Thụ Thế Thân HE Với Ánh Trăng Sáng

Chương 35



Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Chương 35: Đừng bỏ Lan Trạch lại

Lan Trạch sợ Tạ Cảnh Đình sẽ trách tội em, song Tạ Cảnh Đình chỉ nhìn em một lúc rồi đưa mắt về, thật lâu sau mới hỏi: “Thường ngày lúc vui vẻ Lan Trạch cũng sẽ ôm người khác thoải mái thế à.”

Lan Trạch suy ngẫm câu hỏi này mất một hồi, em chỉ mới ôm mỗi Tạ Cảnh Đình, ngày xưa thì ôm mẹ, nghĩ vậy thế là em gật đầu.

Lan Trạch sờ mép ống tay áo của mình, quan sát sắc mặt Tạ Cảnh Đình, nói thỏ thẻ: “Thường ngày nô tài cũng không có chuyện gì vui vẻ cả ạ, chỉ gặp đốc chủ thì mới thấy vui.”

“Nên nô tài chưa ôm ai khác đâu ạ.”

Lan Trạch không phát hiện ra được sự thay đổi tâm trạng của Tạ Cảnh Đình, chưa được bao lâu sự chú ý của em đã bị thứ khác hấp dẫn mất. Em nhoài ra cạnh cửa sổ ngắm nhìn phía ngoài, cái chân bị thương giơ lên, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trong không khí là phải nghía mấy lần.

Em ngó nghiêng tận mấy bực, người khác thực sự khó mà lơ là được cái kiểu nhìn này, Tạ Cảnh Đình bèn bảo Thường Khanh rẽ vào mua.

Được cầm điểm tâm cùng sữa dê, Lan Trạch tương đối hớn hở ngước nhìn bên mặt nghiêng của Tạ Cảnh Đình, tuy vẻ ngoài Tạ Cảnh Đình đẹp rực rỡ nhưng từ góc độ này thì đường nét góc nghiêng lại theo hướng kiên định sắc sảo, khi nâng mắt lên ánh mắt hòa nhã dừng lại ở em.

“Lan Trạch có gì muốn nói à.” Tạ Cảnh Đình hỏi.

Sổ gấp đặt trên bàn đến giờ chưa đọc được quyển nào hết, Lan Trạch ở bên cạnh y luôn rất thu hút sự chú ý.

“Nô tài có nhiều điều muốn nói với đốc chủ lắm ạ, nhưng sợ sẽ quấy rầy đốc chủ.” Lan Trạch ngồi bên cạnh Tạ Cảnh Đình, em nhét bánh sữa vào miệng, vị ngọt mỏng manh lan tràn ra từng tí xíu một trong lúc nói chuyện, hơi thở ngọt ngào vấn vít xung quanh Tạ Cảnh Đình.

Tạ Cảnh Đình nói: “Thế à, Lan Trạch để sau rồi nói cũng được.”

Nghe xong Lan Trạch ngớ ngờ ngơ, em tưởng Tạ Cảnh Đình sẽ bảo không sao đâu, sau đấy em có thể lảm nhảm một đống với Tạ Cảnh Đình, em nhìn ngó Tạ Cảnh Đình vài lần, nín nhịn đỏ cả mặt, tương đối chưng hửng.

Thế là em quay đầu đi tự ăn điểm tâm của mình, vị sữa dê cực ngọt, tranh thủ lúc Tạ Cảnh Đình không chú ý em lén lau vụn điểm tâm bằng tay áo của Tạ Cảnh Đình.

Lúc ngẩng đầu lên Lan Trạch rơi đúng vào đáy mắt Tạ Cảnh Đình, em bị Tạ Cảnh Đình bắt quả tang, đỏ từ mặt đến tận tai, tay còn đang túm tay áo Tạ Cảnh Đình nữa chứ.

Tạ Cảnh Đình nhìn em mấy cái xong đưa mắt về, không hề có ý định mắng em.

Trái lại đã đóng khung cất giữ trọn vẹn dáng vẻ hoảng hốt của em nơi đáy mắt.

Đến phủ đốc chủ, lúc Thường Khanh đi lên Lan Trạch tự động dịch ra mép ghế để Thường Khanh cõng em xuống.

Tầm mắt Tạ Cảnh Đình ngừng lại ở Lan Trạch chốc lát, Lan Trạch được đỡ dậy, một tay em còn cầm tay nải của mình, cẩn thận quan sát phần rìa, sợ đồ đạc của mình rơi xuống.

