Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 213: 213: Đi Đêm Lắm Có Ngày Gặp Ma



Nghe Túc Bảo hỏi Tống Nguyệt Thanh đã chết như thế nào, Tô Tử Tích lặng lẽ vểnh tai lên.

Tống Nguyệt Thanh thở dài một tiếng, nhìn Tô Tử Tích một cái rồi nói: “Ta nào biết đại thần chơi game cùng mình lại là một học sinh tiểu học.


Đúng là thổ huyết mà.

Sự hiểu nhầm đó đã hại nó si mê đại thần đến chết đi sống lại, cuối cùng bị quỷ xảo quyệt đầu độc suy nghĩ, cứ vậy mà nhảy lầu tự vẫn.

Oan ức quá đỗi!
“Sau khi chết, ta biến thành lệ quỷ rồi bị quỷ xảo quyệt nô dịch…”
Tống Nguyệt Thanh sợ hãi liếc nhìn quỷ xảo quyệt, nói tiếp: “Ta biết nó muốn lợi dụng ta để dụ Mộc Tân Nhật Mộc Cấn tới đây, nên lúc hai ngươi tới đây, ta còn muốn hù dọa cho các ngươi chạy đi!”
Tống Nguyệt Thanh cảm thấy ấm ức thay bản thân, biết Tô Tử Tích và Túc Bảo tới, nó vô cùng lo lắng.

Vì thế nó cố ý mở cánh cửa ra chầm chậm….

Ai biết được Tô Tử Tích lại là cậu nhóc 7 tuổi!
Nó chết lặng ngay tại chỗ, đứng sững sờ ngay cánh cửa nhìn Tô Tử Tích.

Còn Tô Tử Tích lại là cậu nhóc có cung phản xạ quá dài, cậu nhìn nó hồi lâu mới sợ hãi gào thét gọi Túc Bảo….

Ngay cả bây giờ, cung phản xạ của Tô Tử Tích vẫn dài như thế!!
Tô Tử Tích bình tĩnh hỏi: “Vậy người nói câu ‘nhóc đến rồi’ ở ngoài cửa ban nãy cũng là chị à?”
Tống Nguyệt Thanh gật đầu.

Quỷ xảo quyệt sai khiến nó đi mua đồ.

Lúc về trông thấy Tô Tử Tích vẫn chưa đi, nó nóng ruột muốn hù cho cậu hoảng sợ bỏ chạy khỏi nơi này.

Ai biết được cậu lại chạy vào phòng!
“Ôi, ta chết oan quá…” Tống Nguyệt Thanh nhìn Tô Tử Tích, giọng điệu ai oán.

Vốn dĩ Tống Nguyệt Thanh chỉ muốn sau khi chết đi hóa thành lệ quỷ rồi ngày ngày ở bên cạnh nam thần.

Chẳng ngờ nam thần lại là một cậu nhóc!
Càng nghĩ Tống Nguyệt Thanh càng ấm ức.

Nghe tới đây, Tô Tử Tích run rẩy nói: “Chị, không lẽ chị muốn theo em?”
Tống Nguyệt Thanh dời mắt: “Ta không có sở thích đó, nếu có thể xin đưa ta đi đầu thai….


Tống Nguyệt Thanh nhìn Túc Bảo khẩn cầu.

Túc Bảo gật đầu: “Có thể nha….

Bây giờ em sẽ đưa chị đi luôn!”
Nhưng ngay lúc này, quỷ xảo quyệt luôn im lặng bỗng vùng vẫy thoát khỏi lưới trói buộc linh hồn, sau đó lao mạnh tới!
Nó túm lấy Tống Nguyệt Thanh rồi ném mạnh về phía Túc Bảo.

Kỷ Trường kinh hãi, vừa toan hiện thân thì….

Hồ lô linh hồn phát ra một luồng ánh sáng mờ, còn miếng ngọc đen trong tay Túc Bảo đã biến mất.

