Độ Ách

Chương 42



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tạ Sầm Quan cảm thấy đứa trẻ ấy giống như con búp bê sứ được người thợ thủ công tỉ mỉ điêu khắc vậy, là một sự tồn tại không hiện diện ở trần gian, quá lắm có chăng là ở các điện thờ mới thấy được một chút nét đẹp tựa trời ban này.”

Chương 42: Lương ngộ (tứ)

“Ngươi giỏi lắm, Tạ Sầm Quan.” Bách Lý Quyết Minh tức giận đến mức bật cười, “Vậy chúng ta kết thúc mọi chuyện ở đây đi.”

Tạ Sầm Quan lấy thiên cực nhật quỹ từ trong lồng ngực ra nhìn, đoạn nói: “Đã tốn nhiều thời gian quá rồi, ấy thế mà xem ra người vẫn không muốn hợp tác với ta. Vậy ta không tiếp tục gặng hỏi người chuyện Vô Độ đã đi đâu nữa mà trực tiếp dùng một biện pháp đơn giản hơn.”

“Ngươi muốn làm gì?” Trong lòng Bách Lý Quyết Minh bỗng có dự cảm xấu.

“Người đã từng nghe qua “Xâm Hồn” chưa? Đó là một loại cấm thuật phức tạp, có thể giúp người dùng nhìn trộm trí nhớ của người chịu thuật, ta đã tốn năm mươi tám ngày để học. Trong thời gian ở Quỷ Quốc, ta nhàn rỗi không có việc gì sẽ đi học những cấm thuật đám người kia ghi lại. Tiên môn Giang Tả đốt sạch toàn bộ sách cổ ghi chép về hắc giáo Mã Tang, nhưng không ngờ chúng lại được lưu giữ đầy đủ ở dưới Quỷ Quốc.” Tạ Sầm Quan sờ sờ đầu chó của Bách Lý Quyết Minh, mỉm cười trấn an, “Không cần sợ hãi, cứ thả lỏng đầu óc, tưởng tượng trời xanh biển rộng. Ta sẽ không rình xem những việc xấu của người đâu, nếu phát hiện chuyện gì đáng xấu hổ, ta sẽ giữ bí mật.”

“Con mẹ nó ngươi…” Bách Lý Quyết Minh liên tục cười khẩy, “Lâu rồi ông đây không thấy ai tìm chết mà không biết điểm dừng như ngươi.”

“Giờ người đã thấy rồi đấy.”

Tạ Sầm Quan bắt chéo chân rồi đặt tay lên vai Bách Lý Quyết Minh. Một cơn gió u ám thổi qua nền đất bằng phẳng, ánh đèn lay động mãnh liệt, ánh nến mờ ảo lập tức biến thành một màu xanh lam thăm thẳm. Đây rõ ràng là quỷ hồn hiện thân. Bùi Chân cố gắng ngẩng đầu, hắn thấy hai mắt hai tai và miệng của Tạ Sầm Quan thoát ra rất nhiều khí đen, chúng giống như năm con rắn đen tràn vào trong ngũ khiếucủa Bách Lý Quyết Minh. Đó là một cảnh tượng vô cùng đáng sợ, Bùi Chân giật giật ngón tay, cố gắng thoát khỏi bùa tiểu quỷ trên vai. Nhưng tiểu quỷ của Tạ Sầm Quan cảm nhận được động tĩnh của hắn nên lượn lờ qua như cá bơi, sau đó lơ lửng trên sàn nhà dưới thân hắn.

Tạ Sầm Quan hơi nghiêng đầu, đôi mắt tối đen như hố sâu nhìn về phía Bùi Chân. Ông hơi kinh ngạc nói: “Vậy mà ngươi có thể thoát khỏi bùa ngủ của ta, cũng có bản lĩnh đấy. Đừng lộn xộn, nhóc con, ta không ngại thấy máu, nhưng ta không muốn kết thù gì sâu sắc với Bách Lý Quyết Minh đâu.”

