngày tháng năm nào, ngay đến cả Đại tông sư Vô Độ hưởng thọ hơn năm trăm năm cũng không rõ. Tương truyền rằng, nơi ấy ẩn chứa những ý nghĩa thâm thúy về sinh tử, bản chất của quỷ hồn, cùng vô số bảo vật quý hiếm. Mười tám năm trước, Dụ Liên Hải và Tạ Sầm Quan bắt tay thành lập một đội tám người, tuyển chọn đều là nhân tài của hai tộc, hai vị đại tông chủ cũng đảm nhiệm dẫn dắt đội. Đó là lần đầu tiên tiên môn Giang Tả tìm kiếm Hoàng Tuyền Quỷ Quốc.”
“Nhưng bọn họ đã không thể trở về.” Bách Lý Quyết Minh nói.
“Đúng vậy,” Khương Nhược Hư đáp lời, “Năm đó hai nhà Dụ Tạ khám phá bí mật Quỷ Quốc, để lại gương đồng bát giác khắp mọi nơi trong đó, ghi chép tất cả những gì họ nghe và nhìn thấy. Đây là quy định của tông sư, nếu cả đội mất liên lạc, người vào cứu hộ có thể dựa vào gương đồng biết được hướng đi của đội. Sau khi họ mất tích, ta vốn định cử một đội cứu viện, nhưng Tông sư đã ngăn ta lại, khẳng định rằng bọn họ đã không còn khả năng sống sót. Ta không còn lựa chọn nào khác, đành phải phong ấn Mười tám tầng ngục, không để bất kì kẻ nào tiến vào Quỷ Quốc. Thế nhưng lại không ngờ rằng, xa cách mười tám năm, Dụ tông chủ lại lấy thân ác quỷ trở về Dụ gia.”
“Sự trở lại của Dụ Liên Hải khiến ngươi cảm thấy lời nói của Vô Độ không đáng tin, Hoàng Tuyền Quỷ Quốc không phải là nơi một đi không thể trở lại đúng chứ?” Bách Lý Quyết Minh cười khẩy, “Và thế là ngươi lại phái người đi vào?”
Khương Nhược Hư đau đớn gật đầu, “Là sai lầm của ta. Ý định ban đầu của ta là để bọn họ thu thập gương đồng và tìm hiểu địa hình của Quỷ Quốc, cũng không định đi sâu vào tra xét. Nhưng ai ngờ sau khi họ tiến vào một căn trại cổ thì không còn truyền tin được nữa.” Ông chỉ vào các vị trưởng lão đang thi triển pháp thuật, “Bày bố pháp trận, chồng các dòng linh lực, mở rộng khu vực cảm ứng của khóa Liên Tâm, chúng ta đã cố gắng gần hai canh giờ rồi nhưng vẫn không thể tìm thấy khóa Liên Tâm của ai khác nữa.”
“Không một ai trong số họ trở lại ư?”
“Không có.”
Việc rắc rối này Bùi Chân và Bách Lý Quyết Minh đã từng nói qua một lần, lúc ấy y kết luận rằng sẽ chẳng một tên nhãi nào về được đâu. Y quay mặt lại ngó Bùi Chân, ra cái vẻ “Ta đã nói rồi mà”, Bùi Chân bất lực cười nhạt.
“Được, ta hiểu rồi.” Bách Lý Quyết Minh dang tay, “Nhưng việc này liên quan gì đến ta?”
“Liệu thiếu hiệp có sẵn lòng giúp đỡ một tay không?” Khương Nhược Hư tràn trề hi vọng nhìn y.
“Ta thì giúp được cái gì?” Bách Lý Quyết Minh muốn cạn lời luôn.
“Nhãi ranh bần hàn, khó có thể trọng dụng.” Lão Mục trầm giọng, “Tri Thâm ở trong đó chưa biết sống chết thế nào, ta nhất định phải đích thân đi trước. Nhược Hư, ngươi không cần phí lời nữa, ta sẽ lập tức điều động đám con cháu trong tộc tới Quỷ Quốc để tìm người.”
“Đúng vậy, giao cho một thằng nhãi sa cơ thất thế thì có hơi bất cẩn quá đấy..” Vị trưởng lão nào đó khe khẽ nói nhỏ.
