Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 113: Ngoại truyện: Tiểu Điềm Điềm



Lần đầu tiên gặp gỡ Diêm Mãng là mùa hè năm Bạc Điềm bảy tuổi. Nhờ có người giới thiệu, bà nội anh được một nhà giàu thuê về làm người giúp việc.

Bố mẹ anh ly hôn năm anh ba tuổi, ai cũng không muốn nuôi. Tòa án phán quyền nuôi dưỡng cho người bố, nhưng ông ta vốn chẳng muốn nuôi dưỡng con trai mình. Đến cùng vẫn là máu mủ ruột rà, bà nội không nỡ để cháu mình khổ sở, dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn nhất quyết giữ cháu lại nuôi. Qua lời kể của bà, Bạc Điềm biết được mẹ anh đã kết hôn, bố anh thì từ thời anh hiểu chuyện chưa từng gặp lại. Mà Bạc Điềm cũng không muốn gặp bọn họ, anh chỉ cần một người thân là bà nội đã đủ rồi.

Xuống xe bus, anh xách túi giúp bà, đi một hồi lâu, cả hai đến được một khu kiến trúc xinh đẹp, cảnh sắc xung quanh càng lúc càng phồn hoa.

Bạc Điềm ngửa đầu vừa đi vừa ngắm nghía: “Bà ơi, chỗ này đẹp thật đấy ạ”.

Hóa ra trên thế giới này vẫn còn có những vùng đất tươi đẹp như thế này, so với những căn nhà màu xám xịt thấp bé chỗ họ ở đẹp hơn rất nhiều, xung quanh còn trồng không ít hoa tươi diễm lệ, có người chăm sóc trông nom. Nhưng dù nơi này có đẹp đến mức nào đi nữa, Bạc Điềm vẫn không nỡ xa căn nhà thấp bé của mình và bà ngoại, mặc dù nó vừa cũ vừa nát nhưng anh đã quen sống ở đó nhiều năm.

Bà nội bảo, sau này anh phải ở cùng chỗ làm việc với bà, đó là một gia đình giàu có, người giúp việc cũng có nơi ở riêng.

Bạc Điềm nghe xong đã choáng váng, còn có thể cho cả bà nội và anh ở lại cơ á. Nhà cô chú đối diện căn nhà của anh với bà nội thường xuyên cãi nhau về vấn đề nhà ở, trong ấn tượng của anh nhà ở rất đắt đỏ, không thì chẳng đến nỗi có người lại cãi nhau vì nó, nhưng công việc hiện tại của bà nội lại có thể đến hẳn nhà người ta ở lại.

Càng đi về phía trước, con đường càng đẹp đẽ, cây xanh hoa cỏ bốn phía lộng lẫy rực rỡ. Bạc Điềm phì phò ôm túi quần áo, rất nhanh đã cùng bà nội đi đến một chiếc cổng vào nguy nga tráng lệ.

Bạc Điềm ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chói lọi khiến anh không nhìn được đến cùng cánh cửa kia cao đến chừng nào, chỉ thấy cách đó trăm mét có một đài phun nước thật to, tia nắng rơi xuống hòa vào dòng nước đang phun ra, biến thành một khoảng cầu vồng nho nhỏ.

Bà nội nâng tay ấn xuống chuông cửa bên cạnh tường cao, chờ lúc cửa lớn mở rộng, bà cúi đầu bảo anh: “Tiểu Điềm, vào trong rồi không được nói lung tung gì đâu nhé, đã nhớ chưa?”

Bạc Điềm tò mò đặt câu hỏi: “Bà ơi, thế nào là nói lung tung ạ?”

Bà nội cũng không biết giải thích như thế nào, bắt một đứa trẻ tuân thủ phép tắc là điều rất khó khăn, nhưng Bạc Điềm trước giờ luôn rất nghe lời: “Nghĩa là ngoại trừ chào hỏi, người khác không hỏi con thì con đừng mở miệng, cũng đừng tùy tiện nhìn ngó xung quanh, đã nhớ rồi chứ?”