“Thường Khanh, bây giờ mình về sân viện ạ. Để tôi ở chỗ đốc chủ được không.” Lan Trạch hỏi trên lưng Thường Khanh.

Thường Khanh nói: “Buổi chiều đốc chủ có việc, chắc hoàng thượng sẽ đến.”

Lan Trạch nghe xong im ngay, em không có nhu cầu hóng hớt đâu, em được Thường Khanh đưa về sân viện mình, Tạ Cảnh Đình còn cho đại phu sang một chuyến, kiểm tra tình trạng hồi phục của chân em.

Lan Trạch đi lại bất tiện nên em không chạy lung tung, ở yên trong phòng một mình, rảnh rỗi quá, em lại ngồi cạnh giường làm thêm búp bê vải, lần này là hình mẹ với cả bản thân em.

Vậy là sẽ có ba búp bê vải, đặt hết các bé búp bê ở đầu giường, ba búp bê bày chung với nhau giống như gia đình ba người, trông ấm áp cực kì.

Em không đi tìm ai, trái lại có người tìm em. Như Ý và Như Lễ ghé thăm em một chuyến, phát hiện ra em vẫn còn đang cặm cụi với búp bê vải cạnh giường, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

“Lan Trạch, cậu lại gây họa ở Quốc tử giám đấy à… Chân làm sao thế này?”

Gặp được Như Ý Như Lễ Lan Trạch tương đối vui vẻ, em dọn chỗ cho hai người để hai người ngồi xuống cạnh bàn nhỏ, em thì nhảy lò cò bưng trà ra.

Như Ý vội cản em lại: “Lan Trạch, chân cậu bị thương thì đừng chạy qua chạy lại nữa, ngồi xuống để tôi làm cho.”

Lan Trạch bị hai cô bắt ngồi xuống, em vẫn nhớ câu Như Ý vừa hỏi, bèn trả lời: “Chắc không tính là gây họa đâu ạ, không cẩn thận bị trẹo chân, đại phu bảo cần nghỉ ngơi mấy hôm, hôm nay thấy đỡ lắm rồi ạ.”

“Hai chị thì sao? Ở phủ thế nào ạ?”

“Bọn tôi ở phủ đều ổn thỏa hết, trái lại cậu đấy, Lan Trạch, tôi nghe được tin không biết thật hay giả… hình như đốc chủ định đưa cậu đi.”

“Nên hai đứa tôi mới đặc biệt sang một chuyến, hỏi thử xem có phải cậu lại gây họa ở Quốc tử giám nữa không?”

Như Lễ lo lắng cho Lan Trạch, nói với Lan Trạch: “Nếu có gây họa thì đi nhận lỗi với đốc chủ, xưa nay đốc chủ tốt tính lắm, sẽ tha thứ cho cậu thôi.”

Nghe xong Lan Trạch ngẩn ngơ, một lúc lâu sau em vẫn chưa tỉnh hồn lại được… Tạ Cảnh Đình định đưa em đi ư? Vì sao?

Em nhanh chóng hiểu ra, thành tích của em ở Quốc tử giám không tốt, đương nhiên là nên đưa em đi thôi.

Chẳng phải ban đầu cứ lo suốt là sẽ có một ngày như thế đấy ư? Bây giờ chuyện em lo lắng vẫn cứ xảy ra.

Lan Trạch hỏi: “Sao các chị lại biết… đốc chủ định đưa tôi đi đâu?”

Giọng em hơi thấp, tự dưng lòng em trống rỗng, đôi mắt mở to có vẻ mịt mờ.

Tuy là vốn dĩ em cũng biết trước kết quả này rồi, nhưng mà… nhưng mà…

Bây giờ chưa gì nhanh vậy đã lại bị người ta vứt bỏ nữa, em bức bối như thể lồng ngực đang bị đè nặng, con ngươi long lanh thấm ướt.

“Lan Trạch, cậu đừng khóc mà, việc này là do nghe thị vệ kể, mấy hôm trước đốc chủ đến nhạc phường một chuyến, Thường Khanh báo họ tên độ tuổi của Lan Trạch…”

Vốn dĩ xuất thân của em đã là tiện tịch, đưa đến nhạc phường cũng rất dễ hiểu. Trái tim Lan Trạch cứ như bị ai dùng sức bóp nghẹt, em sắp không thở nổi nữa, ngày xưa mẹ em cũng học tỳ bà ở nhạc phường.

