Trong đêm tối yên tĩnh, ánh lửa đột ngột sáng lên, Tô Chiết khó tránh khỏi cảm thấy bất ngờ.
Lúc này không biết Diêm Quan Thương kiếm đâu ra được một que diêm cán dài, ánh lửa bừng lên rực sáng. Diêm Quan Thương mày rậm mũi cao, ngũ quan góc cạnh sắc nét, diện mạo đúng tiêu chuẩn hệ nồng nhan*, trong khoảng không gian giao thoa giữa bóng đêm và ánh lửa, thân hình cao lớn của người đàn ông ẩn khuất một nửa trong bóng tối, tạo thêm vài phần thần bí.
(*) Hệ nồng nhan: 浓颜系 chỉ những người mày rậm mắt to, ngũ quan chiếm phần diện tích lớn trên gương mặt, góc cạnh sắc nét.
Tô Chiết lúc này không đeo kính, khung cảnh trước mắt hơi mơ hồ, vì thế nên anh cũng tiến lên phía trước thêm một bước.
Hai người đang đứng ở nơi này quả thực ghép không ra được một con mắt tốt.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Lần đầu tiên nét mặt Tô Chiết xuất hiện sự mất tự nhiên, anh giơ tay lên gãi gãi tóc: “Cảm… cảm ơn”.
Đã nhiều năm trôi qua anh không hề quan tâm đến ngày sinh nhật, thuở bé thấy người ta tổ chức còn âm thầm ước ao, sau khi lớn lên rồi thì lại chẳng cảm thấy thế nào.
Chủ yếu trong tiềm thức của Tô Chiết đã bài xích ngày lễ này, khi còn rất nhỏ mỗi lần sinh nhật anh đều trải qua cùng với người trong gia đình, ký ức vui vẻ không lo lắng không muộn phiền một mực lưu giữ trong trái tim.
Nhưng bởi vì lưu giữ quá sâu, cho nên mới sinh ra sự chối bỏ, dù sao anh cũng không thể phủ nhận, tuổi thơ của anh có một mái ấm êm đềm, mà người đàn ông kia lúc ấy đối với anh vẫn là một người cha tốt.
Chỉ mỗi tội trẻ em không thể hiểu được, con người rồi sẽ đổi thay.
Ánh lửa đốt que diêm thành một thanh gỗ đen sì, mắt thấy nó sắp đốt xuống tay Diêm Quan Thương, Tô Chiết nghiêng thân thể về phía trước, vội vàng thổi tắt ngọn lửa.
Giây phút thị lực của Diêm Quan Thương hồi phục, hắn chỉ kịp nhìn thấy một đôi môi đang làm ra hành động thổi lửa, không đợi hắn kịp nhìn kỹ gương mặt của người ta thì bóng đêm đã thêm lần nữa tiến đến.
Không phải bởi vì khoảng thời gian thị lực của hắn hồi phục quá ngắn ngủi, mà bởi vì ánh sáng duy nhất chốn này đã bị thổi tắt, không còn nhìn được bất cứ thứ gì.
Nếu vẫn như ngày thường, không có ngọn lửa vừa rồi thì đứng ở nơi đây vẫn có thể nhìn thấy, nhưng ánh lửa ban nãy chói lòa quá độ, nó vừa được dập đi thì xung quanh dường như đã biến thành đen sẫm hơn.
“Đã ước chưa?”
Tô Chiết không đeo kính nên híp mắt nhìn về phía đối phương, thời gian que diêm cháy hết giỏi lắm thì được vài giây, thời gian ngắn như vậy, anh hoàn toàn không kịp ước.
Diêm Quan Thương: “Nguyện vọng của cậu là gì?”
Tô Chiết hơi ngơ ngác: “Dạ?”
Diêm Quan Thương lặp lại một lần nữa: “Tôi hỏi cậu, nguyện vọng của cậu là gì?”