Bạc Điềm không hiểu tại sao phải làm như vậy, nhưng trong tiềm thức anh biết bà nội nói gì cũng vì muốn tốt cho mình, lời bà nói không thể sai, thế là anh gật đầu ngoan ngoãn nghe lời bà.

Cánh cửa lớn rộng mở, Bạc Điềm bước từng bước chân nhỏ theo sau bà nội, đầu tiên là đến nơi cất đồ đạc. Anh nhìn công trình kiến trúc quý phái trước mặt, hơi nghẹn họng không biết nói gì, sau đó theo chân bà đến gặp quản gia.

Bạc Điềm rất hợp mắt người ta, vừa bảo mình muốn giúp bà nội làm việc trong nhà, quản gia đã sắp xếp cho anh một công việc liên quan đến sửa soạn lại tủ quần áo trong nhà.

Quản gia nghiêm túc mở miệng, bảo với Bạc Điềm cùng bà nội: “Gần đây bà chủ đang bị bệnh cần nghỉ ngơi, hai người nhớ phải giữ yên lặng, đã hiểu rồi chứ?”

Bạc Điềm nghe lời gật đầu. Không lâu sau đó anh gặp được vị bà chủ quý phái sang trọng kia, nhìn qua thì mới tầm khoảng hơn ba mươi thực chất tuổi tác đã quá bốn mươi, khí chất không giống người bình thường, và có lẽ do nguyên nhân bệnh tật nên sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng vẫn không thể che đi dung mạo mỹ lệ của bà.

Bạc Điềm chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt, bà nội đã dặn nơi này không phải cái gì cũng có thể nhìn.

Lúc tới nhà họ Diêm, Bạc Điềm đang được nghỉ hè, thế nên ngày nào anh cũng theo bà nội làm việc trong nhà. Nhiều công việc cũng không cần dùng mấy sức, khu vực cần quét dọn luôn luôn cố định, cuộc sống mới dễ dàng hòa hợp.

Bạc Điềm có bề ngoài ưa nhìn, trắng trắng mềm mềm như một cậu bé tuyết, làm xong việc giúp bà nội sẽ giúp việc cho người khác, trong nhà có không ít người làm quý anh, có kẹo hay đồ ăn vặt sẽ nhét cho Bạc Điềm một vài cái.

Lần nào Bạc Điềm cũng không chịu nhận, chỉ có khi bà nội bảo được phép nhận anh mới lễ phép cầm lấy, còn cúi người nói lời cảm ơn.

Kỳ nghỉ hè cứ thế trôi qua, một ngày nọ Bạc Điềm xách nước hộ cô giúp việc ngoài cửa lớn, vừa xách ra đến ngoài cửa thì bắt gặp một người đang từ xa xa đi lại.

Người kia có vóc dáng rất cao, chân dài thẳng tắp, mặc đồng phục học sinh cấp ba, khuôn mặt đẹp trai, mày rậm mắt sâu, sắc mặt nghiêm túc cẩn thận, vô cùng ưa nhìn.

Lần đầu tiên Bạc Điềm gặp được một người đẹp đến vậy, xách thùng nước nhìn đến ngây người, trong lúc nhất thời quên mất lời dặn không được nhìn lung tung của bà nội. Lúc người kia sắp đi đến gần, cô quét dọn bên cửa vội kéo Bạc Điềm sang bên, đẩy đầu anh, hai người cùng nhau cúi xuống: “Cậu chủ”.

Diêm Mãng không thèm nhìn hai người họ, đi thẳng vào trong.

Bạc Điềm thấy người đi, ánh mắt còn dõi theo không bỏ. Cô giúp việc gõ đầu anh một cái, “Tiểu Điềm, sau này không được nhìn chằm chằm cậu chủ như thế nữa!”

Giọng điệu của cô rất nghiêm khắc.

Bạc Điềm ngoan ngoãn nghe lời, cô giúp việc tiếp tục nói: “Tính tình vị cậu chủ này không được tốt, không ai dám chọc ngài ấy. Tuổi cháu còn nhỏ, mặc dù ngài ấy không so đo, nhưng cháu vẫn phải cẩn thận một chút, đã hiểu chưa?”