Học tỳ bà xong thì bị người ta đưa sang lầu xanh, cả đời không thoát được tiện tịch, sau khi chết không có nơi chôn, em không chôn mẹ ở bãi tha ma, đến giờ em vẫn còn đang đeo tro cốt của mẹ trên mình.

Giờ đây em cũng phải giống như mẹ em sao?

Tay Lan Trạch vẫn đang bấu vào búp bê vải, bóp lấy gương mặt Tạ Cảnh Đình hơi mạnh khiến nó biến dạng chút xíu, nước mắt không kìm được lăn dài, tầm mắt cũng mịt mù theo.

“Ở lớp tôi không học hành hẳn hoi, toàn không đạt chuẩn, tiên sinh suốt ngày mắng tôi, trong trường có người bắt nạt tôi, kẻ bắt nạt tôi là thế tử, tôi không dám nói cho đốc chủ.”

“Chắc là đốc chủ thấy tôi phiền phức… tiền bạc bỏ ra cho tôi không thu lại được, tôi còn toàn rước họa nữa.”

Giọng của Lan Trạch thanh trong mềm mại mà lại rất khẽ, mắt em đỏ ửng, gương mặt nhỏ ướt đẫm, em không biết phải làm sao, lòng vừa tủi thân vừa buồn bã.

Em chẳng làm được cái việc gì hết.

Quên mất là Tạ Cảnh Đình không thân thích gì với em, đương nhiên sẽ không thể bao dung cho em mãi được.

“Lan Nhi ngoan, đừng khóc nữa, chị trông mà cũng đau lòng theo.” Như Ý lấy khăn tay lau mặt cho Lan Trạch, dịu giọng nói: “Việc này vẫn chưa chắc chắn mà, bọn tôi sẽ nghe ngóng hỏi thăm thêm cho cậu. Nếu đốc chủ không cần cậu thì chị em bọn tôi cần cậu.”

“Hai người bọn tôi có khoảnh sân viện lụp xụp ở ngoại ô, nếu thực sự không ổn nữa thì để Lan Nhi đến đó ở, hàng ngày làm ăn nho nhỏ sao đó, rồi sẽ sống được thôi.”

“Lan Nhi đừng khóc nữa nè. Không có thằng đàn ông nào đáng tin hết, huống hồ đốc chủ còn chẳng tính là đàn ông được, đừng buồn vì ngài ấy làm gì.” Như Lễ cầm điểm tâm lên dỗ Lan Trạch, bị Như Ý liếc một cái bèn bỏ điểm tâm sang một bên, hai chị em cô xúm quanh Lan Trạch dỗ dành mất một lúc lâu.

Đúng là như có thêm em trai ấy.

Tạ Cảnh Đình ở trong điện chính, thị vệ vào báo cáo lại tình hình bên phía Cơ Thường, sau khi tiễn Cơ Thường về thì chính điện vắng vẻ trở lại, chung quanh yên ắng trông rỗng.

Hiện giờ không đốt lư hương, hoa văn tì hưu trên thân lư hương phản xạ ánh sáng lạnh lẽo, bên cạnh vẫn còn nguyên một bàn nhỏ một đệm mềm của Lan Trạch để lại, trên bàn có hai quyển sách, lần trước Lan Trạch chưa đọc xong.

Tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại giây lát ở cái đệm mềm, nếu ở đây chắc là cứ chốc chốc Lan Trạch sẽ lại nhìn trộm y, lon ton quanh y một hai vòng rồi tự quay về chỗ cũ.

“Thường Khanh, giờ Lan Trạch đang làm gì thế?”

Lúc Tạ Cảnh Đình trông thấy Lan Trạch thì Lan Trạch vừa mới khóc lóc thảm thiết xong, ngoan ngoãn nằm yên trên lưng Thường Khanh, mắt đỏ bừng hết lên, gương mặt nhỏ bé hơi nhợt nhạt.

Như Ý Như Lễ nói hết một lượt, vừa nãy Lan Trạch đang thu dọn đồ đạc của mình, không biết lúc nào Tạ Cảnh Đình sẽ đưa em đi. Nếu em tới nhạc phường, ở đấy cũng có ma ma quản lý, đàn cổ hay tỳ bà em cũng đều không biết, đến lúc đó em phải làm thế nào đây ta?

Có lẽ nếu em chơi đàn kém ma ma sẽ còn đánh em nữa, nghe nói ma ma ở nhạc phường toàn quất bằng roi. Em sợ đau, em không muốn bị đánh đâu.

