Bàn tay to lớn của Diêm Quan Thương nắm chặt hộp đồ ăn lạnh, rõ ràng không định giao món đồ trong tay mình ra.
Sắc mặt người đàn ông cực kỳ khó coi, ánh sáng từ tủ lạnh hắt lên người hắn, một nửa gương mặt bi giấu trong bóng đêm, nhìn qua có hơi đáng sợ, chủ yếu là do khí chất của bản thân người đàn ông này khiến người ta cảm thấy chỉ một giây nữa thôi hắn sẽ cho bạn một nắm đấm.
Khuôn mặt Diêm Quan Thương căng cứng, tức giận đến mức hàm răng gần như sắp bị hắn nghiến đứt.
Hắn đã nhẫn nại đủ lâu, ròng rã năm ngày không chạm vào một miếng đồ ngọt, thời gian còn lại hắn không thể nào vượt qua được nữa.
Là người ở bên cạnh hắn năm sáu năm nay, mặc dù trong lòng Tô Chiết vẫn sinh ra nỗi sợ hãi đối với hắn, nhưng cũng đã sớm thành thói quen.
Khi cùng đối phương xử lý công việc, tuyệt đối không được lùi bước về sau, một bước cũng không được.
Chỉ cần hắn nắm được một chút sơ suất, sẽ không còn cơ may trở mình tiếp tục thương lượng với hắn.
Tô Chiết nuốt nước bọt: “Đây là vì muốn tốt cho ngài, sau một tuần ngài có thể tiếp tục ăn đồ ngọt để lạnh, chỉ thêm hai ngày nữa thôi”.
Diêm Quan Thương căn bản không chịu nghe lời khuyên: “Thiếu hai ngày cũng không tính là bao”.
“Cậu chủ nói rất đúng”.
Tô Chiết: “Ngài thấy hai ngày cũng không tính là bao, thế thì đợi hai ngày nữa ăn cũng được”.
Diêm Quan Thương:…
Lời này nói hết, khuôn mặt người đàn ông càng đen, giống như bị tức giận không nhẹ, lồng nguc dưới áo ngủ phập phồng lên xuống.
Người đàn ông này rất tự giác chăm lo cho dáng hình cơ thể, dù cách một tầng áo ngủ cũng cảm nhận được sức mạnh to lớn trong lồng nguc hắn.
Vì muốn cho đối phương một bậc thang, Tô Chiết dịu giọng hỏi thăm: “Cậu chủ, tại sao nửa đêm lại xuống ăn vụng?”
Diêm Quan Thương bĩu môi, nét mặt mang theo ngạo mạn: “Ai cũng không cho tôi ăn, tôi chỉ có thể làm vậy”.
Biểu cảm trên gương mặt Tô Chiết chết lặng.
À, hóa ra ngài cũng biết mình sai.
Nhìn đồ ngọt lạnh băng đang bị nắm chặt trong bàn tay to lớn, Tô Chiết tốt bụng thuyết phục: “Bởi vì mọi người muốn tốt cho thân thể của ngài”.
Diêm Quan Thương khó chịu, giọng nói đã mất kiên nhẫn: “Dù sao cũng không phải thân thể của cậu.”
“Bởi vì là thân thể của ngài cho nên mới càng phải để tâm”.
Lời của đối phương đã lộ ra lo lắng: “Nếu ngài lại trở bệnh thì phải làm sao bây giờ?”
Diêm Quan Thương nghe xong sững người, nhưng rất nhanh, hắn đã tỉnh táo lại, “Tôi sinh bệnh chứ không phải cậu sinh bênh”.
“Cậu chủ, bệnh ở trên người ngài, đau ở tại lòng tôi”.
Diêm Quan Thương:…
Nhưng mà nhiệt độ mát lạnh lan tỏa trong lòng bàn tay, không thể có chuyện Diêm Quan Thương bỏ nó lại ngăn tủ.
Mấy ngày liên tiếp ăn gì cũng không thấy vị, cả cơm cũng không thiết ăn nữa, hắn đã chịu đựng đến giới hạn, không khỏe không tốt gì đó hắn không muốn quan tâm.
Biết cứng quá mức không được, Tô Chiết bắt đầu mềm giọng, “Cậu chủ, tốt nhất là đừng ăn”.