Toàn bộ khí đen tràn vào ngũ khiếu của Bách Lý Quyết Minh, tầm nhìn của Tạ Sầm Quan đột nhiên thu hẹp và trở nên tối tăm. Đây là tầm nhìn của quỷ hồn, rất khác so với khi ông có thân thể. Cảnh vật trở nên méo mó kì dị, thế giới giống như bị phủ trong một màn sương. Ông xâm nhập vào trí nhớ của Bách Lý Quyết Minh, cảnh vật dần dần rõ ràng, vô số hình ảnh và âm thanh lướt qua tâm trí ông.

Hình ảnh đầu tiên ông thấy là năm Tạ Tầm Vi mười bốn tuổi, núi Bão Trần lửa lớn tận trời, thân thể Bách Lý Quyết Minh cháy đen, quỳ giữa vô số xương trắng và kiếm gãy. Đoản kiếm cắm ở ngực y, tầm nhìn của y dần dần mơ hồ, chỉ thấy Tạ Tầm Vi bị người của Tông môn kéo đi, trên mặt đầm đìa nước mắt.

“Không phải cái này.” Tạ Sầm Quan lẩm bẩm, xoay người chạy ngược chiều dòng kí ức.

Ký ức ùa về, cảnh vật xung quanh trong chốc lát thay đổi, ông đứng trong một căn phòng nhỏ, ánh lửa của ngọn nến phủ khắp một bên giường có khung[1], màn lụa màu xanh bạc hà treo ở bên trong. Tạ Tầm Vi mười hai tuổi không ngừng lay Bách Lý Quyết Minh đang ngủ trong chăn bông tỉnh dậy, khóc sướt mướt nói, sư tôn con đói quá. Bách Lý Quyết Minh xoay người, trùm chăn lên đầu. Tạ Tầm Vi bám riết không tha cứ một mực lay y, cuối cùng nó phải lấy một cái chiêng đồng gõ beng beng bên cạnh giường y. Bách Lý Quyết Minh nổi giận đùng đùng rời giường, túm Tạ Tầm Vi ném vào phòng bếp, y kiềm chế cả buổi trời mới không vứt nhóc con này vào nồi, trái lại còn đi làm một chén cơm chiên trứng rồi cụp mắt nhìn nó ăn ngon lành.

[1] Giường có khung (架子床) là loại giường được người xưa sử dụng nhiều nhất, thường có trụ ở bốn góc giường, đầu giường có tấm chắn bụi, ba bên đầu giường có hàng rào, dùng vật liệu nhỏ chèn thành hoa văn. Thêm hai cột nữa vào phía trước, được gọi là giường sáu trụ. (Theo trang Du học Trung Quốc Riba)

“Ông đây không bao giờ thu đồ đệ nữa, thu đồ đệ nữa thì ta chính là heo.” Tạ Sầm Quan nghe thấy tiếng lòng của Bách Lý Quyết Minh.

Cái này vẫn không phải, Tạ Sầm Quan tiếp tục chạy. Ký ức chảy ngược đến năm Tạ Tầm Vi mười một tuổi, tết Nguyên Tiêu, Bách Lý Quyết Minh dạy nó nữ công, ép nó đóng đế giày, nó chết cũng không chịu học, ồn ào đòi đình công, làm nũng đùa giỡn giả ngốc trốn tránh, Bách Lý Quyết Minh đành tự thân vận động. Đến khi các chủ quân trưởng lão các nhà tiên môn đến bái kiến, y vắt chéo chân khoe đôi giày đó, “Nhìn thấy không, là đồ đệ ta đóng đó.”

Mọi người cùng khen ngợi Tầm Vi cô nương hiểu chuyện, Bách Lý Quyết Minh vô cùng đắc ý, nói: “Biết sao giờ, ta cũng không ngờ được một đứa bé xuất thân thế gia mà lại khâu được những đường kim mũi chỉ như thế này. Mỗi ngày nó đều may vá cho ta đến tận hừng đông, hầu hạ ta mặc áo mang giày. Ta nói nó không cần làm nhưng nó vẫn không nghe, còn nói gì mà đồ đệ hầu hạ sư tôn là cái lẽ xưa giờ.” Y cởi giày cho bọn họ truyền tay xem, “Cho các ngươi thưởng thức tài nghệ may vá của đồ đệ ta.”