“Tham kiến đốc chủ.” Lan Trạch không hành lễ được, chỉ hơi cúi người, Tạ Cảnh Đình nói với em là không cần đa lễ, em bèn nhấc một chân đứng sang một bên, ánh mắt nhìn Tạ Cảnh Đình có phần né tránh.

Toàn là lừa đảo, hôm nay Tạ Cảnh Đình còn bảo là em đã làm tốt lắm rồi, có lẽ vì sắp sửa đưa em đi nên mới nói thế thôi.

Đáy lòng Lan Trạch âm ỉ nhói đau, em cứ chớp mắt là nước mắt lại chuẩn bị trào ra, tự em gắng nín lại không khóc, em không muốn mất mặt trước Tạ Cảnh Đình nữa đâu.

“Đốc chủ tìm nô tài… có việc gì ạ?” Lan Trạch thấp giọng lên tiếng hỏi, em cụp mắt không nhìn Tạ Cảnh Đình.

Ánh mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại ở gương mặt em một lúc, y hỏi em: “Lan Trạch có tâm sự à?”

Lan Trạch khẽ lắc đầu, đầu cúi gằm lưng thẳng tắp, không nói một câu nào.

Tạ Cảnh Đình thoáng suy tư, từ lúc về đến giờ mới có mấy canh giờ thôi, chắc Lan Trạch chưa ra khỏi phủ, có lẽ là gặp ai… bé con lại có nỗi muộn phiền mới.

“Nếu có tâm sự thì cứ nói ra.” Tạ Cảnh Đình nói.

Còn lâu Lan Trạch mới chịu nói, Tạ Cảnh Đình sắp đưa em đi đến nơi rồi, em có còn gì để nói với Tạ Cảnh Đình nữa đâu.

Em nhớ ra việc gì, lấy túi tiền trong ngực áo mình ra, trong ấy toàn bạc, ban đầu Tạ Cảnh Đình đưa em, ở Quốc tử giám em đã tích cóp đủ.

“Đốc chủ, đây là số bạc hồi trước nô tài nợ đốc chủ ạ.” Lan Trạch để túi tiền lên bàn, túi tiền này mẹ em may cho em, em không nỡ lắm, nhưng giờ cũng chẳng lo nhiều được nữa.

Nghe vậy Tạ Cảnh Đình nhìn sang, xong nhớ ra thị vệ từng báo cáo hàng ngày Lan Trạch đều đến tiền viện đưa cơm hộ, đoán ra được gì, nói với Lan Trạch: “Số tiền Lan Trạch đi đưa cơm hộ ở Quốc tử giám tích cóp lại… là để trả ta à?”

Lan Trạch gật đầu, đôi con ngươi ướt nhẹp nhìn Tạ Cảnh Đình một cái, rồi nhanh chóng đưa tầm mắt về.

“Nô tài đã nói sẽ trả bạc cho đốc chủ mà ạ, số tiền này nô tài kiếm trong thời gian rảnh đấy ạ, không trộm cướp đâu ạ, nô tài tích cóp mất hơn nửa tháng.”

Em rầu rĩ nói hết, tự níu lấy viền ống tay áo của mình, con hổ màu bạc thêu trên áo bị em vân vê đến biến dạng.

“Vậy à.” Tạ Cảnh Đình nhìn lướt Lan Trạch một cái, lời đã đến khóe môi, liếc thấy mắt cá chân bị thương của Lan Trạch, mắt cá vẫn còn đang sưng, Lan Trạch tự băng bó không được gọn lắm, bọc phồng tròn xoe xấu ơi là xấu.

Gương mặt Lan Trạch trắng muốt, bây giờ mắt đỏ ửng càng khiến người ta phải xót thương, bộc lộ hết thảy vẻ yếu ớt như một đóa sen ướt đẫm rũ mình, làm người khác chỉ mong được lau sạch nước mắt cho em.

Tạ Cảnh Đình đặt sổ gấp xuống, Lan Trạch phát hiện thấy rồi, em còn đang đứng yên không biết làm gì, người đã bước đến trước mặt em.

Lan Trạch muốn nhìn Tạ Cảnh Đình thì phải ngẩng đầu lên, Tạ Cảnh Đình lau nước mắt cho em, Tạ Cảnh Đình ở rất gần em, bóng mờ phủ xuống, đáy mắt em chỉ còn lại mỗi gương mặt đẹp rực rỡ của Tạ Cảnh Đình.

Em hơi hơi nghiêng mặt đi, không biết Tạ Cảnh Đình định làm gì, em liếc nhìn Tạ Cảnh Đình một cái rồi lập tức cụp mắt xuống.