Giọng điệu ngập tràn lo lắng,
Diêm Quan Thương không hề muốn nghe, “Nếu tôi cứ ăn thì sao?”
“Sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe”.
“Tôi không quan tâm”.
Ai ngờ ngau sau đó, đối phương hét to một tiếng: “Không được!
Tô Chiết chính trực thẳng thắn, “Tôi không cho phép ngài tự chà đạp chính mình như vậy!”
Diêm Quan Thương:…
Hiện giờ Tô Chiết vẫn còn nhớ rõ hình ảnh Diêm Quan Thương bị ngộ độc thực phẩm ngã xuống bên người anh, có thể rõ ràng trông thấy sức sống dường như dần dần biến mất, đối với anh mà nói, bị bệnh là một sự tình vô cùng đáng sợ.
Ở trong thành phố này, không phải, trong thế giới với nhịp độ sống nhanh như hiện tại, không một ai muốn bị bệnh, cũng không ai dám bị bệnh.
Bầu không khí chìm trong im lặng ngắn ngủi, hai người họ lâm vào tình thế giằng co, không ai chịu lùi bước.
Tô Chiết không lùi bước bởi vì anh biết, một khi anh lùi bước anh chính là người thua.
Diêm Quan Thương không lùi bước bởi vì tính tình chó của hắn đã trỗi dậy, hắn đang tức điên lên.
Dường như Golden cũng biết hai người đang cãi nhau, yên lặng nằm một bên không lên tiếng, sợ tai họa giáng xuống đầu nó.
Trong lúc nhất thời chỉ còn âm thanh đạp bánh xe của hamster phía xa xa.
Cạch cạch cạch cạch…
Tô Chiết phá vỡ sự yên tĩnh trước, “Đã khuya lắm rồi, cậu chủ để đồ ăn vào tủ, trở về ngủ đi”.
“Tôi ăn xong sẽ về ngủ”.
“Nhưng ngài không thể ăn”.
“Cậu cứ làm như chưa từng nhìn thấy”.
“Như thế sao được?” Tô Chiết, “Chẳng lẽ cậu chủ không hiểu chuyện, tôi cũng không hiểu chuyện giống cậu?”
Diêm Quan Thương:…
Tại sao lời này nghe cứ là lạ.
Thấy người đã nguôi giận, Tô Chiết nhanh chóng đi đến, cầm lấy hộp đồ ngọt lạnh băng.
Diêm Quan Thương: “Cậu…”
Người đàn ông đang định tiến lên, một giây sau đã cảm nhận được bắp đùi của mình bị kéo xuống.
Chỉ thấy Golden vốn đang nằm sấp trên mặt đất đã đứng dậy, hai chân trước bổ nhào lên đùi hắn.
“Gâu!”
Golden: Đừng đánh nhau!
Diêm Quan Thương hít sâu một hơi, mẹ nó, không ăn thì không ăn.
Tô Chiết cũng biết lúc này đối phương đã mất hứng ăn uống, anh chào hỏi hắn quay về phòng mình, để Diêm Quan Thương ở lại tự mình tỉnh táo.
Tô Chiết vừa đi được mấy bước, Diêm Quan Thương cũng định quay về phòng, ai ngờ hắn mới đi được một bước Golden lại nhào tới.
Cún to bám chặt lấy chân anh trai nó, còn trình diễn cả một điệu Waltz nho nhỏ.
Diêm Quan Thương cúi đầu nhìn Golden: “Mày cho rằng tao muốn đánh cậu ta?”
Golden: “Gâu!”
Sắc mặt Diêm Quan Thương lập tức thối đến cực hạn: “Tao muốn đánh cậu ta thì mày cản tao, cậu ta cướp đồ ăn của tao sao mày không đi lên cản lại?!”
Có lẽ Golden nghe hiểu lời của hắn, nó sững sờ một lát, sau đó tụt mông xuống, chuồn đi.
Diêm Quan Thương:…
Mẹ kiếp, một kẻ hai kẻ kẻ nào cũng đối xử với hắn như vậy.
Đến cùng, ai mới là chủ nhà?
Hắn phải mau chóng đuổi người đi thôi.
Thực ra vừa rồi hắn cũng không oán gì Golden, Diêm Quan Thương cao lớn mạnh khỏe, đứng ở đó cứ như một ngọn núi, lại có gương mặt hung ác của Trương Phi, sắc mặt hắn đen sì, tưởng như định động tay động chân với Tô Chiết thật.
