Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 12: Tiệc Xuân trì
Hơn nửa người Lan Trạch đang bị bao bọc, em thấy hơi hơi xấu hổ, Tạ Cảnh Đình hướng dẫn em viết lại theo cách đúng.
“Không thể đưa bút từ dưới lên trên, phải viết nét từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.”
Bút son trong tay y không còn bị đè nhấn nữa, nét mực trên giấy trở nên trôi chảy, một chữ “xét” đẹp đẽ hoàn hảo xuất hiện trên tờ giấy.
“Nửa trên chữ này là vọng đài thời xưa, nửa dưới thì là tầng trệt, nét bên trái hơi nhô ra.”
Những kiến thức này trẻ con đều biết, Tạ Cảnh Đình để ý thấy Lan Trạch không hề hay biết, bèn giảng cả thể luôn.
Lan Trạch “ồ” một tiếng, hương cành tuyết quanh quẩn chóp mũi em, Tạ Cảnh Đình cầm tay dạy em viết hết tất cả các chữ còn lại.
Tạ Cảnh Đình cực kì kiên nhẫn, sau khi viết mỗi chữ một lần xong Lan Trạch đã hiểu được đại khái cách viết, nhớ láng máng được một lượt hình dạng các chữ.
Trên mặt giấy có hai dòng chữ, do là Tạ Cảnh Đình cầm tay em viết nên chữ dòng dưới tương tự với dòng trên, em cầm tờ giấy quan sát suốt một lúc lâu.
Tạ Cảnh Đình: “Về viết thêm mấy lần nữa, nếu quên thì có thể hỏi thị vệ.”
Nghe vậy Lan Trạch không kìm được nhìn sang Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình đã kéo giãn khoảng cách với em, em hỏi: “Ý đốc chủ là về sau nô tài không cần đến đây nữa ạ?”
Tạ Cảnh Đình bị chất vấn cũng không tức giận, ôn tồn nói: “Chỗ này xa nơi ngươi ở lắm, ngày nào ngươi cũng đến rất tốn thời gian, nếu tới giờ cấm cửa có khi còn bị phạt.”
Nếu không phải vì mong Tạ Cảnh Đình dẫn em rời cung thì còn lâu em mới chạy sang hàng ngày. Em sợ nói thẳng ra sẽ bị ghét bỏ.
Lan Trạch nghĩ vậy, em trả lời Tạ Cảnh Đình: “Đốc chủ, nô tài không thấy phiền ạ.”
“Bên ngoài có đôi sẻ thường đến đậu trên mái hiên, nô tài thích quan sát chúng nó lắm.” Lan Trạch bịa đại một lí do.
Trong cung là chốn ăn thịt người, tuy em cũng rất sợ Tạ Cảnh Dình nhưng bây giờ chỉ có bám víu Tạ Cảnh Đình em mới ra cung được. Em muốn rời cung sống yên ổn, không muốn bị đánh mắng suốt ngày đâu.
Lan Trạch quan sát sắc mặt Tạ Cảnh Đình, không nhìn ra được gì đành phải đưa mắt về, tìm chủ đề nói: “Đốc chủ đã nghe chuyện chim sẻ dời phúc trạch chưa ạ. Hồi xưa mẹ kể, nếu chim sẻ làm tổ trên hiên hàng ngày thì sẽ là điềm tốt.”
“Nước Cảnh triều trước, thất hoàng tử mưu đồ soán ngôi, ngày nào trên xà nhà thái tử cũng có sẻ kêu, thế gian gọi là điềm lành, sau đó thất hoàng tử không thể cướp ngôi thành công.” Lan Trạch kể chuyện như thật.
Không biết lời này đã chạm đến mạch nào của Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình ngừng lại giây lát, rồi mới nói với em: “Lan Trạch, chuyện mẹ ngươi kể không sát với lịch sử thật. Chim sẻ trên xà nhà Cảnh đế là của Niệm thị nuôi, không phải sẻ hoang.”
Sao Lan Trạch biết nhiều thế được, mặt em đỏ lên, em nhỏ giọng nói: “Mẹ nói sẽ mang đến may mắn mà.”