“Nếu không vui, thì vừa khéo hôm nay phải ghé trạm ngầm một chuyến, hay là dẫn Lan Trạch ra ngoài đi dạo loanh quanh luôn.” Tạ Cảnh Đình nói, giọng nói ôn hòa dừng lại một chút.

Vốn dĩ tưởng là đôi mắt xinh đẹp của Lan Trạch sẽ sáng lên, song phản ứng của Lan Trạch cứ bình bình.

Lan Trạch chỉ vâng một tiếng, giọng rất thấp, em lại biến thánh con thỏ hiền lành rúc ở trong góc, bảo em làm gì thì em làm đó, không hỏi này hỏi nọ nữa.

Túi tiền bị Tạ Cảnh Đình cầm mất rồi, túi có thêu hình thỏ nhỏ, Lan Trạch chờ Thường Khanh qua cõng em, bản thân em không tự lên xe được.

Em đang đứng dựa vào cột, Thường Khanh ở yên tại chỗ không chuyển động, Lan Trạch tưởng là em phải tự đi lên, bây giờ chẳng ai buồn quan tâm đến em nữa, thế là em buồn rầu im ắng tự vịn vào cột đi sang.

Chưa đi được hai bước, Thường Khanh đã đến trước mặt em, nói với em: “Tiểu công tử, để ta cõng cậu lên.”

Lúc này Lan Trạch mới trèo lên lưng Thường Khanh để Thường Khanh cõng lên, em ngồi vào góc xe ngựa, Tạ Cảnh Đình ngồi bên cạnh em, em hơi bứt rứt, dịch sang thêm tí nữa.

Sự khác thường của em làm Tạ Cảnh Đình quan sát em thêm mấy lần. Bình thường em rất nhạy cảm với tầm mắt của Tạ Cảnh Đình. Bây giờ Tạ Cảnh Đình nhìn vào mắt em mãi, em càng thấy mất tự nhiên hơn, lặng lẽ nghiêng mặt sang một phía.

“Không phải trước đó Lan Trạch còn nhiều điều muốn nói lắm à.” Tạ Cảnh Đình bắt chuyện một câu, ánh mắt luẩn quẩn ở mí mắt sưng đỏ của Lan Trạch, rất muốn chạm vào đó.

“Bây giờ nô tài không nhớ ra được ạ.” Lan Trạch trả lời, ban đầu có nhiều điều muốn kể thật, hiện giờ chẳng còn lòng dạ gì nữa.

Em không nói gì, Tạ Cảnh Đình chủ động mở miệng hỏi một câu đã là giới hạn cao nhất, hai người ngồi trong buồng xe đều im lặng, đi ngang qua đường phố, thi thoảng Lan Trạch vẫn không nhịn được phải ngắm nghía đôi chút.

Lan Trạch trông thấy quán bánh trôi ven đường, chỉ có đến Tết mẹ mới mua chè trôi nước, em thích ăn lắm, thế là em nhìn thêm hai ba bận.

Sau này nếu vào nhạc phường thì chắc em không được ăn bánh trôi nước nữa đâu.

“Muốn ăn bánh trôi à?” Tạ Cảnh Đình chú ý thấy, bèn bảo Thường Khanh dừng lại, nói với Lan Trạch: “Ta cũng muốn ăn thử, Lan Trạch đi cùng ta được không.”

Nghe vậy Lan Trạch nhìn sang Tạ Cảnh Đình, thấy khá kì lạ, em nhớ bình thường Tạ Cảnh Đình không hề thích ăn đồ ngọt.

Có lẽ đây sẽ là bữa chè trôi nước cuối cùng em được ăn, thế là em gật đầu.

Em còn đang chuẩn bị chờ Thường Khanh cõng em xuống, song em liếc mắt thấy gương mặt Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình đang duỗi tay về phía em, em không hiểu ý là sao, giây tiếp theo cả người em đã bị bế lên gọn gàng.

Lan Trạch đơ ra giây lát, ngay sau đó mặt em đỏ bừng: “Đốc chủ… nô tài không cần đốc chủ bế đâu ạ.”

Em buộc phải túm lấy góc áo Tạ Cảnh Đình, cẩn trọng quá đáng trong lòng Tạ Cảnh Đình.