Mọi người truyền tay nhau cái giày thối đó, miệng thì tấm tắc tán thưởng nhưng lại thầm bĩu môi trong lòng, “Thật sự là một đôi giày tốt, chốn nhân gian hiếm có khó tìm.”

Không phải, không phải! Tạ Sầm Quan tiếp tục chạy.

Tạ Tầm Vi mười tuổi, thầy dạy ở trường phê bình nó có tính tình quái gở, không thích kết bạn, Bách Lý Quyết Minh đánh ông thầy đó một trận, sau đó bắt buộc tất cả các bé gái phải kết bạn với nó. Tạ Tầm Vi tám tuổi, tiên môn Giang Tả tổ chức tỉ thí bắn tên, Bách Lý Quyết Minh giúp Tạ Tầm Vi gian lận, khiến mũi tên của nó trúng đích nhiều lần. Tiên môn giận lắm mà không dám nói gì, đành trao danh hiệu đứng đầu cuộc tỉ thí giữa các thiếu niên cho Tạ Tầm Vi.

Cảnh vật chợt thay đổi, thời gian trở về khi Tạ Tầm Vi sáu tuổi, là lần đầu tiên Bách Lý Quyết Minh gặp nó.

Giữa đất trời hoang vắng, ánh chiều tà phủ khắp rừng xuân già cỗi trên ngọn núi. Y quay đầu lại, nhìn thấy một đứa trẻ nhỏ giọng khẽ gọi y: Sư tôn…

Thời gian trong khoảnh khắc ấy gần như đã dừng lại, ánh tà dương dịu dàng bao phủ khắp đất trời, mọi thứ giống như được gói gọn trong màu hổ phách vàng vàng kia, mãi mãi không thay đổi. Tạ Sầm Quan nhìn đứa trẻ bé bỏng đó, không nói gì mà xoay người rời đi. Rốt cuộc Vô Độ ở đâu? Vì sao ông lại không nhìn thấy kí ức liên quan đến Vô Độ? Ông nhanh chóng lao ngược dòng ký ức, trực tiếp đi đến tận cùng của trí nhớ. Màn sương đen lơ lửng trước mặt ông, khiến ông không không thể nhìn thấy điểm cuối.

“Đây là cái gì?” Ông thử vươn tay ra thăm dò, cánh tay hoàn toàn chìm trong sương mù.

Ông muốn đi vào, bóng đen bao phủ lên đầu Tạ Sầm Quan. Ông quay đầu lại, Bách Lý Quyết Minh đứng giữa không trung, lộ ra dáng vẻ của ác quỷ, trên má y xuất hiện hoa văn màu đen giống như tranh vẽ được thêu lên. Cả người y tràn đầy sát khí, u ám nhìn chằm chằm Tạ Sầm Quan.

“Người đã giấu kí ức về Vô Độ ở đâu?” Cuối cùng Tạ Sầm Quan cũng hiểu ra.

“Đây chính là địa bàn của ông đây,” Bách Lý Quyết Minh khinh thường nhìn ông, “Ông muốn ngươi xem cái gì thì ngươi phải xem cái đó. Thế nào, có muốn thay đổi ý định không? Ta cho ngươi một cơ hội cuối, quay lại nhận Tầm Vi, chuyện ngươi xúc phạm ông sẽ bỏ qua cho.”

Chẳng trách tại sao Bách Lý Quyết Minh lại dễ dàng để ông tiến vào như vậy. “Tâm vực” cũng giống như thức hải của đạo môn, là cảnh tượng bên trong nội tâm của quỷ hồn. Nơi này chứa trí nhớ của quỷ hồn, cũng như trí tưởng tượng quỷ hồn đó, tất cả chấp niệm sâu nặng và bí mật của quỷ hồn đều được lưu giữ ở đây. Nhưng mà đối với quỷ quái có đạo hạnh cao mà nói, nơi này chính là một loại hình thức khác của “quỷ vực”, Bách Lý Quyết Minh có quyền khống chế tuyệt đối với tâm vực của mình, y có thể tự do thay đổi hình thái nơi này, nếu như đánh nhau với y ở đây, Tạ Sầm Quan gần như không có cơ hội thắng.