Tạ Cảnh Đình nhìn em một cái, không hề trả lời, không tán đồng cũng không phản bác.
Một lúc nữa là đến giờ đóng cửa, Lan Trạch phải quay về, em kì kèo lề mề không muốn đi cho lắm, nghĩ ngợi xong kể tiếp việc Cơ Thường hỏi em mấy hôm trước cho Tạ Cảnh Đình.
“Đốc chủ, hôm ở bãi săn hoàng thượng hỏi nô tài là đốc chủ đã đi đâu, hỏi cả việc đốc chủ có gặp ai không nữa.”
Cơ Thường hỏi em nhưng chưa hỏi Tạ Cảnh Đình, em lo nếu lúc hỏi Tạ Cảnh Đình mà Tạ Cảnh Đình nói khác với em, đến khi ấy Cơ Thường sẽ phạt em.
“Đốc chủ đừng nói việc này cho hoàng thượng được không ạ, hoàng thượng mà biết, chắc nô tài lại phải chịu phạt.”
Giọng Lan Trạch hơi thấp, em len lén quan sát biểu cảm Tạ Cảnh Đình.
Tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng ở gương mặt em chốc lát, sau đó y mới nói: “Ta sẽ không nói việc này với hoàng thượng.”
“Trên đường về nhớ cẩn thận.”
Lan Trạch đi ra khỏi ty Trần Gián, muộn thế này rồi, cuối cùng em cũng chưa nhắc được đến chuyện xin Tạ Cảnh Đình dẫn em rời cung.
Trên đường quay về em cứ lờ mờ cảm giác như có người đang đi theo em, em nghiêng đầu sang nhìn thử, chẳng trông thấy gì cả, như ảo giác vậy.
Lan Trạch ăn nốt nửa cái bánh nước đường còn lại dọc đường quay lại, ôm tập văn cùng giấy viết của mình về đến sân nhỏ.
Ngày diễn ra tiệc Xuân trì, Lan Trạch đi theo nhóm người hầu, người hầu đều được phát quần áo mới, Cơ Thường cũng thưởng cho em một bộ quần áo mới, em mặc quần áo màu đỏ vào gò má cứ đỏ ửng lên, trông như quả táo tròn lăn.
Cơ Thường nhìn lướt cái là trông thấy Lan Trạch giữa đám người làm, vẻ ngoài Lan Trạch rất nổi bật, đôi mắt trong veo mở to, cuộn hai tay ăn điểm tâm trong nhóm người dưới cứ như em bé bước từ trong tranh Tết ra.
“Bảo Lan Trạch sang đây.” Cơ Thường ra lệnh.
Lan Trạch vừa mới cầm được miếng điểm tâm lên, còn chưa kịp cho vào miệng đã bị thị vệ gọi đi, em hơi mất hứng, đành phải bỏ điểm tâm xuống.
“Tham kiến hoàng thượng.”
Tiệc Xuân trì là cung yến, như thường người Cơ Thường mời lệ khá ít, ngoài tả thừa tướng ra thì đều là sáu bộ và Đông xưởng.
Cơ Thường bảo em ngồi xuống vị trí bên cạnh, nói với em: “Trẫm nghe nói ngày nào ngươi cũng sang xun xoe bên chỗ Như Tuyết.”
Có phải ngày nào Lan Trạch cũng sang đâu, em còn chẳng gặp được Tạ Cảnh Đình thường xuyên, em trả lời: “Nô tài không hiểu bài nên sang hỏi đốc chủ đại nhân ạ.”
“Từ giờ trở đi không cho sang nữa.” Cơ Thường ra lệnh nhẹ không.
Dù không nghĩ là Tạ Cảnh Đình lại vừa mắt cái loại như Lan Trạch được thì gã cũng không muốn Lan Trạch suốt ngày bu vào cạnh Tạ Cảnh Đình.
Ban đầu Lan Trạch còn khá vui vì được tham gia tiệc cung, lại hơi lo buổi tối Cơ Thường sẽ uống rượu, giờ Cơ Thường ra lệnh thế này làm em chả vui được một tí nào nữa luôn.