Bạc Điềm gật đầu, quan sát phương hướng đối phương đã đi: “Cháu phải gọi ngài ấy là cậu chủ ạ?”

“Ừ”. Cô giúp việc ngừng một lát: “Nhưng chờ khi cậu ấy kế thừa gia tộc hoặc qua tuổi ba mươi thì phải gọi là ông chủ”.

Bạc Điềm khẽ gật đầu.

Sau đó anh nghe người ta kể, cậu chủ kia là con trai của vị phu nhân đang dưỡng bệnh trong nhà, năm nay mười bảy tuổi, tên là Diêm Mãng.

Cách vài ngày Diêm Mãng sẽ đến nơi này thăm mẹ một lần, trong lòng Bạc Điềm Diêm Mãng là người đẹp nhất anh từng gặp, mặc dù không được phép nhìn lung tung, nhưng mỗi lần hắn đến, anh đều không nhịn được lén lút ngắm hắn, dần dần trở thành thói quen.

Tính cách Diêm Mãng không tốt, người giúp việc không dám gây chuyện trước mặt hắn, lần nào phải dâng trà cũng nhờ Bạc Điềm mang sang.

Bạc Điềm vui vẻ không hề từ chối, nếu gặp được khi tâm tình tốt, Diêm Mãng còn nói chuyện cùng anh vài câu, mặc dù lần nào mở miệng cũng lạnh lùng.

Ban đầu Diêm Mãng cảm thấy cậu nhóc này thật quái lạ, trong nhà sao có thể thuê một đứa trẻ nhỏ thế này làm người giúp việc, lại còn lúc nào cũng dán mắt vào người hắn.

Hắn liếc mắt nhìn qua, bé con này lập tức không hề keo kiệt, ngoạc miệng cười với hắn, tuy hơi ngốc nghếch nhưng cực kỳ đáng yêu.

Bé con chịu thân thiết với hắn như vậy, đến nay chỉ có mình Bạc Điềm.

Nghĩ đến những đứa trẻ thân thích gặp trong tiệc tối của gia tộc, không ai thấy hắn lại không chạy, không khác gì trông thấy lão sói xám trong cuốn truyện nhi đồng.

Ngược lại nhóc con này không sợ cũng không tránh, hắn lại chẳng so đo với một đứa nhóc làm gì.

Lúc hắn ngồi trên ghế đọc sách, nhóc con tò mò ngó qua, nhưng chờ khi thấy được nội dung bên trong, nhóc lại lập tức sợ hãi cúi đầu.

Diêm Mãng liếc mắt nhìn.

Bạc Điềm biết cậu chủ đang chờ mình nói chuyện, cũng nhớ lời bà dặn nói chuyện phải cẩn thận, thế nên anh mở miệng nói: “Cậu chủ, em đọc không hiểu”.

Cuốn sách trong tay Diêm Mãng toàn là tiếng Anh.

Diêm Mãng nhìn nhóc con mới chỉ bảy tám tuổi, trừ đi nhà trẻ thì khi còn bé không có điều kiện bồi dưỡng năng lực ngôn ngữ, đương nhiên không thể hiểu tiếng Anh được.

Diêm Mãng nghe xong không nói gì, chỉ là mỗi khi đọc xong một trang giấy hắn sẽ nhỏ giọng cứng đờ kể lại cho cậu bé nghe trên đó viết những gì. Chẳng mấy khi có đứa trẻ chịu lại gần thân thiết với hắn, cậu chủ hắn đây có lòng dạy cho vài chữ tiếng Anh.

Ở chung lâu ngày, Bạc Điềm không còn sợ Diêm Mãng, ngược lại càng thêm ngưỡng mộ hắn: “Cậu chủ, ngài giỏi quá”.

