Bác Văn trăm công ngàn việc nên cũng chỉ tới thăm có một buổi còn lại phân phó Bách Điền cùng một vài người nữa thay nhau tới chăm sóc cho Lý Nhất Trung vẫn còn đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện.
Trong số những người được cử đi, Bách Điền là người hăng hái nhất.
Hôm nào rảnh rang thì lăn lê ở bệnh viện từ sáng tới tối, bận thì tan sở liền tới chăm người ốm.
Lý Nhất Trung nhìn Bách Điền đang cẩn thận gọt táo cho cậu ta ăn thì nhướng mày tra hỏi:
“Trong đoàn đội, cậu là người nhiệt tình lui tới chăm sóc tôi nhất…”
“Còn không phải do tôi lo lắng cho cậu à? Thấy không, đây là thể hiện tình đồng chí mặn nồng đấy!”
“Không cần đâu, tôi thấy mình khỏe như voi rồi.
Nghe tiểu Mặc nói sếp dạo này bận lắm, cậu là người gần sếp nhất cũng nên về giúp đỡ đi.
Có gì tôi nhờ vả tiểu Mặc là được rồi…”
“Không được!…!À, ý là tôi cảm thấy không an tâm ấy.
Cậu cũng biết tôi rất lo cho sức khỏe của cậu mà?!”
“Lo cho tôi hay nhìn trúng vị bác sĩ nào rồi nên phải lấy cớ chăm sóc gì đó để tăm tia?”
“…”
Lý Nhất Trung nhàn nhã thưởng thức miếng táo được cắt bỏ vỏ sạch sẽ mà Bách Điền bổ cho mình.
Bách Điền bị chọc đúng chỗ ngứa dù rất muốn phản đối nhưng miệng lúc này cứ như bị ai đó khâu vào chẳng thể nói thêm gì.
Cậu cũng đang rất buồn phiền, rõ là lần đầu tiên cùng Bác Văn tới thăm thì thấy cô ấy nhưng sau này đến lại không hề gặp được cô ấy.
Gọt táo xong thì tới bóc cam, Bách Điền vẫn đang chăm chỉ với vai trò một người vợ chăm chồng bệnh thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Một nữ y tá tay cầm giấy bút từ từ bước vào.
Bách Điền nhìn vào mắt nữ y tá ấy, trong phút chốc ánh mắt cậu từ một màu u tối liền sáng hơn cả sao trên trời, chính là cô ấy!
Bách Điền lập tức căng thẳng, cả người đứng thẳng dậy như thể bị sếp mắng.
“Tôi đến kiểm tra bệnh nhân.” Giọng cô ấy thật ngọt ngào, trong thâm tâm Bách Điền như đang gào thét tới điên loạn.
“V-Vâng!”
Nữ y tá đó vào đo lại huyết áp cho Lý Nhất Trung, hỏi anh xem có cảm thấy không khỏe chỗ nào không rồi xin phép rời đi.
Thấy cô ấy rời đi, Bách Điền tay chân luống cuống không biết làm như nào.
Khó lắm mới lại gặp được mà cô ấy rời đi trong chóng vánh.
“Đuổi theo người ta đi…!Lấy tạm cái cớ là tôi bao giờ có thể xuất viện gì gì đó…”
Nghe theo Lý Nhất Trung, Bách Điền không đáp lại mà phi nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Nữ y tá đó đang bước đi tới cuối hành lang, cậu vội vàng đuổi theo như sợ sẽ làm lạc mất dấu cô ấy.
“Cô gì ơi!”
Nữ y tá dừng bước, ngoảnh đầu lại thấy Bách Điền đang tiến gần về hướng mình: “Vâng, anh có chuyện gì muốn hỏi sao?”
“Bệnh nhân phòng 105 ấy, ban nãy cô có qua xem thử.
Tôi muốn hỏi cậu ấy…!vết thương hoàn toàn đỡ chưa, bao giờ thì có thể xuất hiện?”
“À…”
“Vết thương bên hông phải nhìn chung đã lành rồi nhưng còn phải ở viện thêm 1 tuần nữa để chúng tôi theo dõi thêm đảm bảo khi anh ấy xuất viện sẽ không có vấn đề gì.”
“Cảm ơn cô.”
“Không có gì, đây là nghĩa vụ của chúng tôi!”
“Còn nữa…!Tôi có thể hỏi tên cô là gì không?”
Nữ y tá ngây người, cứ tưởng người đàn ông này sẽ hỏi mình thêm về sức khỏe hay vấn đề gì liên quan tới bệnh nhân, không ngờ anh ta lại hỏi tên cô: “Dạ? À…!Tên tôi là Tô Duệ.”
Tô Duệ, cái tên này thật đẹp.
Tên đẹp mà người còn đẹp nữa chứ.
“Lần đầu tới thăm bạn có gặp qua cô nhưng sau này lại không thấy.
Cô không được ủy thác để ý đến cậu bạn tôi sao?”
Tô Duệ bật cười, khuôn miệng thì đã bị khẩu trang che mất nhưng đôi mắt thì không, lúc cô cười ánh mắt hóa thành vầng trăng khuyết xinh đẹp.
“Ở bệnh viện, bác sĩ chính sẽ thường xuyên tới kiểm tra các chỉ số cơ thể cũng như vết thương của bệnh nhân mà mình chịu trách nhiệm.