Mà em không dám hỏi Cơ Thường là tại sao, thành ra mặt mũi buồn bực, nếu không gặp được Tạ Cảnh Đình thì nghĩa là em chỉ có thể ở lại trong cung thôi, có khi một ngày đẹp trời sẽ bị Cơ Thường đánh chết.
Sự biến đổi trong biểu cảm của Lan Trạch rõ quá, tầm mắt Cơ Thường trở nên âm u, không có trăm quan ở đây thì gã đã bóp cằm Lan Trạch luôn rồi.
“Sao hả, ngươi không chịu à?” Giọng Cơ Thường vẫn lửng lơ, nhưng ánh mắt thì giăng đầy mây mù.
Lan Trạch cảm giác tức ngực, thấy đột ngột quá đỗi, mới đầu em không lo lắng thế mà vẫn còn chút xíu hi vọng, nếu Cơ Thường không cho em đi gặp Tạ Cảnh Đình thì em đâu còn tia hi vọng nào nữa.
Em cũng chả thể mong chờ đồ xấu xa ham rượu đổi tính được. Hồi bé mẹ đã bảo em, đàn ông uống rượu toàn là đàn ông tồi.
“Hoàng thượng hỏi nô tài làm gì ạ, nô tài có muốn hay không thì vẫn phải do hoàng thượng quyết định còn gì.” Lan Trạch hơi bực mình, lồng ngực em rất khó chịu, lúc này cảm xúc đã vượt trên lí trí, lời buột ra khỏi miệng cũng to gan bất chấp.
Lan Trạch chống chọi ánh nhìn như ngâm trong băng vụn của Cơ Thường, lưng với lòng bàn tay đều chợt âm ỉ đau, song chỉ lát sau Cơ Thường đã đưa mắt về.
Hiện giờ đang trong cung yến, Cơ Thường nhịn không phạt em luôn, chắc chắn chốc về sẽ phạt sau.
“Đốc chủ đại nhân đến.”
Lan Trạch để ý thấy có vị trí ở ngoài rìa nhất đang trống, các món được bày bên đó đều là món chay, không có đồ mặn, em đoán chắc để chuẩn bị cho quốc sư.
Đến lúc yến tiệc bắt đầu vẫn không thấy bóng dáng quốc sư, quốc sư rất ít khi tham gia tiệc rượu.
Lan Trạch ở ngay cạnh Cơ Thường, Cơ Thường để ý Lan Trạch vẫn còn lòng dạ nhìn trái ngó phải, giọng gã u ám.
“Nhìn linh tinh nữa là trẫm móc mắt ngươi.”
Nghe vậy mặt Lan Trạch trắng bệch ra luôn, em sờ lên mắt mình, không ngó nghiêng loanh quanh nữa, thẳng người ngồi cứng đờ tại chỗ.
Cơ Thường hài lòng đưa tầm nhìn về.
Tiết Xuân trì là một ngày lễ của nước Ngụy, nghe nói đây là ngày thần nữ hạ phàm, sẽ làm phép trong rượu, hễ uống rượu Xuân trì là ta sẽ nhận được lời chúc linh thiêng và sự chiếu cố của thần nữ.
Lan Trạch nghĩ, chắc là hoàng đế ham rượu nào nghĩ ra cái ngày này, biết đâu chính Cơ Thường bịa ra ấy chứ còn ai, sao nhất quyết phải uống rượu, uống trà không được à.
Có người uống rượu là sẽ có người phải khổ, thiên hạ nên cấm rượu đi mới phải, rượu sẽ hủy hoại hết toàn bộ con dân triều Ngụy mất thôi.
“Quốc sư đại nhân không thích chốn lao xao, sao không thấy cả học sĩ Mạnh nữa… Rồi cả Hạ đại nhân, sao hôm nay đều chẳng có mặt nhỉ.”
“Mạnh đại nhân đến quận Thục rồi, Hạ đại nhân thì được phái đi Từ Châu đợt trước.”