Mặc dù hắn không hề có ý nghĩ như thế
Sau khi về phòng, Tô Chiết trèo lên giường nằm.
Anh có thể hiểu được nỗi lòng muốn ăn đồ ngọt của Diêm Quan Thương, dù sao người có thể ăn cơm với đường đã là một kẻ coi ngọt như mạng, chỉ có điều một tuần chưa hết, anh sợ hắn ăn rồi cơ thể sẽ không ổn.
Anh tính toán lại thời gian, đợi hai ngày nữa trôi qua, anh sẽ ra ngoài mua cho Diêm Quan Thương một chiếc bánh ngọt.
Biết hắn không muốn thừa nhận mình thích ăn ngọt, anh có thể dùng cớ chúc mừng hắn khỏi bệnh để mang đến cho hắn ăn.
Nghĩ đi nghĩ lại anh chìm vào giấc ngủ say lúc nào không biết, sáng sớm hôm sau Tô Chiết rời giường, trong đầu còn ngẫm nghĩ đến chuyện mua bánh ngọt, đối phương thích đồ ngọt anh liền đặt chiếc bánh ngọt cho hắn sớm một chút.
Kế hoạch đã lập sẵn sàng, chờ buổi chiều có thời gian rảnh anh liền ra ngoài đặt bánh.
Tô Chiết mặc quần áo xong xuôi đi xuống tầng, lúc đến phòng ăn mới phát hiện không thấy bóng dáng ngày nào cũng thấy, bữa sáng trên bàn cũng không có dấu hiệu đã được động qua.
Lúc này, cô đầu bếp vội vàng đi tới: “Tiểu Tô”.
Tô Chiết xoay người nhìn cô.
Sắc mặt cô đầy khó xử: “Tiểu Tô, đồ ăn hôm nay cô làm không tốt hả, cô thấy hình như cậu chủ không muốn ăn sáng”.
Tô Chiết mỉm cười an ủi cô, nói: “Không đâu ạ, có lẽ do hôm nay khẩu vị của cậu chủ không tốt”.
Thấy cô đầu bếp đi rồi, Tô Chiết mới cất bước ra tới phòng khách, chỉ thấy người đàn ông đã ngồi trong phòng khách rộng lớn này nghe thời sự buổi sáng.
Tô Chiết ho khan một cái, nói: “Cậu chủ, ngài đã muốn ăn sáng chưa?”
Người đàn ông lạnh giọng: “Không ăn”.
Rất rõ ràng, Diêm Quan Thương không được ăn đồ ngọt nên náo loạn muốn tuyệt thực.
Nhưng hành động như vậy đối với Tô Chiết căn bản là vô dụng.
Dù sao, chiêu này khi còn bé anh đã dùng đến phát ngán.
Nhưng Tô Chiết vẫn khuyên nhủ hồi lâu, cuối cùng Diêm Quan Thương cũng chịu ăn bữa sáng.
Buổi chiều, Tô Chiết giả bộ có chút chuyện ra ngoài đặt bánh gato.
Anh nhìn người đàn ông và chó cùng nhau ngồi phơi nắng, mở miệng dặn dò, “Cậu chủ, tôi sẽ lập tức trở lại, nếu có chuyện gì ngài nhớ gọi các cô trong nhà”.
Người đàn ông lười biếng đáp lời.
Tô Chiết liên tục căn dặn: “Ngài phải nhớ, tuyệt đối không được ăn đồ linh tinh đấy”.
Diêm Quan Thương đã mất kiên nhẫn: “Ai thèm ăn chứ”.
Tô Chiết hài lòng ra khỏi cửa, âm thanh cánh cửa lớn đóng lại truyền tới.
Cạch—
Tai của Diêm Quan Thương cùng Golden giật giật.
Biết khẩu vị của Diêm Quan Thương, Tô Chiết cố ý đi tới một cửa hàng bán đồ ngọt nổi tiếng đặt bánh gato, hẹn thời gian nhận bánh xong, trên đường trở về anh đi ngang qua con đường bày sạp bán hoa quả, gặp một bà cụ đang đẩy xe anh đào.
Tô Chiết dừng bước chân, bác sĩ nói Diêm Quan Thương có thể ăn hoa quả, ngày hôm qua anh không cho hắn ăn hoa quả đóng hộp bởi vì trong đó có nước đường.