Cậu nhóc con khen ngợi, ai nghe vào cũng chẳng cảm thấy có gì vui sướng. Diêm Mãng mặt lạnh không đau không ngứa, chỉ là sau đó mỗi lần sang bên này đọc sách, thấy Bạc Điềm ở bên cạnh, hắn sẽ kể cho anh nghe trong sách có nội dung gì.

Không ai quấy rầy hai người họ, dần dần hình thành một cách giao lưu đặc biệt chỉ có hai người mới hiểu.

Bạc Điềm trưởng thành theo thời gian, chớp mắt đã bước vào tuổi thanh xuân mười bảy như Diêm Mãng năm đó.

Mà lúc này Diêm Mãng đã bắt đầu quản lý công ty, số lần tới nhà bên đây ít hơn hồi trước, gần như phải hai tháng mới có thể sang.

Mỗi lần đến nhà hắn vẫn như những tháng ngày trước, ngồi trên ghế đọc sách, Bạc Điềm thì pha trà mang đến rồi sẽ đứng sang một bên.

Nhưng lần đó khó khăn lắm hắn mới được ngày nghỉ sang nơi này, người dâng trà đã biến thành người khác, là một cô gái trẻ lạ mặt.

Diêm Mãng nhíu mày: “Bạc Điềm đâu?”

Trái tim cô gái đã tọt lên tận cổ họng: “Cậu chủ, Bạc Điềm bận việc khác nên nhờ tôi mang trà đến ạ”.

Bạc Điềm vốn không có việc bận gì, chỉ là thấy Diêm Mãng tới nên đã trốn đi.

Anh phát hiện ra chính mình có chút kỳ lạ, sau khi lên cấp ba các bạn học sinh bắt đầu thảo luận đối tượng yêu đương, bắt đầu xem phim người lớn. Nhưng anh bị bạn bè lôi kéo thì một chút cảm xúc cũng không thấy, cũng không tìm được nữ sinh nào khiến mình động lòng.

Nếu hỏi anh thích ai, anh chậm rãi phát hiện ra, từ nhỏ tới lớn anh vẫn luôn thích một người. Người ấy dạy anh tiếng Anh, giảng bài tập cho anh, tâm trạng tốt còn mua của chocolate cho anh nữa. Mặc dù người đó chưa từng nói lời nào dịu dàng nhưng đã dạy cho Bạc Điềm không ít kiến thức, nhìn qua thì lạnh lùng, nhưng lần sinh nhật nào cũng nhớ mua cho anh một món quà.

Diêm Mãng đã chiếm gần một nửa cuộc sống của Bạc Điềm,

Sau khi phát hiện mình đã có một tình cảm không thể nào để lộ ra ngoài ánh sáng với hắn, Bạc Điềm hơi khó đối mặt với Diêm Mãng, cũng không có mặt mũi để gặp, nếu như để hắn biết được tâm tư của anh… có lẽ cả đời này hắn sẽ không muốn nhìn thấy anh nữa.

Anh không muốn Diêm Mãng ghét mình, cũng không khống chế được tình cảm của mình với hắn, đành dứt khoát không gặp nữa, cứ cách xa xa mà nhìn.

Không ai ở bên cạnh thầm thì ầm ĩ, Diêm Mãng nhíu mày: “Gọi Bạc Điềm tới đây”.

Cô gái giúp việc khó xử, nhưng không dám không nghe lời, phải đi tìm Bạc Điềm tới.

Bạc Điềm không muốn làm khó cô, cúi đầu tới gặp Diêm Mãng.

Tách trà trên bàn vẫn một mực chưa nhúc nhích, Diêm Mãng đọc sách, lạnh giọng mở miệng: “Bận gì thế?”

Bạc Điềm cúi đầu, “Không bận gì ạ, thưa cậu chủ”.

Diêm Mãng lười nghe giải thích, không hỏi thêm nữa.

Đến tận khi sắc trời tối xuống, hắn mới mở miệng: “Lên tầng dọn phòng, đêm nay tôi ở lại đây”.

Bạc Điềm không hề chậm trễ, lập tức lên phòng quét dọn trải giường, chờ Diêm Mãng lên phòng thì vội vã trốn chạy.