Còn y tá sẽ đi kiểm tra cũng như hỏi thăm bệnh nhân rồi báo cáo cho bác sĩ, không cố định bệnh nhân nào hết.
Một ngày chúng tôi thăm khám rất nhiều người, không có tôi sẽ có người khác tới hỏi thăm bạn anh thôi.”
Cô nói xong thì cúi đầu chào Bách Điền rồi nhanh dời tới các phòng bệnh khác.
Bách Điền thì vẫn cứ ngẩn ngơ lơ mơ như người trên mây.
Cậu thực sự đã bị chìm sâu vào đôi mắt cáo sắc sảo kia rồi.
Cậu quay trở về phòng bệnh vẫn thấy Lý Nhất Trung đang gặm nhấm đống hoa quả được cậu cẩn thận cắt bỏ vỏ cho.
Lý Nhất Trung thấy đồng đội quay trở về thì hớn hở:
“Sao rồi, hỏi được tên cô ấy không?”
“…!Tên là Tô Duệ.”
“Òà, tên hay nha.
Nhìn qua dáng người cùng khuôn mặt ẩn sau khẩu trang có thể đoán được là một mỹ nữ.
Mắt nhìn không tồi nha! Để đấy, khi nào cô ấy lại tới thăm bệnh tôi giúp cậu thăm dò cho, yên trí mà làm việc!”
Không hổ là đồng đội tốt!
Tô Duệ hết ca trực, quay về phòng thay đồ rồi xách túi ra về.
Cô đứng chờ taxi bên lề đường nhưng mãi không thấy xe nào ngang qua.
Trong lúc chờ có nhắn tin tán gẫu cho Quân Dao.
[Dao Dao, hôm nay có một viên cảnh sát tới thăm bạn, lúc mình đi còn chạy lại hỏi chuyện rồi hỏi luôn tên mình.
Mình cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn mình rất không bình thường?]
Quân Dao cũng rất nhanh chóng trả lời lại.
[Cảnh sát sao?]
[Đúng vậy, cùng làm cảnh sát giống chồng sắp cưới của cậu.]
[Có khi nào nhìn trúng cậu không?]
Quân Dao cùng Tô Duệ quen thân nhau từ nhỏ, hai người lớn lên cùng nhau nhưng mỗi người một hướng đi riêng.
Quân Dao thì theo đuổi sự nghiệp viết lách, Bách Điền theo ngành y cụ thể làm hộ lý y tá nên khi vừa lên đại học liền cắp vali sang nước ngoài.
Tuy đã rất nhiều năm liền họ không gặp nhau nhưng cũng không vì thế mà tình cảm giảm sút.
Tô Duệ cũng biết được rõ chuyện hôn nhân của Quân Dao nhưng chưa từng thấy mặt Bác Văn nên khi Bác Văn tới thăm Lý Nhất Trung cô ở đó cũng không hề nhận ra.
[Khoan đã…!Cậu về nước rồi?]
[Về từ tết nhưng bận bịu lo chuyện nhà ở dọn dẹp nên quên không nói với cậu.
Lúc nhớ ra thì dì Đình nói cậu bay tới thành phố C rồi.]
[Ok, đợi mình về sẽ tích cực bồi cậu!]
[Hừ, người sắp có chồng thì có thể tự do tự tại như vậy sao?]
…
Đợi mãi chẳng thấy chiếc xe nào tới, Tô Duệ chán chường định cuốc bộ về nhà thì từ đâu lòi ra một chiếc xe moto dừng ngay trước mặt cô.
“Y tá Tô Duệ! Cô còn chưa về sao?”
“Chẳng phải còn chưa bắt được xe sao?”
“Nhà cô ở đâu?”
Tô Duệ đọc địa chỉ của mình ra.
Không phải do cô cả tin mà vì lấy danh dự nghề nghiệp của cậu ra, Tô Duệ không e ngại mà bộc bạch.
“Thật trùng hợp, nhà tôi cũng cùng đường đó.
Chi bằng để tôi chở cô về đi?”
“Sẽ không phiền tới anh chứ?”
“Sẽ không!”
Cứ thế mà cô lên xe cậu ngồi vô cùng tự nhiên, một chút e dè gì đó cũng không có luôn.
Tô Duệ tự mình đội mũ bảo hiểm, trước khi đi Bách Điền còn quay lại dặn dò cô:
“Bám chắc vào.
Moto đi sẽ rất nhanh!”
Bách Điền ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng cô sẽ nghe theo.
Tô Duệ nghiêng người ôm chặt eo cậu khiến cậu không khỏi nóng lòng bối rối.
Rất nhanh xe phóng đi, chỉ khoảng 10 phút sau đã an toàn đưa Tô Duệ về đến trước cổng một tòa chung cư.
Cô cởi mũ ra đưa lại cho anh rồi cảm ơn.
“Không có gì, hẹn gặp lại.”
“Anh về cẩn thận, hẹn gặp lại.”
Có trời có đất và có chính bản thân Bách Điền mới rõ, nhà cậu với nhà cô ngược đường nhau hoàn toàn.
Bây giờ lái xe quay trở về nhà ít nhất cũng mất nửa tiếng nhưng vì tấm lòng say mê cái đẹp mà cậu sẵn lòng lái xe xa hơn một chút để có thể được đưa cô về tới tận nhà.
Đúng là dại gái thì đầu thai kiếp sau cũng không bỏ được!.