Tô Chiết li3m li3m đôi môi hơi khô, mấy chuyện như ước nguyện này mang ra hỏi anh, đúng là có chút khó nghĩ ra ngay được.
Nhưng chỉ là một nguyện vọng nhỏ thôi mà, Tô Chiết thuận miệng chọn một cái: “Muốn được đi ngắm sao”. (*Ngôi sao – Tinh Tinh)
Thành phố lớn không giống nông thôn, bầu trời đêm đen kịt phần lớn chỉ có mỗi mặt trăng đủ kiên trì sáng tỏ, mà từ khi tới thành phố, Tô Chiết rất ít khi ngửa đầu ngắm sao, bởi vì anh có ngước nhìn, chắc cũng không thấy được mấy ngôi sao đang sáng.
“Biết rồi”.
Tô Chiết không hiểu ý của đối phương, ngài ấy muốn giúp anh thực hiện nguyện vọng hả?
Diêm Quan Thương đã trở thành người có tình yêu thương như thế từ bao giờ?
Diêm Quan Thương không nói thêm câu gì, để lại một lời như vậy, sau đó mò mẫm trong đêm đen quay lại phòng.
Tô Chiết: “Tôi đưa ngài về”.
“Không cần”.
Tô Chiết đưa mắt nhìn theo đối phương lên tầng an toàn, sau đó anh mới quay về phòng của mình.
Lấy điện thoại di động ra xem thời gian, đã quá mười hai giờ, anh bỏ ý định gọi điện thoại về cho mẹ.
Sau đó lại biến thành con cá ướp muối nằm ngửa ra giường, mười phút sau bỗng nhiên anh đột ngột mở to hai mắt.
Nguyện vọng nói ra rồi chẳng phải sẽ mất linh nghiệm sao?!
Sau đó nữa anh yên lặng nhắm mắt lại, nguyện vọng chỉ là đi ngắm sao, không thể nào mất linh được.
Mười giờ sáng ngày hôm sau, Tô Chiết đeo kính râm mang khẩu trang đứng trước cổng sở thú.
Anh nở nụ cười cứng đờ liếc mắt nhìn sang người bên cạnh: “Cậu chủ, tại sao chúng ta lại đến sở thú vậy?”
Diêm Quan Thương rất có lý lẽ đáp lời: “Không phải cậu muốn đi xem Tinh Tinh hả?”
Tô Chiết:…
Anh thu hồi lại suy nghĩ tối qua.
Quả nhiên ước nguyện ngày sinh nhật nói ra sẽ mất linh thật.
Diêm Quan Thương tưởng tượng bề ngoài của chú Tinh Tinh, không ngờ đối phương lại có khẩu vị như vậy, thích loại tướng mạo giống với tổ tông.
Tô Chiết nhìn chỗ soát vé vào trong sở thú, mặc dù Tinh Tinh này không phải ngôi sao, nhưng nhìn cũng không tệ lắm, mà đây là lần đầu tiên anh tới sở thú, trong lòng cảm thấy rất mong đợi.
Tô Chiết cầm vé vào cửa trong tay, để trống một bàn tay khác dắt tay đối phương.
Sắc mặt Diêm Quan Thương không thay đổi gì, nhưng trong tâm lý không còn quá chối bỏ hành động nắm tay của anh như lần đầu nữa, ngược lại, hắn còn cảm thấy không tệ.
Trái tim trong l0ng nguc một lần lại một lần nhảy lên, nhịp tim không khác gì những lúc hắn mới vận động xong.
Diêm Quan Thương cảm thấy hơi khó chịu nhưng không định buông tay người ta ra. Giọng nói của Tô Chiết mang theo chút vui sướng vì lần đầu được đi vào chỗ như thế này: “Cậu chủ, chúng ta đi đến nơi nào trước đây?”
Diêm Quan Thương: “Không phải đến để xem Tinh Tinh hả?”