Người đàn ông nhíu mày, vươn tay kéo anh lại, sắc mặt lạnh lùng, hết sức khó chịu với hành động của anh: “Trốn cái gì?”

Diêm Mãng năm nay hai mươi bảy tuổi, vai rộng chân dài, có sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành. Bạc Điềm vẫn là thiếu niên, gầy gò mảnh khảnh, cơ thể cả hai chênh lệch rõ ràng. Diêm Mãng đứng đó hoàn toàn chặn hết đường trốn của anh.

Bạc Điềm cúi đầu không đáp.

Diêm Mãng: “Trả lời”.

Bạc Điềm sợ hãi khẽ run lên.

Diêm Mãng nhíu mày.

Bạc Điềm thấy mình không thoát được, lòng thấp thỏm, lắp bắp nói: “Em… em thích cậu chủ”.

Diêm Mãng giật mình, sắc mặt khó coi: “Em có biết mình đang nói gì không?”

Nghe được giọng điệu nghiêm túc của hắn, hai mắt Bạc Điềm lập tức đỏ bừng: “Em không còn cách nào khác nên mới trốn tránh ngài, cậu chủ, em… em…”

Diêm Mãng nhìn anh, một cậu nhóc mười bảy tuổi còn chưa trưởng thành, sao biết thế nào là yêu thích.

“Cái em gọi là thích chẳng qua chỉ là ảo giác thôi, đợi trưởng thành suy nghĩ kỹ hơn em sẽ hiểu”.

Lần này Bạc Điềm lại ngẩng đầu cãi: “Em thực sự thích ngài! Thực sự thích ngài!”

Diêm Mãng nhìn nhóc con trước mặt: “Con mẹ nó chứ, em có biết yêu thích thực sự là thế nào không vậy?”

Bạc Điềm mím môi, trên gương mặt đầy buồn bã và tủi thân. Tình cảm của anh đúng là yêu thích, anh thực sự thích hắn, người quan trọng nhất trong những năm tháng anh lớn lên, ngoại trừ bà nội, người còn lại là Diêm Mãng.

Hai người họ không ai có thể thiếu được trong cuộc đời của Bạc Điềm, năm nay anh mười bảy tuổi, Diêm Mãng đã chiếm hết mười năm cuộc đời của anh. Nhưng bị hắn quát, tuy Bạc Điềm không lên tiếng nữa, nhưng vẫn quật cường không chịu thua.

Diêm Mãng: “Nói.”

Bạc Điềm nhìn hắn.

“Nói rằng em không thích tôi”.

Bạc Điềm không nói gì, mím chặt môi. Sau đó anh nghẹn ngào lên tiếng: “Em thích ngài, cậu chủ… tại sao ngài không tin em? Em thực sự rất thích ngài, là kiểu yêu thích muốn ngủ cùng với ngài”.

Thiếu niên chưa từng nói chuyện yêu đường, lời tỏ tình thẳng thắn vô cùng, nói xong sợ Diêm Mãng phủ định tình cảm của mình, vội vã rời đi.

Sau đó mỗi lần Diêm Mãng tới nhà, Bạc Điềm không bao giờ xuất hiện nữa.

Một lần, hai lần, ba lần… Diêm Mãng không tới đây nữa, một cái liếc mặt vụng trộm của Bạc Điềm cũng biến thành xa xỉ.

Bạc Điềm vốn tưởng rằng mối tình đầu của mình không thể ước ao thêm, tận đến nửa năm sau, Diêm Mãng lại đến bên này.

Hắn đã uống ít rượu, đang ở trạng thái hơi say, đến đây rồi cũng không tao nhã ngồi đọc sách trên ghế như quá khứ. Hắn lên thẳng tầng hai, Bạc Điềm vốn đang trốn ở một góc lén nhìn hắn, cho rằng nửa năm trôi qua nhiều thứ sẽ nhạt nhòa, nào ngờ nhìn thấy trái tim vẫn rung động.