Tạ Cảnh Đình bế em xuống xe ngựa, nay Lan Trạch đã mười bảy rồi, em ngượng đỏ hết mặt. Lúc ở trên xe còn chưa rõ lắm, xuống xe cái là âm thanh râm ran của dòng người qua lại như thủy triều vang ngay bên tai, xung quanh toàn người, quán bánh trôi nước này còn đang siêu đông khách nữa chứ.

Gương mặt Lan Trạch vẫn cứ đỏ thêm, em vùi đầu vào lòng Tạ Cảnh Đình, lí nhí: “Đốc chủ thả nô tài xuống là được ạ, nô tài có thể tự đi.”

Tạ Cảnh Đình khẽ rũ mắt là đã liếc thấy dái tai ửng đỏ của thiếu niên trong lòng, tựa như phấn son loang ra trên nền ngọc lạnh.

Y đáp qua loa một tiếng, đặt Lan Trạch xuống ghế, bảo Thường Khanh đi gọi hai bát bánh trôi.

Lan Trạch được thả vào ghế ngồi, em tương đối xấu hổ, chắc hẳn là Tạ Cảnh Đình thấy em phiền phức, bế em lên luôn cho đỡ mất thời gian.

Nghĩ vậy nên lúc chè trôi nước ra bàn em ăn khá vội, nước dùng nóng giãy làm bỏng tê hết đầu lưỡi, em lập tức đau đến độ phải bỏ thìa xuống, không nhịn được xuýt xoa một tiếng.

Tạ Cảnh Đình đưa cho em cốc trà, nước trà mát rượi, uống vào xong cảm giác bỏng rát ở đầu lưỡi tiêu tan đi khá nhiều.

“Không phải vội.”

Lan Trạch nhè viên bánh ra, em dốt thế này, thực sự không chịu nổi muốn tự chôn mình luôn, tầm mắt Tạ Cảnh Đình bên cạnh ngừng lại đôi chút ở môi em, nói với em, “Sưng mất rồi.”

Sau đó Lan Trạch ăn chậm hơn một chút, miệng em bị đau không muốn há ra, Tạ Cảnh Đình nói gì với Thường Khanh, chỉ lát sau Thường Khanh cầm về hai viên kẹo xanh biếc.

“Đốc chủ, đây là gì thế ạ.” Lan Trạch hỏi.

Tạ Cảnh Đình nói với em: “Đây là viên bạc hà, Lan Trạch ăn vào là miệng sẽ hết đau.”

Thế là Lan Trạch cất hộp kẹo viên đi, khi ăn bánh trôi tiếp em phải thổi mấy lần trước, ăn hết phần bát mình.

Bánh trôi nước bán ở kinh thành có rất nhiều loại nhân, em ăn nhân nước đường đơn giản nhất, Tạ Cảnh Đình ăn nhân ngũ phúc.

Tạ Cảnh Đình đã dừng lại từ lâu, trong bát vẫn còn thừa nhiều, Lan Trạch ngồi cạnh hỏi: “Đốc chủ không ăn nữa ạ?”

Tạ Cảnh Đình khẽ ừm một tiếng, y ngồi bên nhìn Lan Trạch ăn. Lan Trạch ăn gì cũng rất chăm chú, thức ăn cực kì đơn giản mà Lan Trạch vẫn ăn rất ngon lành, trông cực kì ngon miệng.

Lan Trạch ồ một tiếng, thế là Tạ Cảnh Đình đẩy bát bánh trôi còn thừa ra trước mặt em, em đổi thìa của mình ăn nốt chỗ bánh trôi Tạ Cảnh Đình để lại.

“Lan Trạch, nếu chưa no thì gọi thêm bát nữa.” Tạ Cảnh Đình nói.

Nhưng Lan Trạch lại ngó y với vẻ kì lạ, nói với y: “Gọi thêm bát nữa làm gì ạ, nô tài ăn no rồi ạ.”

“Đốc chủ gọi bánh trôi ngũ phúc, nếu không ăn hết thì vận may sẽ bay đi mất, hồi bé nô tài ăn để thừa thì mẹ toàn ăn hộ nô tài.”

Lan Trạch ghi nhớ trong lòng từng câu mẹ nói, em nhớ ra là hình như truyền thống này đã từ xa xưa lắm rồi, có lẽ bây giờ truyền thống đã đổi khác.

Đang nghĩ vậy thì bánh trôi đã vào miệng, nhân hạt sen, cũng ngon ghê, thế là Lan Trạch ăn hết.

Ăn xong em lấy khăn tay ra lau miệng, khóe mắt ngó thấy Tạ Cảnh Đình đang nhìn em nên em cũng nhìn sang, Tạ Cảnh Đình không nói gì cả.