Chẳng qua…

“Sau màn sương mù này có cái gì?” Tạ Sầm Quan hỏi.

Bách Lý Quyết Minh dần dần mất kiên nhẫn, “Chuyện này không liên quan tới ngươi, rốt cuộc ngươi có đồng ý quay đầu không?”

Tạ Sầm Quan trầm mặc một lát, sau đó thở dài, “Tiền bối, người có biết người có một nhược điểm trí mạng hay không?”

Bách Lý Quyết Minh nheo mắt, giữa mày chứa đầy giông tố.

“Nhược điểm đó là Tầm Vi.” Tạ Sầm Quan cười gian xảo, “Ta là cha ruột của Tầm Vi, dù cho xảy ra chuyện gì người cũng sẽ không ra tay với ta.”

Ông đột ngột quay đầu lao vào màn sương mù dày đặc.

Trong đêm tối mịt mờ đến cực độ, bốn bề chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không thấy được gì cả, càng không thể xác định rõ nơi đi chốn về. Tạ Sầm Quan lững thững bước đi, chợt thấy phía xa có thứ như ánh sáng đom đóm. Đó là một ngọn đèn đơn độc, mà bên cạnh ngọn đèn còn có một đứa trẻ. Tạ Sầm Quan không ngờ rằng tại nơi ký ức sâu nhất của Bách Lý Quyết Minh lại chính là một đứa trẻ.

Đó có phải là tên kia khi còn nhỏ không? Tạ Sầm Quan cảm thấy rất kỳ quái, quay đầu lại nhìn trong bóng tối cũng không thấy Bách Lý Quyết Minh tiến vào. Ông mơ hồ cảm nhận được mình đã chạm vào cấm kỵ nào đó khi đi đến cấm địa sâu dưới đáy lòng của ác quỷ kia. Tạ Sầm Quan yên lặng rảo bước, bước chân bất giác cũng hết sức khẽ khàng. Ở một nơi yên tĩnh như vậy, cho dù có là kẻ nào đi chăng nữa cũng không dám phá vỡ lớp màn lặng thinh ấy.

Ông ngồi xổm xuống trước mặt bé trai kia, dáng vẻ vô cùng ung dung. Bé trai nhắm mắt ngồi một mình, đối diện là ngọn đèn hiu quạnh. Ánh lửa vàng rọi lên nửa gương mặt nó, soi sáng khuôn mặt tuấn tú và trắng trẻo kia, trên ấn đường còn có một đóa hoa sen đỏ rực. Tạ Sầm Quan cảm thấy đứa trẻ ấy giống như con búp bê sứ được người thợ thủ công tỉ mỉ điêu khắc vậy, là một sự tồn tại không hiện diện ở trần gian, quá lắm có chăng là ở các điện thờ mới thấy được một chút nét đẹp tựa trời ban này.

Có điều đứa nhỏ này thoạt nhìn khác hẳn với Bách Lý Quyết Minh, trên người nó có sự cô độc và đau thương hơn hẳn – một nỗi niềm mà Bách Lý Quyết Minh sẽ không bao giờ có. Hơi thở của đứa bé này quá đỗi yên tĩnh và lạnh lùng, giống hệt như từng đợt thủy triều trào dâng vậy, nó khiến con người ta bất giác nín thở.

Lúc ông ngồi xổm xuống thì bé trai mở mắt, con ngươi màu đỏ sậm sáng rực chuyển động. Đây là trí nhớ của Bách Lý Quyết Minh, tất cả cảnh tượng trong trí nhớ đều là ảo ảnh của quá khứ, nghĩa là bé trai này cũng là ảo ảnh. Nhưng không biết vì sao, khi Tạ Sầm Quan nhìn vào gương mặt của nó, ông lại có cảm giác mình đang bị đứa trẻ này nhìn chằm chằm.

“Bị Quỷ Mẫu đánh dấu là tế phẩm mà cũng dám đứng trước mặt ta làm càn.” Vẻ mặt bé trai hững hờ.