Không lâu sau, quản gia tìm anh tới.

Diêm Mãng ngồi trên giường lớn, sắc mặt lạnh lẽo dọa người, có lẽ do cuối cùng hắn không thể chịu đựng được tình trạng Bạc Điềm trốn tránh mình nữa, tối nay uống rượu vào hắn lại tới đây.

Lần trước anh không chịu phủ nhận tình cảm riêng dành cho hắn, còn trốn tránh hắn, trong cơn giận giữ hắn không thèm về nơi này. Nhưng nửa năm qua, mỗi lần đêm xuống hắn lại nhớ đến cảnh tượng Bạc Điềm nức nở nói thích mình.

Đến giờ hắn mới hiểu được, hắn cũng có một phần tình cảm không thể nào nói ra cùng người đó.

Bạc Điềm vào phòng, Diêm Mãng ngước mắt, hai bên không nói câu nào.

Im lặng một hồi, Diêm Mãng hỏi: “Còn thích nữa không?”

Bạc Điềm không đáp lời.

Diêm Mãng tưởng rằng anh đã buông tay: “Ra ngoài đi”.

Bạc Điềm đứng im không chịu nhúc nhích: “Còn thích…”

Diêm Mãng nhìn anh, sau đó đứng lên đi đến trước mặt anh, tâm sự lo sợ cả nửa năm qua trong lòng đã tan: “Cảm ơn em vẫn còn thích tôi”.

Bạc Điềm đỏ ửng vành mắt: “Cậu chủ”.

Diêm Mãng ôm anh vào lòng: “Xin lỗi”.

Đây là lần đầu tiên Bạc Điềm nghe được Diêm Mãng bày tỏ áy náy với người khác.

Năm Bạc Điềm mười bảy tuổi, anh chìm vào một tình yêu cuồng nhiệt.

Ngày sinh nhật năm thứ hai yêu đương, Bạc Điềm trưởng thành, anh muốn đem tặng chính mình cho hắn. Diêm Mãng không nỡ chạm vào anh, nhưng sau khi yêu nhau rồi, anh nào còn sợ hãi hắn nữa.

Bạc Điềm nhỏ hơn Diêm Mãng mười tuổi, hắn yêu chiều anh vô cùng, gần như nói gì nghe đó.

Bạc Điềm cũng biết cách nũng nịu hắn, mỗi lần đều khiến hắn nghẹn đến nỗi phải vào phòng tắm tự giải quyết, đến ngay cả bắt người yêu dùng tay giải quyết hộ cũng không nỡ.

Đừng nói chi đến ngày đó, Bạc Điềm có biết sợ hắn đâu, đòi hỏi hắn muốn giao lưu sâu hơn một chút, Diêm Mãng đau đầu nhưng trong lòng cũng nghĩ thoáng hơn.

Diêm Mãng đang ở trong độ tuổi sức lực tràn trề, bạn trai nhỏ nũng nịu ở bên, lời ngọt ngào nào cũng nói, trêu chọc hắn, cuối cùng vẫn không nhịn được cùng người giao lưu. Nhưng một lần qua đi lập tức bị nghiện, về sau không tự khống chế được bản thân, chiếm đoạt người ta càng dùng sức, Bạc Điềm khóc đỏ mắt cũng không thể bắt người đàn ông trên người mình dừng lại.

Hai người yêu đương suốt năm năm, mẹ Diêm Mãng và bà nội Bạc Điềm lần lượt qua đời, hai người họ nương tựa vào nhau. Nhưng đến năm thứ sáu yêu đương, người nhà họ Diêm đã phát hiện.

Diêm Mãng là người thừa kế gia tộc, đương nhiên không thể để hắn ở cạnh một người đàn ông, hắn bị gia đình giam giữ.

Người đàn ông trốn nhà chạy đi tìm Bạc Điềm một lần, nhưng không thể tìm được anh, hắn vội vàng trở lại tìm cụ Diêm.