Tạ Cảnh Đình dẫn em ra ngoài ăn chè trôi nước, trước kia chưa từng đối xử tốt với em thế này bao giờ, có lẽ là vì sắp sửa đưa em đi mất nên hôm nay tốt với em hơn một chút.

Trước khi chết tù nhân hãy còn được ăn bữa cuối cùng cơ mà, huống chi em còn chưa phạm phải tội đại ác tày đình nào.

Cả nhóm vừa đứng dậy thì có thị vệ xuất hiện từ góc phố, Lan Trạch lướt thấy hoa văn cá chuồn, thị vệ thì thầm mấy câu với Tạ Cảnh Đình.

Tạ Cảnh Đình ra lệnh gì đó, giọng trầm thấp, Lan Trạch không để ý lắng nghe, sự chú ý của em đã va vào chiếc đèn đối diện, bên ấy có tiểu thương bán đèn hoa.

“Lan Trạch thích đèn hoa à?” Dặn dò xong thì thị vệ đi, Tạ Cảnh Đình hỏi em.

Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, Lan Trạch khá buồn bã, em ngắm đèn lồng một cái, nghĩ là thôi coi như làm kỉ niệm cũng tốt, thế là em gật đầu nói với Tạ Cảnh Đình: “Đốc chủ, nô tài thích trăng sáng ạ.”

Chỉ có một chiếc hình vầng trăng, Tạ Cảnh Đình bảo Thường Khanh đi lấy, đèn hoa không to, cỡ tầm bằng bàn tay em, em xách đèn rất tiện.

“Trạm ngầm có ít việc cần xử lí, để Thường Khanh đưa Lan Trạch sang ty Trần Gián trước, chốc nữa ta qua đón Lan Trạch.” Tạ Cảnh Đình nói với em, cũng là đang dặn Thường Khanh.

Lan Trạch mới ra ngoài chưa đến nửa canh giờ, em biết là Tạ Cảnh Đình bận, thế là em ồ một tiếng, bưng đèn của mình cúi đầu rũ mắt.

Nếu em vào nhạc phường thì có lẽ về sau không được ra ngoài nữa, đến lúc ấy dĩ nhiên không thể gặp được Tạ Cảnh Đình, đương nhiên Tạ Cảnh Đình sẽ không chủ động đến tìm em.

Tạ Cảnh Đình lạnh lùng lãnh đạm thế kia, trừ những lời mời đi tiệc phủ ra, em chưa từng thấy Tạ Cảnh Đình liên lạc với ai cả.

Lan Trạch ôm đèn hoa, bóng tối phủ hắt mắt mày em, trông gương mặt bé nhỏ loáng thoáng cô độc.

Tạ Cảnh Đình trầm mặc một lúc rồi nói: “Không phải đợi lâu lắm đâu.”

“Nô tài biết rồi ạ.” Lan Trạch nhỏ giọng nói.

Thường Khanh đứng cạnh mắt nhìn mũi mũi chúi ngực, trước mặt Tạ Cảnh Đình thì lúc cõng Lan Trạch cũng phải chú ý cẩn thận, không được chạm vào chỗ không nên chạm.

Trước đây Lan Trạch cũng từng đến ty Trần Gián, ty Trần Gián ở trong cung, em nằm trên lưng Thường Khanh, không nhịn được hỏi: “Thường Khanh, đốc chủ sẽ đến đón tôi thật sao ạ?”

Hay có khi nơi em phải đi chính là nhạc phường, bây giờ đưa em sang luôn ư?

Thường Khanh trả lời không buồn quay đầu: “Đốc chủ chưa bao giờ nuốt lời.”

Toàn điêu hết, Tạ Cảnh Đình giỏi nhất là ứng phó lấy lệ, lời nói ra không thể tin được.

Mãi đến khi Lan Trạch tới ty Trần Gián em mới tin Thường Khanh, ở đây toàn thị vệ, có điều lần này em ghé đã khác lần trước, lần trước em đến xin xỏ người ta.

Lần này Thường Khanh cõng em sang, các thị vệ của ty Trần Gián trực xong thay ca đều xúm lại hóng hớt.

“Lão Tứ, ngươi cõng ai thế? Sao nhìn quen quen thế nhỉ.”

“Đồ ngốc nhà ngươi, trông hơi giống chủ tử, ngươi nói xem sao lại quen quen nào.”

“Chủ tử có con trai bao giờ thế, sao mấy anh em mình đều không biết?”