Tô Chiết nhận sách hướng dẫn trong tay nhân viên, nhanh chóng nhìn thấy khu vực dành cho Tinh Tinh, nắm tay người ta, hứng thú dạt dào đi sang bên đó.
Diêm Quan Thương có thể rõ ràng cảm nhận được niềm vui từ người bên cạnh, “Thích không?”
“Thích”.
Tô Chiết trả lời không chút do dự, mặc dù quà sinh nhật xuất hiện sai số, nhưng anh vẫn vui vẻ vô cùng.
Tô Chiết không phải người mạnh miệng, trợ lý Tô cũng không phải người như vậy, với một ngày lễ sinh nhật bình thường, anh không quan tâm để ý đến, nhưng khi thực sự có người muốn trải qua sinh nhật cùng anh, vui sướng trong lòng giống như con đầm ngủ say đã lâu bỗng dưng xuất hiện nước chảy, không ngừng dâng lên lan tràn ra bên ngoài.
“Cảm ơn cậu chủ, cậu chủ tốt nhất”.
Tô Chiết nở nụ cười khác hẳn với nét cười bình thường anh luôn mang trên mặt, không phải cái nụ cười kinh doanh anh cố ý mang ra để đẹp lòng người khác nữa.
Diêm Quan Thương được khen mặt hơi đỏ, không ngờ cậu hộ lý nhỏ sẽ vui sướng đến mức độ này. Hắn quay sang chỗ khác, giọng điệu ngạo mạn nhưng mất tự nhiên, cứ như đây chỉ là việc nhỏ không đáng bàn: “Thứ này nào có là gì…”
Nói xong lại cố gắng lắng nghe sự phấn khởi từ miệng người bên cạnh.
Hắn thích người này nói lời dựa dẫm vào hắn.
Bàn tay đang dắt hắn kia bởi vì hưng phấn mà nắm chặt hơn một chút, Diêm Quan Thương không giận, để yên cho người ta cầm, cứ như trước giờ hắn chưa từng quá khó chịu với chuyện tiếp xúc thân thể.
“Anh ơi, hai người đã hôn môi chưa vậy?”
Câu hỏi của Diêm Đông Lâm bỗng nhiên vang lên trong đầu.
Tô Chiết quay sang định nói một câu, ai ngờ lại trông thấy được khuôn mặt của Diêm Quan Thương đỏ bừng bừng.
“Cậu chủ, ngài sao vậy?”
Thấy sắc mặt hắn khác lạ, Tô Chiết tiến đến gần xem: “Ngài không thoải mái sao?”
Đối phương tiến lại gần, sắc đỏ trên mặt của Diêm Quan Thương càng thêm mất tự nhiên, giọng nói cứng đờ: “Không có gì”.
Tô Chiết vươn tay sờ sờ mặt hắn: “Ngài nóng hả?”
Diêm Quan Thương giống như bị bỏng, trong đầu nhớ tới đôi môi hắn trông thấy đêm qua, vội vàng quay mặt sang chỗ khác, “Không nóng”.
Tô Chiết căn dặn: “Nếu ngài không thoải mái, nhớ phải nói với tôi đấy”.
Diêm Quan Thương người to dáng cao đứng trong đám đông, ngoan ngoãn để người ta nắm tay dắt đi về phía trước.
Tô Chiết dứt lời thì xoay người tiếp tục đi ngắm Tinh Tinh.
Đi du lịch sở thú một ngày, hai người cùng nhau ngồi xe trở về nhà.
Trên đường về điện thoại của Diêm Quan Thương reo vang, Tô Chiết cầm lấy đưa qua cho hắn.
“Anh Quan Thương, em đây”.
Diêm Quan Thương: “Ai?”
Diêm Tòng Trí:…
Tô Chiết:…
Một chút tình thân ngài cũng không có hả?
Diêm Tòng Trí hít sâu một hơi, tự khuyên nhủ chính mình không nên xúc động: “Là em, Diêm Tòng Trí đây”.
