Tô Chiết bưng đĩa trái cây, đứng cách đó không xa.
Là người một nhà nhỉ, hẳn là người một nhà.
Thật kỳ lạ, lại nhìn thêm một chút.
Căn biệt thự của Diêm Quan Thương không phải một căn biệt thự lớn bình thường, chỉ mỗi phòng khách ở tầng một thôi đã ngang ngửa ba căn nhà anh đang ở, ghế sofa cũng là hàng thiết kế riêng, chiều rộng chiều dài tuy không đến nỗi to khủng bố nhưng cũng to hơn bình thường một chút.
Lúc này Quý Vân Đoan và Diêm Quan Thương mỗi người ngồi một bên, dù không tính là xa, nhưng lại tựa như xa muôn vạn dặm.
Hơn nữa Diêm Quan Thương đang trưng ra gương mặt thối, Quý Vân Đoan ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.
Tô Chiết đặt đĩa trái cây xuống bàn, “Cô Diêm, bạn nhỏ, mời hai vị ăn chút trái cây”.
Nói xong, anh cầm dĩa cắm xuống một miếng dưa hấu, đặt vào trong tay Diêm Quan Thương.
“Cậu chủ, trái cây”.
Diêm Quan Thương không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.
Diêm Tình Anh quay người trông thấy một màn như thế, hết sức ngạc nhiên.
Cô không nghĩ một người có lòng tự trọng mạnh như Diêm Quan Thương sẽ để người khác chăm sóc cho mình đến vậy.
Nhưng suy nghĩ kỹ một lát, hiện tại hai mắt em trai không nhìn thấy, nhiều hành động đương nhiên không tiện, không xác định được phương hướng, người giúp đỡ lại là một hộ lý xem như cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng cô vẫn không khỏi đánh giá thêm về Tô Chiết, dù sao một vài thứ xinh đẹp sẽ luôn hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Cậu hộ lý này có khí chất và tướng mạo vô cùng xuất sắc, mặc dù giọng nói hơi quái dị, nhưng lời nói việc làm đều bình tĩnh tự nhiên.
Cô không nói ra được mình có cảm nhận gì, bởi vì người này mang đến cho người ta cảm giác rất nhã nhặn phong độ lại lạnh nhạt nhưng chính vì cái cảm giác lạnh nhạt này tồn tại, lại khiến người khác sinh ra tâm lý phản nghịch muốn thân cận với đối phương.
Diêm Tình Anh cười nói: “Cảm ơn, làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền”.
Tô Chiết cười nói: “Là việc tôi nên làm.”
Bởi vì thân phận hiện giờ của anh là một hộ lý.
Sau khi hỏi thăm xem đối phương còn muốn uống gì nữa không, Tô Chiết quay trở lại nhà bếp, đây cũng là ý định tránh né theo bản năng của anh.
Những người có liên quan đến Diêm Quan Thương, anh càng gặp họ nhiều, về sau rời khỏi nơi này trở về công ty lỡ gặp lại họ, thì thân phận hộ lý rất có khả năng sẽ bị bại lộ.
Điều này với Tô Chiết mà nói, nó có thể phát triển thành một nhân tố nguy hiểm, giống như một quả bom nổ chậm bên người, không biết lúc nào sẽ phát nổ, cho nên anh phải cố gắng hết sức để không ở chung quá nhiều với người khác.
Anh và Diêm Tình Anh chưa từng chân chính gặp mặt, nhưng thực ra hai người họ đã từng cùng tham gia một bữa tiệc rượu.
Lúc ấy Diêm Tình Anh khoác cánh tay chồng mình, cười cười nói nói.
Anh thì đang mải xem xét các nhà đầu tư lớn có khả năng hợp tác với công ty trong bữa tiệc rượu này, vội vàng nhìn lướt qua một lượt.
Một cái nhìn lướt qua đã trông thấy đối phương.
Người anh quen biết không phải Diêm Tình Anh mà là chồng của cô ấy – người trước đó đã từng bàn bạc chuyện đầu tư với công ty họ, còn Diêm Tình Anh chỉ là trùng hợp lướt mắt ngang qua, vậy nên ban nãy khi cô đứng ở trước cửa, anh không nhận ra được.