Có người tán đồng gật đầu: “Tri Thâm là đệ tử nhất phẩm duy nhất mà còn khó có thể thoát khỏi hiểm cảnh, Thiên Tiên Hỏa Pháp của cái tên không biết từ đâu chui ra thì có ích gì chứ?”
Tiếng chỉ trích vang lên hết đợt này đến đợt khác, không ai hiểu nổi vì sao Khương Nhược Hư lại khăng khăng muốn đặt hy vọng ký thác ở cái tên xuất thân nghèo hèn này. Nhìn bộ dáng mà xem, trên người mặc bộ vải lanh thô màu đen như áo tang, mùa hè nắng to còn đeo bao tay, khác biệt hoàn toàn với đệ tử thế gia gọn gàng, sạch sẽ. Ánh mắt của y cũng khiến người ta vô cùng khó chịu, con ngươi đen láy to tròn, lúc nào cũng mang vẻ kiêu căng ngạo mạn, nhìn người khác như thể nhìn một lũ ngốc. Bọn họ không biết tiểu tử bần hàn này dám lấy sự ngông cuồng đó từ đâu ra, rõ là một thân bụi bặm thấp hèn nhưng mang dáng vẻ cao quý hơn tất cả mọi người.
“Thật đúng là đôi mắt khiến người ta phải chán ghét,” Có trưởng lão nhỏ giọng mắng, “Thiên sư, sao ngươi lại để hạng người chân đất mắt toét này làm ô uế cửa nhà chúng ta?”
Bách Lý Quyết Minh cười lạnh “Hừ” một tiếng, quay đầu đi đến chỗ Bùi Chân, “Bùi Chân, đưa ông đây về đi ngủ.”
“Mong thiếu hiệp đừng vội nóng nảy”, Khương Nhược Hư vung tay, ra hiệu mọi người im lặng, “Ta có hai lý do có thể thuyết phục thiếu hiệp đi chuyến này.”
“Ồ?” Bách Lý Quyết Minh nhướng mày.
“Thứ nhất, theo ta được biết, mục đích thiếu hiệp tới tông môn là để chữa trị căn bệnh kỳ lạ cho Tầm Vi cô nương. A Chân đã giúp nàng ấy tìm được phương pháp trị liệu, chỉ cần lấy linh chi vạn năm làm thuốc dẫn, Tầm Vi cô nương có thể tỉnh lại. Tuy vậy linh chi vạn năm vô cùng quý và hiếm, A Chân, có phải mấy ngày nay con gần như đã đào rỗng Thiên Đô Sơn rồi không?”
Bùi Chân cười khổ, “Tọa sư nói phải.”
“Nếu thiếu hiệp đồng ý cứu người” Khương Nhược Hư tiếp tục thuyết phục, “Ta sẽ cho mở rộng cửa kho nội bộ của tông môn và nhà kho của bốn tông Giang Tả, không dám nói rằng cứ thoải mái mà lấy không sợ cạn kiệt, nhưng vẫn có thể đáp ứng được nhu cầu cho Tầm Vi cô nương cả đời.”
“Lão già xấu xa,” Bách Lý Quyết Minh cười đến là hung tợn, “Ông đây là uy hiếp ta đấy hả?”
“Thiếu hiệp hiểu lầm rồi, đây là giao dịch.” Khương Nhược Hư văn nhã mỉm cười đáp lại, “Hết sức công bằng.”
“Thế lý do thứ hai là gì?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.
“Chắc thiếu hiệp cũng biết mục đích Tạ tông chủ đến Quỷ Quốc là gì đúng không?” Khương Nhược Hư không trả lời mà hỏi lại.
“Chuyện gì thì nói luôn, mắc đánh rắm thì thả nhanh đi!” Bách Lý Quyết Minh không có tâm tình chơi giải đố với lão ta.
“Đó là vì Dương Cực Chi Bảo,” Khương Nhược Hư từ tốn kể chuyện, “Bảo vật này đã hấp thụ nguyên khí của cực dương trong suốt bốn trăm năm, có khả năng cải biến thân thể thuần âm của Tầm Vi cô nương.”
Bách Lý Quyết Minh híp mắt, “Ngươi nói thật chứ?”
Khương Nhược Hư gật đầu.
