*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trì Cách hỏi: “Đúng rồi, kim chủ, em coi trọng nghi thức tình cảm sao?”
“Hả?” Khương Lâm Tình ngước mắt lên nhìn.
“Nghe chút nhạc nhé?”
“Nhạc gì thế?”
Trì Cách mở hiệu ứng âm thanh của trò chơi ra loa ngoài: “Cái này chính là âm thanh của “Tình Tình”.”
Khương Lâm Tình: “Loại nghi thức này thì miễn đi nhé.”
“À.” Anh cất nó đi.
Một người chơi giỏi nhất trong trò chơi được gọi là người chơi cao cấp.
Một người ngay cả ngưỡng cửa cũng chưa bước vào được, thì gọi là tay mơ mới vào nghề.
Trì Cách ngồi xuống ghế.
Khương Lâm Tình đến kéo rèm cửa sổ lại, mới ngồi trở về bên cạnh anh.
Mặt cô đỏ bừng lên.
Lần kia với Tống Khiên cô đã từ chối biết bao lần, không biết làm cách nào để lời ra khỏi miệng, chỉ đành nhắm mắt. Lúc đó cô không ngừng thuyết phục mình, rồi đi với Tống Khiên. Vào giờ khắc này cô nói với chính bản thân mình là người trước mặt là Trì Cách, đừng lo lắng.
Trì Cách biết cô lo lắng, nên thu hồi ánh mắt thẳng thừng đầy lộ liễu của mình.
Hôm nay không thể nói là ngày lành. Ngày không trăng, trời mưa, cả tháng nay đều như thế. Hai người mặc tương đối giản dị và không màu mè. Cô không hề chuẩn bị bất kỳ đồ lót dễ thương và quyến rũ nào, chỉ là vải cotton đơn thuần, màu trơn, bình thường, thậm chí không có viền ren. Dù sao cô hay phơi mấy thứ này ngoài sân thượng, Trì Cách cũng đã thấy qua từ lâu rồi.
Thật may, môn thể thao này có thể tháo xuống hết mọi thứ mà không gặp trở ngại gì.
Bên dưới chiếc áo sơ mi cotton Garfield của anh là một cơ bắp săn chắc. Dưới chiếc quần đùi là một đường cong được anh luyện tập chăm chỉ mà có được. Anh không gạt cô, anh thật sự có cơ bụng, được che đậy bằng lớp da lạnh nhạt ở phía bên ngoài.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khương Lâm Tình không mở mắt, để che giấu đi sự lo lắng của mình.
Trì Cách quỳ xuống trước mặt cô.
Cách anh cởi bỏ nút áo vô cùng chân thật, chỉ cần kéo cổ áo hướng lên trên thì cái áo này sẽ tự động bay ra khỏi người anh. Mà vào lúc này cô đã hoa cả mắt, không hiểu vì sao lại không nhìn thấy cái áo này nữa.
Dây thun quần lót của người lớn tuổi luôn được buộc lỏng. Đai lưng màu đen siết chặt lấy eo anh. Hai ngón tay anh lồng vào lớp dây thun nhẹ nhàng kéo xuống, sau đó cũng không hề có động tác dư thừa nào, cái quần size XXXL rộng thùng thình tự động tụt xuống.
Khương Lâm Tình nhắm mắt lại, rốt cuộc thì cô cũng không dám nhìn trắng trợn quá mức. Hai tay cô buông lỏng bên người, giống như không cân xứng lắm, cách chân cô một khoảng bằng nắm tay, bàn tay áp sát vào mặt giường.
Cô đang thất vọng vì buổi sáng đã ăn quá nhiều. Nếu như một tiếng nữa quá trình tiêu hoá hoàn tất, thì đường cong của cô sẽ càng đẹp hơn.
Một lát sau, cô cảm giác hai tay mình bị kéo lên. Trì Cách đan chặt mười ngón tay với cô, sau đó anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, để tay cô đặt lên trên đỉnh đầu.
Với cô mà nói, đây chính là tư thế “anh là con dao, cô là con cá”.
Trì Cách nhìn cô từ trên cao xuống. Tuy bất cần nhưng lại lộ ra sức mạnh săn mồi. Bàn tay anh đặt dưới con mèo Garfield của cô vừa chậm chạp nhưng lại không cho phép nghi ngờ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong thoáng chốc, Khương Lâm Tình cảm thấy mình đã lãng phí rất nhiều thời gian, anh vừa mê người vừa quyến rũ như thế, cô sớm nên nhìn thấy góc độ này của anh mới phải.
“Đừng lo lắng.” Trì Cách chậm chạp nói.
Anh vừa nói xong cô lại căng thẳng. Bí mật của cô toàn bộ bị anh nắm lấy trong tay, cô cảm thấy mình không còn cô đơn một mình nữa rồi.
Là một tay chơi mới vào nghề chắc chắn sẽ cảm thấy rất mờ mịt. Cô chỉ biết gọi tên anh: “Trì Cách, Trì Cách.” Giống như cái tên này là ngọn hải đăng trên bờ biển đang có bão tố của cô.
Trì Cách nghe thấy, im lặng thay đổi hành động.
Bão thổi lên mặt biển, nên có gợn sóng thật cao cuốn đến, cô bị đẩy đi về phía trước. Sóng cao, lại mạnh, cô đột nhiên bị ném đến đầu ngọn sóng.
Bay cao, bay xa, cách trời ngày càng gần, chỉ có thể nhìn thấy ánh nắng sáng rực rỡ.
Đây là suy nghĩ nhất thời, Khương Lâm Tình vẫn chưa chuẩn bị các biện pháp an toàn.
Nhưng Trì Cách có, anh nhỏ giọng nói bên tai cô: “Từ ngày hôm đó khi em trở thành bạn gái của anh, anh đã dự trữ sẵn. Số lượng còn rất nhiều nữa.”
Cô không thể nói được bất cứ gì nữa.
Anh không mang vào khi vừa mới bắt đầu, dù có thế nào anh cũng phải giày vô cô trước, sau đó mới mở cái hộp nhỏ ra.
Khóe mắt của Trì Cách nhếch lên, nhìn cô cười một tiếng.
Khương Lâm Tình phát hiện, trong đôi mắt đào hoa này của anh không chỉ có lười biếng và sự mệt mỏi. Khi ngọn lửa càn rỡ được đốt lên, ngọn lửa này có thể đốt cháy sạch sẽ sự tàn ác trong đôi chân mày của anh.