Mà đối phương cũng rất có thể có ý nghĩ giống như anh, trong bữa tiệc anh trùng hợp liếc mắt nhìn thấy đối phương một lần, chính anh cũng không xác định được đối phương có thể nào cũng trùng hợp liếc mắt tới chỗ anh hay không.
Lồng ngực Tô Chiết bây giờ tựa như có vô số cậu bạn nhỏ cầm chày gỗ từng cái từng cái đập vào lồng ngực, gõ đến mức lông mày anh giật giật, khó tránh khỏi làm cho lòng người hốt hoảng.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng |||||
Thế nên sau khi anh mang hoa quả sang, Tô Chiết lại tìm cớ quay về nhà bếp chờ đợi.
Cô đầu bếp nhìn anh, khó hiểu: “Tiểu Tô, nhà có khách tới, sao cháu không ở lại bên đó?”
Tô Chiết chỉ có thể nở nụ cười: “Chị gái của cậu chủ dẫn con trai tới thăm, cháu sợ mình ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của họ”.
Lời của anh có chứng có cứ, hai chị em nhà người ta đã lâu không gặp, đương nhiên phải tâm sự vài câu.
Anh là một hộ lý, nói thế nào cũng là người ngoài, ở nơi đó nghe người nhà người ta nói chuyện đâu có thích hợp.
Cô đầu bếp: “À, hóa ra là vậy”.
Sau đó cô đầu bếp thấy đứa nhỏ có vẻ cô đơn, liền lấy cho anh một chiếc ghế gấp: “Vậy bạn nhỏ lại đây gọt khoai tây hộ cô đi, cô chiên chút khoai tây cho bạn nhỏ ăn nhé”.
Tô Chiết: Bạn nhỏ cảm ơn cô ạ…
Cứ như thế, Tô Chiết ngồi trên chiếc ghế gấp, đợi cô đầu bếp chiên khoai tây.
Ở nơi khác, sau khi Diêm Tình Anh thấy Tô Chiết mang nước đến xong, ánh mắt vẫn một mực dính chặt trên người anh, thẳng cho đến khi bóng dáng đối phương biến mất.
Diêm Tình Anh quay đầu mở miệng, “Em tìm cậu hộ lý này ở đâu ra thế?”
Diêm Quan Thương lạnh lùng trả lời, “Quý bà Diêm tìm tới.”
“Chả trách.”
Bà Diêm và cô đều là những kẻ đam mê sắc đẹp.
Diêm Quan Thương không hiểu ý của cô.
Diêm Tình Anh cầm hoa quả lên đưa cho Quý Vân Đoan, cậu nhóc nhận đồ bắt đầu nhai nhóp nhép.
Diêm Tình Anh chăm sóc cho con trai xong, tiếp tục nói chuyện với em họ: “Mẹ em tìm được một cậu hộ lý rất tuấn tú”.
Diêm Quan Thương: “Tuấn tú?”
Diêm Tình Anh nghe được sự nghi ngờ trong giọng nói của hắn: “Chả lẽ lại không phải? Dáng dấp gương mặt đều rất dễ nhìn”.
Dứt lời, lúc này cô mới nhớ ra Diêm Quan Thương đã mù: “À, chị quên, tạm thời em không nhìn thấy”.
Diêm Quan Thương:…
Đối phương tới nhà hắn lâu như vậy mà cho đến tận bây giờ hắn cũng chưa từng tò mò tướng mạo của đối phương như thế nào, nguyên nhân chính là vì hắn có ý định đuổi người đi, thế nên người ta dài ngắn ra sao hắn không quan tâm cho lắm.
Thế nhưng khi Diêm Tình Anh nhắc đến, đột nhiên trong lòng lại có chút tò mò, tuy rằng không quá nhiều.
Ngón tay thon dài gõ nhịp xuống: “Chị cảm thấy cậu ta đẹp trai à?”
“Đương nhiên rồi”.
Diêm Tình Anh đáp rất chắc chắn: “Nếu chị sinh muộn năm năm, chị sẽ kết hôn với cậu ấy”.
Diêm Quan Thương nghe xong, nhất thời không thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cậu hộ lý, bởi vì chỉ cần Diêm Tình Anh khen ngợi, chắc chắn người được khen ngợi rất đẹp trai.