Diêm Mãng bỏ xuống hết thảy ngông nghênh ngang ngược quỳ xuống trước mặt ông cụ, người đàn ông bình tĩnh nghiêm túc đỏ bừng hai mắt, chật vật đầy mình: “Bố, con xin bố, bố nói cho con biết Bạc Điềm đang ở đâu. Con cầu xin bố”.

Cụ Diêm khó tin nổi nhìn hắn, chỉ vào mặt hắn phẫn nộ chửi: “Mày tự nhìn dáng vẻ hiện tại của mày xem! Một thằng đàn ông, tự tôn của mày vất đi đâu hết rồi!”

Khi biết cụ Diêm đã ném người đến Châu Phi, Diêm Mãng rời khỏi gia tộc, không bao giờ quay lại nữa.

Mà thực ra ngày đó Bạc Điềm đang ở bệnh viện. Người nhà họ Diêm biết chuyện, ông cụ Diêm chưa từng tìm đến Bạc Điềm. Cụ khinh thường so đo với một đứa trẻ không quyền không thế, nói với Diêm Mãng đã đuổi người đi chỉ vì muốn chặt đứt nỗi nhớ mong của hắn. Nhưng những thân thích của nhà họ Diêm nào có như vậy, họ muốn lấy lòng ông cụ, họ đánh gãy chân Bạc Điềm, uy hiếp anh không được xuất hiện trước mặt người nhà họ Diêm nữa, không thì anh đừng mơ có kết quả tốt đẹp.

Bạc Điềm không sợ điều này, anh vẫn muốn đi tìm Diêm Mãng, nhưng những kẻ đó lại bảo, nếu anh ở bên cạnh hắn, vị trí người thừa kế gia tộc của hắn sẽ không còn. Thế là anh lùi bước. Anh còn nghĩ trước khi kết thúc nên thử nói chuyện cùng hắn một lần, nhưng có làm cách nào cũng không liên lạc nổi.

Cứ vậy hai người họ cắt đứt liên lạc nhiều năm, mấy năm sau, Bạc Điềm đọc được tin tức về hắn trên tạp chí, anh mua cuốn tạp chí đó về nhà, nó trở thành thứ duy nhất anh dùng để nhớ mong về người cũ.

Bạc Điềm từng thầm mắng mình không biết cố gắng, nhưng mười năm tình cảm, không thể nói bỏ là bỏ được.

Chờ khi gặp lại nhau lần nữa, đó là một bữa tiệc tối, sau khi nhìn thấy Diêm Mãng anh hoảng hốt chạy trốn, nhưng chỉ mất hai ngày đối phương đã tìm tới cửa.

Mang theo phẫn nộ và mong nhớ đứng giữa gió tuyết lạnh, một mực khẳng định anh đã ở bên người khác mất rồi.

Anh vốn định giải thích, nhưng đối phương không chịu nghe lời, anh gào khóc bảo rõ ràng người ta bỏ anh lại trước, đáp án của đối phương lại không như anh tưởng tượng.

Trời xui đất khiến, suy nghĩ khác biệt chia cách đôi lứa mười lăm năm.

Thật nhiều hiểu lầm ầm ĩ được giải tỏa, sau khi làm lành mỗi lần thân mật với nhau, Diêm Mãng đều hôn lên cái chân đã thành tật của Bạc Điềm. Hắn tìm không ít bác sĩ tới chữa trị, nhưng thời gian đã qua quá lâu, không thể nào chữa lành được nữa.

Sau đó mỗi lần ra ngoài, Diêm Mãng đều đi theo Bạc Điềm, để anh khoác tay hắn hoặc để anh tựa vào hắn.

Bạc Điềm cười bảo hắn làm quá, thế nhưng đau lòng giữa hai đầu lông mày của Diêm Mãng lại vĩnh viễn không thể tan đi.

Bạc Điềm là người luôn nhìn về phía trước, cười nói với hắn rằng: “Sau này chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau”.

Khóe miệng Diêm Mãng cong lên: “Ừ”.

Sinh lão bệnh tử, kiếp này, kiếp sau, cho dù bao lâu bao lâu nữa, họ sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.