Tạ Sầm Quan sợ hãi, thằng nhãi này có thể nói chuyện với ông.

“Cút.” Bé trai nhẹ nhàng phun ra một chữ, sau đó đặt ngón trỏ lên mi tâm ông.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi Tạ Sầm Quan không thể nhìn rõ rốt cuộc bé trai đó đã dùng loại thuật pháp gì. Ngay lập tức hồn phách ông bị mất khống chế, hệt như bị thứ gì đó đánh thẳng vào, cả người nhanh chóng lùi về phía sau. Dòng ký ức điên cuồng tuôn chảy, ông nương theo đó mà rơi xuống, từ đầu đến chân đều chật vật. Ở ngoài tâm vực, khí đen theo ngũ khiếu của Bách Lý Quyết Minh điên cuồng thoát ra ngoài, giống như bầy rắn cướp đường chạy trốn vì đụng độ thiên địch, nhanh chóng tuôn ra rồi quay về cơ thể Tạ Sầm Quan. Sau khi hồn phách trở về đúng vị trí, Tạ Sầm Quan choáng váng, ông đưa tay vuốt ngực, sau đó nôn ra một búng máu.

Sức mạnh của bé trai kia lớn đến nỗi khiến ông không có cách nào phản kháng lại được.

Mãi một lúc lâu ông mới hồi phục lại tinh thần, Tạ Sầm Quan ngẩng đầu, thấy Bách Lý Quyết Minh lạnh lùng nhìn mình, “Ông đã nói với ngươi tâm vực của ông không dễ đột nhập như vậy.”

Trong lúc Tạ Sầm Quan bị nhốt ở tâm vực chịu hành hạ, Bách Lý Quyết Minh đã giải xong bùa tiểu quỷ. Y đứng lên cử động cánh tay, thuận tiện xé bùa trên người Bùi Chân và Mục Tri Thâm xuống. Mục Tri Thâm ngồi dậy, đầu bù tóc rối, ánh mắt mơ màng giống như vừa tỉnh ngủ.

“Tiền bối thật lợi hại.” Tạ Sầm Quan ho ra máu cười nói, “Không ngờ trong tâm vực của người còn giấu một nhân vật lợi hại như vậy.”

Bách Lý Quyết Minh không hiểu ông ta nói gì, vẻ mặt kinh ngạc.

“Hả?”

Chẳng trách tại sao lúc nãy ngươi bình thản ung dung thế, Tạ Sầm Quan nghĩ, dễ dàng để ông tiến vào tâm vực, cũng không hề ngăn cản ông đi vào sương mù, hóa ra là đã có sự chuẩn bị phía sau. Trước kia ông luôn cảm thấy Bách Lý Quyết Minh ngốc nghếch, nhưng giờ xem ra là đã xem thường y rồi.

“Dừng lại đi, nhàm chán quá.” Tạ Sầm Quan làm mặt quỷ, đoạn đi lên phía trước, trèo lên xà ngang như một con khỉ, một số quỷ ảnh trẻ con đi theo phía sau ông. Tạ Sầm Quan ngồi xổm ở trên nói: “Ta bán cho các người một đặc ân cuối cùng, chỉ khi phân thân của Quỷ Mẫu xuất hiện thì thời gian và không gian mới có thể trở về vị trí cũ. Bà già kia có phân thân là Yên Tĩnh, Tức Giận và Vui Mừng, phân thân này so với phân thân kia chỉ có ác hơn chứ không có ác nhất. Vừa rồi là phân thân Yên Tĩnh, là phân thân yếu nhất, cho nên bây giờ là cơ hội tốt cho các ngươi rời trại, tự nắm chắc đi.” Ông lùi về phía sau, trong tích tắc đã không thấy tăm hơi.

Bách Lý Quyết Minh kêu to: “Tên khốn nạn này muốn chạy đi đâu!”