Nhưng giọng nói của cậu hộ lý này rất đặc biệt, làm hắn khó có thể liên tưởng được ngoại hình.
Trong đầu hắn đột nhiên nhớ lại giọng điệu phiền nhiễu của đối phương, yết hầu nhấp nhô, mở miệng hỏi: “Cậu ta trông thế nào?”
Diêm Tình Anh: “Có hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng.”
Diêm Quan Thương:…
Còn cần chị nói nữa hả?
Diêm Tình Anh pha trò, “Chị không ngờ em sẽ chấp nhận tìm một hộ lý tới chăm sóc.”
Diêm Quan Thương không được tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, “Chẳng qua là bị cố ý nhét vào”.
Ngay từ đầu hắn đã không muốn.
Sau này cũng sẽ không giữ lại.
Diêm Tình Anh thấy cái dáng chó của em trai, lười nhiều lời với hắn: “Hôm nay mẹ con chị ở chỗ nào vậy?”
“Để em bảo người thu dọn phòng khách tầng hai”.
Diêm Tình Anh nhìn đồng hồ, đến giờ cô phải uống vitamin rồi.
Cô đứng dậy định đi lấy cốc nước ấm, Quý Vân Đoan thấy mẹ định đi, sợ đến mức dưa cũng không dám ăn nữa, bàn tay nhỏ nóng nảy bám lấy mẹ.
“Mẹ ơi”.
Diêm Tình Anh vỗ đầu con trai: “Mẹ đi một lát rồi về, con nói chuyện với cậu trước đi”.
Nói xong, cô còn trêu ghẹo: “Sợ cái gì, cậu Quan Thương cũng đâu có ăn thịt con”.
Quý Vân Đoan nhìn Diêm Quan Thương một cái, run rẩy.
Cậu thật sự không ăn thịt người ạ?
Sau khi Diêm Tình Anh đi ra, phòng khách chìm vào yên lặng ngắn ngủi, Quý Vân Đoan lấy hết dũng khí: “Con là Quý Vân Đoan”.
“Diêm Quan Thương”.
Im lặng.
Diêm Quan Thương chưa từng ở chung một chỗ với trẻ nhỏ, nhưng thông qua cuộc đối thoại vừa rồi của hai mẹ con, hắn biết Quý Vân Đoan sợ hắn, tình trạng này hình như từ khi đứa nhỏ được sinh ra đời nó đã biểu hiện rất rõ.
Lúc ấy Diêm Tình Anh vừa sinh em bé chưa lâu, ngay trong tháng đầu cô mới sinh nở, Diêm Quan Thương đã tới thăm.
Lúc ấy trong phòng có không ít người, thằng nhóc Diêm Đông Lâm kia cũng cùng đến.
Thấy hắn vừa đẩy cửa đi vào, cậu chàng đã gọi: “Anh, mau tới nhìn xem, em có cháu trai rồi này”.
Diêm Quan Thương vốn cho rằng mình không có gì tò mò về trẻ con mới sinh, nhưng sau khi trông thấy Quý Vân Đoan được quấn trong tã lót vẫn khó tránh khỏi có chút xúc động.
Nhưng hắn là một người đàn ông trưởng thành, cao lớn thô kệch đứng đó đã đủ che kín cánh cửa, thế nên hắn không hề tiến lên, chỉ ở bên cạnh nhìn thêm vài lần.
Ai ngờ về sau người thân nhìn ngắm thèm thuồng, ai cũng hiếm lạ muốn đi lên ôm một cái.
Diêm Quan Thương không định ôm nên không đứng lẫn vào chỗ họ, nào ngờ thằng nhóc ngỗ nghịch Diêm Đông Lâm kia lại ôm đứa nhỏ tới.
“Anh, anh ôm một cái đi”.
Diêm Quan Thương mở miệng từ chối.
Một giây sau, mẹ Diêm đập tới một cái, bảo hắn làm cậu mà không có lương tâm.
Thực ra không phải Diêm Quan Thương không có lương tâm, chỉ là lúc đó Quý Vân Đoan mới nhỏ bằng cánh tay hắn, có khi còn nhỏ hơn một đoạn.