Diêm Quan Thương nghe xong, nét mặt đột nhiên sinh ra hứng thú, Tô Chiết nhìn hắn, trái tim khẽ đập thịch một cái.
Nụ cười xấu xa này không giống người tốt một chút nào.
Giống y như nụ cười lần trước khi hắn chuẩn bị chỉnh ông tổng giám đốc kia.
Diêm Tòng Trí nói ra lý do đã sớm chuẩn bị từ trước: “Từ sau buổi họp mặt của gia đình, đã lâu lắm rồi em không gặp được anh Quan Thương, thế nên tối nay em muốn sang nhà thăm anh một bữa, anh có ở nhà không ạ?”
Sắc mặt Diêm Quan Thương vẫn bình thường: “Ở”.
“Vậy thì tốt quá rồi, gần đây em mới kiếm được mấy bình rượu ngon, vừa lúc mang đến biếu anh”.
Hàn huyên thêm mấy câu, bên kia cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại xong, Diêm Tòng Trí ra dấu với người ngồi bên cạnh.
Người ngồi bên cạnh hắn ta chừng hơn bốn mươi tuổi, trên cổ có vết sẹo kéo dài đến tận phần hàm dưới, giọng nói thô ráp khàn đục.
“Đồng ý rồi?”
Diêm Tòng Trí gật đầu: “Phải”.
Người kia bất ngờ, không nghĩ lại dễ dàng như vậy: “Nó sẽ không chờ cháu ở nơi ấy đấy chứ?”
Diêm Tòng Trí lắc đầu: “Không đâu, hiện tại hai mắt anh ta không nhìn thấy, anh ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”
Người kia nghe được lúc này mới thở phào một hơi, nhưng vẫn không yên tâm hoàn toàn: “Nhớ kỹ, lần này phải tìm hiểu được tình huống hiện tại của Diêm Quan Thương. Bên công ty, chúng ta đã hối lộ hết các cổ đông, chỉ cần đẩy Diêm Đông Lâm xuống dưới, lần bầu cử tiếp theo số phiếu của cháu hoàn toàn đủ khả năng đi lên nắm quyền. Đến lúc đó chuyện của bố cháu, cháu chỉ cần động một ngón tay, ông ấy có thể ra khỏi nhà tù rồi.”
Diêm Tòng Trí: “Vị trí của Đông Lâm hiện giờ có vẻ hơi khó khăn”.
“Có gì mà khó khăn, cháu cứ làm y như Diêm Quan Thương trước đó là được”.
Trong lòng Diêm Tòng Trí thoáng qua một suy nghĩ: “Đông Lâm là người không có suy tính gì, không nên làm như thế với cậu ấy”.
Người kia khó chịu: “Vậy cháu còn định đợi tới khi nào, chờ đến khi chú của cháu cũng bị bắt vào tù sao?! Chú và bố cháu là bạn tốt nhiều năm, lần trước chú cũng ra tay giúp đỡ bố cháu mấy lần”.
Diêm Tòng Trí lộ ra sắc mặt khó xử: “Đến lúc đó rồi nói tiếp đi”.
Ép buộc người ta quá cũng không ổn, người kia đổi đề tài: “Nhớ châm ngòi ly gián quan hệ của Diêm Quan Thương và thằng hộ lý bên cạnh hắn. Không phải cháu từng nói cháu suýt chút nữa đã bại lộ mọi chuyện trước mặt thằng hộ lý đó sao? Lần này có cơ hội nhớ phải nắm chặt, đừng để một con kiến làm hỏng chuyện lớn”.
Diêm Tòng Trí: “Cháu biết rồi”.
Một nơi khác, Tô Chiết lờ mờ nghe ra có người muốn tới nhà, mở miệng hỏi: “Cậu chủ, tối nay có khách đến nhà ạ?”
“Ừ”.
“Ai thế ạ?”
Anh vệ sĩ ngồi ghế trên giật mình, vội vàng xoay người định bảo đối phương đó không phải lời nên hỏi.