Y lập tức leo lên xà ngang, Bùi Chân và Mục Tri Thâm cũng đuổi theo, quỷ vực khốn kiếp kia bị phá dỡ, trên mặt khung trang trí xuất hiện một lỗ trống không dễ phát hiện ra. Dáng người của Tạ Sầm Quan nhỏ nhắn nên chui tọt vào trong như một con cá chạch vậy, Bách Lý Quyết Minh cao hơn ông rất nhiều, chỉ có thể chen đầu và cổ vào, tới phần bả vai thì bị kẹt lại. Tạ Sầm Quan đứng vững trên sợi xích sắt bên ngoài, dùng khẩu hình miệng khoa trương nói với y, “Không hẹn ngày gặp lại”, sau đó còn lấy một tay nải từ sau thắt lưng ra. Bách Lý Quyết Minh trừng hai mắt, đó là tay nải hoa gấm trắng tùy thân của Bùi Chân, tên kia lấy hồi nào vậy? Tạ Sầm Quan lấy ngọc băng thiền của Vô Độ từ trong đó ra, sau đó cười tủm tỉm với Bách Lý Quyết Minh.

Khó trách ông tìm cách bao vây Bách Lý Quyết Minh, thì ra là thèm muốn ngọc băng thiền!

Đồ khốn nạn, Bách Lý Quyết Minh tức muốn ói máu, liều mạng chen ra ngoài.

Bùi Chân ở phía sau nói: “Tiền bối, người không thể thu xương nhỏ lại được đâu, đừng miễn cưỡng.”

Tạ Sầm Quan chậm rãi lui ra sau rồi ẩn mình vào bóng tối. Bách Lý Quyết Minh kẹt ở đó, không thể tiến cũng không thể lùi. Y nhìn xuống thì lập tức lo lắng trong lòng, phía dưới mặt đất chảy đầy chất dịch của thi thể, mà ả cổ dài bị chế trụ kia cũng đã biến mất. Một hàng dấu chân đen nhầy nhụa từ vị trí đó kéo ra bên ngoài. Bách Lý Quyết Minh nhìn theo dấu chân, thấy nó biến mất ở chỗ bóng tối mà ngọn đèn không chiếu đến được, nơi dấu chân cuối cùng có một đôi bàn chân nhợt nhạt đang đứng nhưng lại bị bóng đen che phủ, không thể thấy rõ phần phía trên bắp chân.

Không cần nhìn tiếp, đó ắt hẳn là ả đàn bà cổ dài kia.

Trái tim Bách Lý Quyết Minh lạnh lẽo như trải một lớp băng, y duỗi tay túm lấy Bùi Chân ở phía sau, ý bảo hắn kéo y vào ngay.

Ai ngờ Bùi Chân không kéo y vào, ngược lại còn đẩy y ra. Bách Lý Quyết Minh không trông mong gì có thể tâm ý tương thông với Bùi Chân, nhưng không ngờ hắn thật sự không hiểu ý y như vậy.

“Tiền bối, mau đi ra, mau lên!” Bùi Chân nói, giọng điệu vô cùng gấp gáp.

Sao thế này? Phía sau truyền đến âm thanh “kẽo kẹt kẽo kẹt” vô cùng quỷ dị, Bách lý Quyết Minh tức khắc phản ứng lại, nhất định là trong từ đường xuất hiện chuyện bất thường.

Mục Tri Thâm nói: “Nhanh lên, hắn đang bò tới đây.”

Ai đang bò tới đây? Bách Lý Quyết Minh không nhìn thấy được, trong lòng rất lo lắng. Tạ Sầm Quan đã đi rồi, phía sau ngoại trừ Mục Tri Thâm và Bùi Chân thì còn ai nữa đâu? Khoan đã, Bách Lý Quyết Minh nghĩ tới, còn có cái túi da mà y mang đến, trong đó có nửa cái thi thể.

____

Tác giả có lời muốn nói:

Đi ngang qua ký túc xá của sinh viên chưa tốt nghiệp, mấy đứa trẻ đó phấn chấn năng động xiết bao, mà tui đã già rồi, ngày nào cũng chỉ muốn nằm một chỗ.

Giường có khung[ĐM-Edit] ĐỘ ÁCH - Dương Tố - Chương 42


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.