Kỷ Trường thảng thốt, cố kiềm chế không xông lên giúp Túc Bảo.

Tống Nguyệt Thanh còn chưa chạm tới Túc Bảo thì sợi dây đỏ trên cổ tay Túc Bảo đã phát ra ánh sáng mờ khiến nó bị đánh bay ra, Tống Nguyệt Thanh kêu thảm một tiếng.

Lần này quỷ xảo quyệt đã nhìn rõ, nó vui mừng khôn xiết nói: “Hóa ra đây là pháp bảo của ngươi….


Một hồ lô linh hồn có thể chứa đựng quỷ và một sợi dây đỏ có thể chủ động phòng ngự!
Nó đoán không sai mà….

.

Chỉ cần nó không công kích thì Túc Bảo chẳng có cách nào đối phó với nó.

Nếu nó lấy được hồ lô và sợi dây đỏ….

Hai mắt quỷ xảo quyệt phát ra ánh sáng xanh lục, nó nhìn về phía Tô Tử Tích.

“Ha ha, trời giúp ta rồi! Nhóc con, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!”
Đợi nó lấy được pháp bảo, người đầu tiên nó giết chính là Tô Tử Tích.

Quỷ xảo quyệt cười gian ác rồi nhào về phía Tô Tử Tích.

Trong tình thế cấp bách, Túc Bảo vô thức quăng hồ lô ra: “Đi nào, pi-ka- hồ lô.


Quỷ xảo quyệt khinh bỉ, hù dọa ai chứ?
Nhưng một giây sau, hồ lô linh hồn bỗng phình to cỡ bàn tay rồi đè lên đầu quỷ xảo quyệt!
Quỷ xảo quyệt không tài nào cử động được, còn cảm thấy hồn thể của mình đang dần tan rã.

Nó kinh hãi không thôi, liên tục cầu xin: “Túc Bảo, ta sai rồi, tha cho ta đi….


Hồ lô không cho quỷ xảo quyệt cơ hội nói thêm, dứt khoát nghiền nát nó, cuối cùng quỷ xảo quyệt hồn bay phách tán, hóa thành sát khí rồi bị hút vào hồ lô.

Hồ lô linh hồn biến nhỏ lại như cái móng tay, sau đó rơi xuống đất.

Túc Bảo mở to đôi mắt: “Woa, hồ lô nhỏ, em biết tự mình bắt quỷ thật rồi nè!”
Túc Bảo mừng rơn nhặt hồ lô lên, phun ra một ngụm nước miếng rồi dùng quần áo của bé để lau sáng.

Hồ lô linh hồn: “….


Tô Tử Tích: “….


Tống Nguyệt Thanh bị sợi dây đỏ công kích nên hồn phách cũng sắp tiêu tán, nói không nên lời.

Túc Bảo tiễn Tống Nguyệt Thanh lên đường luân hồi.

Căn phòng mà Tống Nguyệt Thanh từng ở giờ đây trống trơn không một bóng người.

“Đi thôi! Đánh xong rồi!” Túc Bảo ngáp một cái, nhẹ nhõm đi về phòng mà cô bé đăng ký lúc đầu.

Lần thu quỷ này, cô bé đã lợi hại hơn lần trước một chút rồi!
Lúc về nhất định phải kể cho sư phụ nghe!
“Anh ơi ngủ sớm đi nha, mai chúng ta về nhà sớm…”
Túc Bảo mơ màng nói, cực kỳ buồn ngủ.

Tô Tử Tích vẫn còn lơ mơ, mãi đến khi đặt lưng xuống giường, cậu mới phản ứng ra mọi chuyện.

“Mẹ kiếp….

Đáng sợ quá!” Cậu siết chặt tấm chăn của mình.

**
Ở một nơi khác, dì quỷ và chú quỷ nhường phòng cho hai anh em Túc Bảo đang đi lượn trong chợ quỷ.

Nam Thành có đường Vọng Lĩnh, cuối con đường có một tòa nhà chưa hoàn thiện.