Mấy ngày nay hắn không được ăn đường, nhịn đến khó chịu, Tô Chiết bước đến mua ba cân, bên trong tràn đầy anh đào đỏ rực.
Tô Chiết: Hẳn là đủ cho ngài ấy ăn thoải mái.
Sau đó Tô Chiết lên xe bus trở về, thay giày trước cửa rồi đi vào trong nhà.
“Cậu chủ, tôi về rồi”.
Nói xong, anh không đợi người trả lời, đã vội vàng đi vào trong bếp rửa anh đào.
Diêm Quan Thương và Golden vẫn duy trì tư thế ngồi y như lúc Tô Chiết ra ngoài, tựa như tượng băng giữa mùa đông, gần như không hề động đậy,
Tô Chiết bê bát anh đào tới, muốn cho Diêm Quan Thương nếm thử.
“Cậu chủ”.
Tâm trạng anh hiện giờ vô cùng tốt, giọng nói mềm mại khiến người nghe cảm thấy tựa như mình đang giẫm vào mây.
Thế nhưng lúc Tô Chiết ôm bát anh đào đi đến, đứng trước mặt người đàn ông, anh lại sững sờ.
Diêm Quan Thương có thể cảm nhận được ánh nắng bị anh che kín: “Sao thế?”
Tô Chiết nhìn Diêm Quan Thương, im lặng một hồi: “Cậu chủ, sau khi tôi đi ngài đã ăn đồ ngọt, đúng không?”
Lời mới nói xong, người đàn ông đã cứng đờ: “Không có”.
Trả lời xong, hắn lại giấu đầu lòi đuôi sờ sờ khóe miệng.
Hắn nhớ kỹ mình đã lau miệng sạch sẽ rồi mà.
Tô Chiết: “Cậu chủ, chứng cứ còn trong thùng rác”.
Diêm Quan Thương:…
Người đàn ông âm thầm nuốt nước bọt, bắt đầu chột dạ không dám đáp lời.
Vốn hắn còn tưởng đối phương sẽ nổi giận, ai ngờ đối phương lại im lặng thật lâu, về sau anh không nói câu gì nữa, nhét bát anh đào vào tay hắn.
Ngửi được mùi hương của anh đào, Diêm Quan Thương sững sờ.
Chỉ nghe thấy giọng điệu thất vọng và buồn bã của người kia: “Tôi còn tưởng ngài sẽ tuân thủ lời hứa”.
Một câu này rất nhỏ rất nhẹ, nhỏ đến mức chỉ hai người họ nghe thấy được, ngay cả Golden cũng không nghe thấy.
Cảm giác áy náy đột nhiên từ trong lòng tràn ra, Diêm Quan Thương không biết nên trả lời thế nào.
Tô Chiết đẩy kính, anh biết đối phương bắt đầu áy náy rồi, quyết định dạy cho người này một bài học.
Anh cố gắng giữ giọng điệu đáng thương, cúi người xuống gần hắn, “Tôi biết ngài kiên trì rất vất vả, cho nên cố ý ra ngoài mua anh đào cho ngài, hi vọng tâm trạng của ngài khá hơn một chút.
Nhưng bây giờ ngài đã ăn đồ ngọt rồi, chắc hẳn không muốn ăn anh đào của tôi nữa”.
Anh vươn tay qua cầm lấy cái bát trong tay đối phương.
“Cậu chủ không ăn…!thôi quên đi”.
Bàn tay người đàn ông rõ ràng có dùng sức giữ lại.
Giọng nói của đối phương tựa như chóp đuôi chú mèo, như có như không lướt qua tai hắn, làm cho lòng hắn tê dại một trận.
Hắn không ngờ sau khi đối phương phát hiện, không những không tức giận, ngay cả tủi thân và dạy bảo cứng nhắc cũng không nói với hắn.
Tô Chiết ôm bát anh đào, lời nói tiếc hận: “Tôi còn tưởng ngài sẽ rất thích nó”.
Nói xong, anh định quay người rời bước.
Nghe thấy tiếng bước chân, Diêm Quan Thương mở miệng: “Cầm lại đây”.
Tô Chiết dừng bước, không nói lời nào.
Người đàn ông cắn răng, “Tôi sai rồi”..