Mặc dù mấy người thuộc tiên môn vừa ngu vừa nhát, nhưng sẽ không nói dối. Bách Lý Quyết Minh trầm mặc, một lần nữa cúi đầu nhìn vết nứt dưới đất như vực sâu hun hút chẳng thấy đáy. Tầm Vi phận đời trắc trở lắm chông gai, nguồn gốc là do thể chất phiền phức của con bé. Dễ dàng thu hút quỷ không nói, còn khiến đám kẻ xấu chầu chực như hổ rình mồi. Nếu thể chất có thể xoay chuyển, vậy hoàn toàn giải quyết được căn bệnh này.
Y âm thầm vận chuyển linh lực, kinh mạch vài chỗ đã bị chặn lại. Hiện giờ cơ thể mục rữa của y đang ngày một tàn tạ, sớm muộn cũng biến thành một thây ma xấu xí, mặt mày tởm lợm chẳng khác gì ác quỷ. Sao y có thể để Tầm Vi nhìn thấy dáng vẻ đấy của mình được? Suy cho cùng, sống chết chẳng thể chung lối, y không thể mãi mãi ở bên Tầm Vi được.
Y phải tìm cách thu xếp mọi chuyện cho thật tốt, sau đó thanh thản ra đi.
Bước lên trước, nhìn xuống khe nứt sâu không thấy đáy, trong y bất chợt trào dâng một cảm giác rất xấu.
Không rõ vì sao, y luôn cảm thấy dưới nơi vực thẳm kia có thứ gì đó đang nhìn trộm y. Sự sợ hãi u ám dần dần gặm nhấm y chẳng thể giải thích được, ví như người sắp chết thấy lũ kền kền đói khát nhìn mình chằm chằm. Đó là nỗi kinh hoàng như mây đen âm u giáng xuống. Không được đi vào, tuyệt đối không được, cứ như dưới đó đang tồn tại một vật nào khác.
“Nếu tiến vào Quỷ Quốc, thiếu hiệp nắm chắc mấy phần?” Bùi Chân nhẹ giọng hỏi, “Dù sao Quỷ Quốc cũng là chốn hung hiểm khó lường, xét về tình, nếu thiếu hiệp từ chối thì hoàn toàn có thể thông cảm được, tại hạ vẫn sẽ tiếp tục chữa trị cho Tầm Vi cô nương.”
“Hứ.” Bách Lý Quyết Minh khinh bỉ, “Ta khác với lũ hèn nhát các ngươi.”
Một đám trưởng lão các tiên môn tức giận nhìn y, “Đúng là to mồm!”
Khương Nhược Hư giơ tay ngăn cản bọn họ nói tiếp, hỏi: “Vậy hiện tại, ý của thiếu hiệp thế nào?”
Không được đi vào, tuyệt đối không được đi vào.
Nỗi sợ hãi như loài sâu bọ đang lúc nhúc bò lổm ngổm trong lòng y
Bách Lý Quyết Minh hít một hơi, hạ quyết tâm: “Được, ta đi.”
“Đa tạ thiếu hiệp. Trên khắp cả ngực và lưng của Tri Thâm có hình xăm quỷ đậm bằng mực thêu, rất dễ nhận biết. Đó là nhờ có Đại tông sư Vô Độ xăm cho, chỉ cần hắn cởi y phục để hình xăm lộ ra mà không vận chuyển linh lực, ác quỷ chắc chắn không thể nhận ra hắn là người sống. Thiếu hiệp vừa nhìn là biết ngay, dù là hắn sống hay chết, nhất định phải đưa về bằng được..”
Khương Nhược Hư muốn sai đệ tử của mình cùng y đến Quỷ Quốc nhưng y từ chối, nhóm người này chỉ biết kéo chân sau thôi. Bách Lý Quyết Minh quay trở lại tạm biệt Tầm Vi, nàng ngủ rất sâu, hai mắt nhắm lại, vừa mỹ lệ vừa an tĩnh. Y cũng không đánh thức nàng, chỉ lặng im ngồi đấy trong một chốc. Ánh mặt trời chiếu trên mặt nàng, lông mi lấp lánh ánh kim. Nha đầu này trổ mã đẹp thật, y thật sự rất vui mừng.
Y chỉnh chăn giúp nàng, “Tầm Vi, sư tôn đi một lúc rồi sẽ về.”
Quay lại tầng ngục thứ mười tám, một lần nữa đứng bên bờ vực thẳm, sự sợ hãi kia lại ập đến trong lòng. y không rõ nguồn cơn nỗi sợ, khắp bốn phương trên trời dưới đất, cả muôn vàn yêu ma quỷ quái, y có từng e ngại điều gì chứ? Lắc lắc đầu, cố nén xuống thanh âm xao động trong lòng, “Ta muốn thêm điều kiện.”