Lan Trạch bị một nhóm thị vệ vây quanh, em sợ người lạ nên phải trốn ra sau cái cột, chốc chốc lại thò đầu ra ngó nghiêng cái rồi nhanh chóng rụt về.

Thường Khanh tương đối cạn lời, nói với họ: “Chủ tử dẫn về, đợt trước từng ở lại trong cung mấy hôm, các ngươi quên hết rồi à?”

Thị vệ vỗ đầu một cái xem như đã nhớ ra, bâu vào hỏi Thường Khanh loạn xạ, chắc là do lần đầu tiên Thường Khanh dẫn người đến đây, các thị vệ đều khá tò mò.

Hơn nữa vẻ ngoài Lan Trạch xinh đẹp, tinh xảo như em bé kẹo đường, rồi còn mặc quần áo đỏ nữa, đặc biệt đáng yêu.

Lan Trạch thích ăn điểm tâm, có thị vệ đưa điểm tâm cho em thế là em xin, bưng điểm tâm ngồi yên một bên. Lát sau lại có người đưa trà cho em, em được thị vệ tặng cho một đống thứ cả đồ ăn lẫn đồ chơi, em tự ngồi một góc chơi một mình.

Thường Khanh không ngăn cản gì, bị điều sang bảo vệ Lan Trạch tương đương với nhận nhiệm vụ trông trẻ, một người chăm hay cả nhóm chăm thì cũng có khác gì nhau đâu.

Lan Trạch ăn một lúc xong ôm cột ngủ thiếp đi, mặt đỏ bừng bừng. Bình thường Lan Trạch rất dễ đỏ mặt, Thường Khanh không chú ý lắm, mãi tới lúc Tạ Cảnh Đình đến đón, Lan Trạch nằm sau lưng hắn ợ một cái, mùi rượu phả ra gần mặt.

Thường Khanh thầm nghĩ không ổn, kiểm tra một phen, không biết cái tên bừa bãi nào lại đưa cả bánh rượu cho Lan Trạch.

Lúc trả người cho Tạ Cảnh Đình, Thường Khanh chủ động nhận lỗi: “Chủ tử, vừa nãy thuộc hạ không cẩn thận để Lan Trạch ăn nhầm món ạ.”

Tạ Cảnh Đình nhìn lướt một lượt, mấy thị vệ đằng sau Thường Khanh ai nấy đều dựng tai lên không dám ngó nghía.

Lan Trạch tự giác điều chỉnh tư thế cho thoải mái trong lòng Tạ Cảnh Đình, đến tận lúc xe ngựa lắc lư em mới mở mắt ra, con ngươi đen láy soi ngược gương mặt Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình đang hơi rũ mắt nhìn em.

Xong Lan Trạch ợ một phát.

Nếu đang tỉnh táo chắc Lan Trạch sẽ đỏ bừng mặt chỉ mong tìm được cái hang nào mà chui vào, nhưng em say vào rồi đầu óc lơ tơ mơ hơn nhiều, lại còn quấn người.

Tạ Cảnh Đình không phản ứng, Lan Trạch nhìn chằm chằm một lúc lâu.

“Đốc chủ.” Lan Trạch nhìn người ta, rồi bắt đầu tự thương thân mình, đuôi mắt vốn đã đỏ giờ như loang ra, em không biết chính mình vừa bám lấy người ta, cứ ẩy đẩy Tạ Cảnh Đình suốt, giờ tỉnh dần lại còn dây dưa hơn.

Giọng Lan Trạch mềm mại đi nhiều, nghe cứ như giọng mũi, khẽ khàng phất qua tai người ta như sợi lông vũ.

Đầu em choáng váng, em tủi thân luồn mình vào lòng Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình gọi một tiếng “Lan Trạch”, hình như em không nghe thấy.

“Đốc chủ có thể…” Đầu óc Lan Trạch nặng trịch, em chỉ thấp giọng nói mỗi một câu, cả người đều mất thăng bằng, ngã gục xuống.

Hình như trong lúc ngã nhào môi đụng phải thứ gì đó.

Hai cánh môi mềm ấm sượt qua, Tạ Cảnh Đình buộc phải đỡ lấy, y thoáng khựng lại, dường như hơi ấm vẫn còn vương bên môi, thiếu niên trong vòng tay túm góc áo y, mặt đỏ gay, bật lên tiếng nức nở nhỏ xíu giữa lòng y.

“…đừng bỏ nô tài lại được không.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.