Rất lâu trước đây, nơi này là một sân bay cũ.

Trong chiến tranh, địch thả bom giết hại rất nhiều người.

Sau này khi quân địch chiếm đóng, chúng giết hại vô số người nên nơi đây trở thành bãi đất ma nổi tiếng ở Nam Thành.

Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn đại của các cụ già ở Nam Thành, cũng chưa ai nhìn thấy ma quỷ.

Mọi người không hay biết rằng, nơi đây quả thực là cái chợ quỷ.

Một, hai giờ đêm là thời điểm nhộn nhịp nhất của chợ quỷ.

Dì quỷ và chú quỷ có tiền nên vui vẻ đi khắp nơi và mua rất nhiều cống phẩm.

“Chồng ơi, bắt xe về nhé? Xách một đống đồ như này mà phải tự bay về thì mệt lắm!”
Chú quỷ đồng ý.

Hai quỷ đứng bên đường chờ xe.

Lại nói về tên tài xế muốn gạt Túc Bảo 500 tệ ở sân bay.

Hôm nay anh ta không có đơn nào, vốn đã đen đủi lắm rồi, chẳng rõ tại sao bên trên còn bắt đầu bắt taxi dù.

Hại anh ta chạy xe cả ngày trời cũng không kiếm được một xu, còn phải chi mấy trăm tệ tiền xăng dầu.

Lúc này, tâm trạng tên tài xế vô cùng tệ, anh ta đang lái xe về nhà.

Kết quả, anh ta trông thấy một cặp vợ chồng trung niên đứng ven đường đang xách rất nhiều đồ và vẫy tay với anh ta.

“Ơ, nửa đêm rồi, bọn họ đi đâu về mà xách nhiều đồ thế nhỉ?”
Tài xế taxi dù tấp xe vào lề đường, chỉ nghe người đàn ông trung niên hỏi: “Xin hỏi đến Đào Hoa Túc hết bao nhiêu tiền?”
Tài xế taxi dù mừng rỡ khôn xiết, không ngờ vừa chuẩn bị về nhà đã nhận được đơn hàng.

Nói sao cũng phải chở hai người khách này mới được.

Tài xế chau mày đáp: “Tôi sắp về nhà rồi, nếu chở hai người thì phải đi vòng một quãng đường dài, 500 tệ hai người có đi không? Đi thì lên xe, không thì tôi về ngủ đây!”
Dì quỷ và chú quỷ trao đổi ánh mắt với nhau.

500 tệ ư, rẻ quá!!
Túc Bảo đốt tiền âm phủ cho họ, một tờ đã có giá trị một vạn rồi đó!
Dì quỷ nói: “Vừa hay tôi có ‘tiền lẻ’, đi nào!”
Tài xế taxi dù vui như mở cờ trong bụng, thời buổi này vẫn còn người ngu ngốc như này ư?
Được lắm, mình đơn hàng này đã đủ hoàn tiền xăng dầu hôm nay của anh ta rồi!
Tài xế ngâm nga bài hát rồi bắt chuyện: “Anh trai và chị gái đây đi đâu về thế?”
Dì quỷ cười híp mắt: “Đi chơi, tiện thể mua chút đồ.


Tài xế vẫn chưa nhận ra điều gì khác thường, lắc đầu nói: “Hai người đâu phải thanh niên nữa, còn đi hộp đêm như đám thanh niên hả?”
Chú quỷ nói: “Lâu rồi không được ra ngoài, chơi chút thì có sao đâu.


Tài xế cười, giơ ngón cái lên: “Vẫn là hai anh chị biết ăn chơi!”
Đáy mắt tài xế thoáng hiện ý cười dung tục, vừa ngẩng đầu nhìn vào gương….

Tên tài xế xém chút nữa hồn bay phách tán….

.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.