Khương Nhược Hư đáp ứng: “Thiếu hiệp cứ nói đừng ngại, mọi chuyện đều dễ thương lượng.”
Bách Lý Quyết Minh nhìn vào mắt Bùi Chân, người nọ đứng yên một bên, im lặng không lên tiếng. Y tự thấy ánh mắt bản thân có hơi hơi biết nhìn người, nhiều ngày qua sớm chiều ở cùng thằng nhãi này, y rất hài lòng với nhân phẩm của Bùi Chân. Khiêm tốn nhã nhặn, biết chăm sóc người bệnh, là một tên đáng để tin cậy, dù cho hắn không yêu Tầm Vi cũng nhất định sẽ kính trọng nàng cả đời.
“Để Bùi Chân cưới Tầm Vi.” Bách Lý Quyết Minh nói.
“Việc này…” Khương Nhược Hư liếc mắt ngó sang Bùi Chân.
Bùi Chân tỏ vẻ không biết phải làm sao, tiến lên đưa khóa Liên Tâm cho Bách Lý Quyết Minh, sau đó đeo một bao hoành đao[1] màu đen nạm vàng lên người y. Quả thực là một cây đao tốt, trọng lượng rất vừa tay. Ánh mắt Bùi Chân như gợn sóng mà nhìn y, “Thanh đao này tên là ‘Linh Tê’, thiếu hiệp thích chứ?”
Bách Lý Quyết Minh không trả lời, chỉ hỏi lại: “Ngươi có đồng ý cưới Tầm Vi hay không? Không đồng ý thì ông đây không nhảy xuống đâu.”
[1] Hoành đao /横刀/: Chúng ta hay nhầm lẫn đao là chỉ loại vũ khí 1 lưỡi bản rộng, cồng kềnh (khác với kiếm có 2 lưỡi). Hoành đao là loại đao có lưỡi dài, hẹp và thẳng, chuôi nhỏ, tay cầm dài, vát chéo theo một hướng ở mũi đao.
“Thiếu hiệp đúng là khiến người ta phải đau đầu mà…” Bùi Chân nhỏ giọng cười. Rũ mắt xuống, hắn thấy Bách Lý Quyết Minh nắm chặt tay, ngạc nhiên: “Thiếu hiệp đang sợ sao?”
“Có cái rắm!” Y phản bác, “Ta…ta sợ cái đếch gì!”
“Thật là kỳ lạ, hóa ra huynh cũng biết sợ hãi.” Bùi Chân nghiêng đầu, trong đôi con người tràn đầy ý cười, “Nhưng mà thiếu hiệp như vậy càng rất đáng yêu.”
“Đáng yêu cái đầu ngươi!” Bách Lý Quyết Minh nổi giận rồi.
Lời còn chưa nói xong, hắn đột ngột tiến lên một bước ôm chặt lấy Bách Lý Quyết Minh. Bách Lý Quyết Minh lập tức mở to mắt, khuôn mặt của người đàn ông ngay gần trong gang tấc, y trông thấy phiến môi mềm mại xinh đẹp của Bùi Chân, sánh với cánh hoa kiều diễm, chẳng người điểm tô mà vẫn thắm sắc đỏ. Y vô thức lùi về sau, một chân đạp vào khoảng không, cả thân mình rơi xuống vực sâu. Bùi Chân theo Bách Lý Quyết Minh nhảy xuống, hai tay còn đang vòng quanh eo y. Y muốn đẩy người nọ ra, nhưng đôi tay hắn như hóa kìm sắt, có bẻ thế nào cũng không được. Hai người cứ như vậy dính chặt vào nhau, cùng rơi xuống vực thẳm.
“Bùi Chân!” Bách Lý Quyết Minh gào to.
“Đừng sợ,” Bùi Chân nhẹ nhàng nói bên tai y, “Ta ở bên huynh.”
———————-
Tác giả có lời muốn nói:
“Độ ách”, hay còn được gọi là “Bụng đói”, bụng đã đói càng thêm đói.
Tác giả chơi chữ, ‘Độ ách’ và ‘Bụng đói’ đều phát âm là /dù è/
Hoành đao