Hẳn chưa từng làm bất cứ công việc gì yêu cầu sự cẩn thận tỉ mỉ, sức lực không biết nặng nhẹ, sợ ôm vào là vỡ.
Nhưng sau một hồi ỡm ờ hắn vẫn nhận lấy.
Lần ấy hắn ôm lấy Quý Vân Đoan, toàn thân Diêm Quan Thương cứng đờ, không dám dùng chút sức nào trên cánh tay cả, sợ làm cho cháu đau.
Cậu bé nhỏ xinh thế này, không phải nói bóp là bóp ch3t rồi hả?
Diêm Quan Thương đứng im mặc người khác điều chỉnh tư thế cho mình, rũ mắt nhìn cậu nhóc.
Chỉ thấy chú heo con mới rồi còn cười đùa không ngậm được miệng lúc này đã nhếch môi lên.
“Oa oa oa!!!”
Diêm Quan Thương:…
Diêm Quan Thương đen mặt, đưa cậu bé cho người khác, heo con mới lấy lại được nét mặt tươi cười.
Vợ chồng Diêm Tình Anh mang tiếng là cha mẹ ruột, thấy con trai khóc còn cảm thấy thú vị, cười toe toét đòi Diêm Quan Thương ôm thêm mấy lần để xem con trai có khóc nữa hay không.
Rất rõ ràng, con trai càng khóc càng to.
Diêm Quan Thương:…
Sau này Diêm Quan Thương không ôm Quý Vân Đoan thêm lần nào nữa, mấy năm nay nhân dịp sinh nhật của cậu bé, nếu hắn rảnh sẽ đến gặp mặt một lần.
Nhưng lần nào Quý Vân Đoan cũng trốn sau lưng bố mình lặng lẽ meo meo nhìn hắn, dáng vẻ sợ hãi rõ ràng.
Diêm Quan Thương không quan tâm lắm đến thằng nhóc này, biết đối phương sợ hắn, Diêm Quan Thương không quay đầu, không ép thằng bé nhìn thẳng vào chính mình.
Tô Chiết ngồi bên ghế gấp chờ cô đầu bếp chiên khoai tây, cách đó không xa truyền tới tiếng nói: “Cho tôi một ly nước”.
Lông mày Tô Chiết giật nảy, vội vàng đứng lên, hơi cứng đờ người rót cho cô ấy một cốc nước, “Xin mời”.
Diêm Tình Anh cười nhận lấy: “Cảm ơn cậu”.
Uống xong vitamin, cô ấy lại nhìn Tô Chiết tò mò: “Cậu tới đây bao lâu rồi?”
Trong những tình huống thông thường Tô Chiết sẽ không nói dối: “Gần ba tháng”.
Diêm Tình Anh giật mình, không ngờ anh có thể ở lại nơi này lâu đến vậy.
Cô đầu bếp mời người tới: “Cô Diêm có muốn ăn chút khoai tây không, vừa mới chiên xong đấy”.
Diêm Tình Anh: “Được ạ, được ạ”.
Vừa lúc có thể nán lại nơi này thêm một lát, cho Diêm Quan Thương và Quý Vân Đoan ở chung với nhau.
Lúc nãy ở xa thì không cảm nhận được, hiện tại cô Diêm tới trước mặt mình, cô đầu bếp mới phát hiện ra cô gái này rất cao, hình như cao đến ngang mặt Tiểu Tô rồi.
Cô đầu bếp không khỏi mở miệng: “Tiểu thư đúng là vừa cao vừa gầy”.
Diêm Tình Anh ăn khoai tây: “Không cao đâu ạ, cháu chỉ được một mét bảy thôi”.
Diêm Tình Anh ăn thêm mấy miếng, định đi sắp xếp hành lý.
Cô đầu bếp nhìn dáng người của cô gái, thở dài.
“Tiểu Tô, cô Diêm thực sự chỉ cao có một mét bảy sao?”
Tô Chiết lấy chiều cao của chính mình ra để so sánh, “Có lẽ là tầm một mét bảy lăm ạ”.
Cô đầu bếp: “Sao cháu biết?”
“Bởi vì người nói mình cao một mét bảy chỉ có hai loại”.
Cô đầu bếp: “Hai loại nào?”
“Đàn ông một mét sáu lăm và phụ nữ cao hơn một mét bảy”..