Người được gọi là Hạ đại nhân chính là thám hoa tân khoa, Lan Trạch không hề quen biết, em nghe thấy họ Hạ cộng thêm Từ Châu, bèn chú ý đến hai quan viên đang bàn tán kia.
Song sau ấy hai quan viên này không nhắc thêm nữa, em cũng không để tâm cho lắm.
Trong bữa tiệc Lan Trạch cứ sầu muộn, một câu nói tùy ý của Cơ Thường đem lại biến động to lớn với em, em vắt óc mà không nghĩ ra được đối sách.
Em chỉ là một người hầu, dĩ nhiên chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của hoàng đế.
Trong tiệc Xuân trì ai ai cũng có phần, cái chén trước mặt Lan Trạch đầy ắp rượu, rượu sóng sánh trong chén tản ra hương thơm ngọt mát.
Uống rượu xong tính nết Cơ Thường khá hơn chút ít, gã nói với em: “Đây là rượu hoa quả, không say đâu, thử xem.”
Lan Trạch vầng một tiếng, không hề đụng đến chén rượu.
Em nhìn sang phía Tạ Cảnh Đình, chỗ Tạ Cảnh Đình sôi nổi nhất. Dù cho Tạ Cảnh Đình chỉ ngồi yên lặng ở đó thôi thì cũng vẫn có người chú ý đến y.
“Tiếc là hôm nay quốc sư không ở đây, Như Tuyết…” Uống rượu vào, ánh mắt Cơ Thường nhìn Tạ Cảnh Đình nóng bỏng hơn chút ít, nâng chén rượu lên với Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình không hề suy suyển, nói với Cơ Thường: “Hoàng thượng hỏi thăm quốc sư thay thần là được, hôm nay thần vẫn đang thực hiện nhiệm vụ, không tiện uống rượu.”
“Lan Trạch, rót trà cho hoàng thượng.”
Nghe thấy Tạ Cảnh Đình sai bảo, Lan Trạch bưng trà cho Cơ Thường như con rối gỗ, em không muốn phục vụ Cơ Thường một tí nào.
Nước trà nóng hổi bốc khói được rót ra, khóe mắt Lan Trạch liếc thấy một điểm màu bạc đằng xa giữa không trung, em còn chưa kịp phản ứng lại thì một mũi tên dài trắng bạc đã rạch ngang không khí bay đến, phát ra tiếng rít chói tai khi va chạm với vỏ kiếm của thị vệ.
Một tiếng “rắc” kêu vang, mũi tên dài đâm xuyên qua bàn, chọc thủng chén trà bên tay Lan Trạch.
Biến cố xảy ra trong đúng một chớp mắt, cơ thể Lan Trạch đờ ra, thị vệ đã bao vây thành tốp xung quanh hai người.
“Có thích khách, bảo vệ hoàng thượng ——”
Ánh mắt Cơ Thường u ám thâm độc nhìn mũi tên dài kia, đuôi tên khắc hoa văn mẫu đơn phức tạp, hoa văn này thuộc về hoàng thất họ Kê của triều trước.
Mười bảy năm nay cùng lắm Lan Trạch chỉ mới cầm dao bếp, đã bao giờ tiếp xúc với những vũ khí lạnh băng này đâu, bây giờ mũi tên dài kia ở ngay trước mặt em, nếu vừa nãy thị vệ không xuất hiện chắc nó đã xuyên qua cổ họng em mất rồi.
Dĩ nhiên không phải nhằm vào em, em chỉ là một người hầu mà thôi, người thích khách muốn giết là Cơ Thường.
Thị vệ đồng phục cá chuồn được điều động, tầm mắt Tạ Cảnh Đình rời khỏi đằng xa, quay mặt sang phía Cơ Thường nói với nhóm thị vệ: “Bảo vệ hoàng thượng cẩn thận, truyền lệnh cho cửa cung phía nam, cấm đi lại toàn cung, không một ai được phép rời cung.”
Ánh mắt Tạ Cảnh Đình nhìn sang Lan Trạch đang sợ hãi, “Dẫn cậu ta đi.”