Một giây sau, Diêm Quan Thương trả lời: “Diêm Tòng Trí”.
Vệ sĩ:…
Ngài cứ nuông chiều cậu ấy tiếp đi.
Tô Chiết nghe xong, nhớ lại nhân vật này.
Cửa sổ mở ra một khe hở, Diêm Quan Thương nghe thấy một tiếng hừ tức giận đi kèm cơn gió thổi từ bên ngoài vào.
“Sao thế?”
Tô Chiết cố ý làm vậy bởi vì anh luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện Diêm Tòng Trí cho Diêm Quan Thương nghe, nhưng hắn ta là người thân của Diêm Quan Thương, anh không biết tình cảm của hai người họ như thế nào nên khó nói thẳng, lỡ đâu đụng chạm trúng thứ không nên ngay cả bản thân cũng toi mạng.
“Tôi không thích hắn”.
Diêm Quan Thương nhíu mày: “Không thích?”
Tô Chiết: “Sau này ngài ít giao lưu cùng hắn đi”.
Người đàn ông đột nhiên cảm thấy hào hứng: “Tại sao?”
Giọng nói của đối phương mang theo chút tủi thân: “Nếu ngài không chịu thì thôi vậy”.
Rặt một vẻ không thèm để ý đến hắn nữa. Diêm Quan Thương vốn đang dựa vào ghế vội ngồi thẳng dậy: “Tôi chưa từng nói tôi sẽ không đồng ý”.
Giọng điệu của hắn không hề dịu dàng, cách nói chuyện vẫn giống như lúc thường, lời nói ra cứ tựa như sắp mất kiên nhẫn với người ta.
Nhưng ý của hắn vốn không phải như thế, trước giờ chưa ai từng dạy hắn thế nào là dịu dàng, mà trên cơ bản thì hắn cũng không cần phải học.
Tô Chiết không nói lời nào.
“Tôi sẽ bảo cậu ta hôm nay đừng đến nữa”.
Tô Chiết sững sờ, anh không ngờ đối phương sẽ làm như vậy. Nhưng hiển nhiên Diêm Quan Thương để người đến nhà chắc chắn hắn có chuyện muốn làm, anh đành đưa tay ngăn động tác của đối phương lại: “Không cần đâu, trong lòng ngài có tôi là đủ”.
Trái tim của Diêm Quan Thương tựa như mới bị thứ gì nện trúng, yết hầu nhấp nhô, không hề có ý định hất bàn tay đang lôi kéo cánh tay hắn.
“Tôi chỉ không muốn ngài giao lưu nhiều cùng với người này, không phải muốn can thiệp vào công việc của ngài, làm ngài khó xử”.
Hình như đối phương đang sợ hắn hiểu lầm, Diêm Quan Thương trả lời: “Không đâu”.
“Thật?”
“Nếu cậu không thích thì tôi sẽ ít gặp gỡ cậu ta”.
“Tôi biết cậu chủ tốt nhất mà”.
Diêm Quan Thương nghe vào lòng thật thoải mái, hôm nay thời tiết quả là không tệ.
Về tới nhà, Tô Chiết lên phòng thay bộ quần áo khác, vừa định xuống tầng thì bà Diêm gọi sang.
Bà Diêm: “Em trai ơi!”
Tô Chiết: “Sao thế chị?”
Bà Diêm: “Hôm nay chị đã nhờ đại sư coi bói, đại sư phán rằng trợ lý của Quan Thương gần đây sẽ dính phải một kiếp”.
Tô Chiết nhất thời nghe không hiểu: “Porsche ấy ạ?”
Bà Diêm:…
(*) Một kiếp: yī jié: Gặp phải tai nạn
Porsche: bǎoshíjié: Một hãng xe.
Ở đây ý bà Diêm là bạn Tô sắp gặp nạn, bạn Tô nghe nhầm thành sắp có xe.