Edit + Beta: Basic Needs
………..
Xong rồi, đây chắc chắn không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, đối phương 100% hướng về phía mình.
Cái này không cách nào tự an ủi, và A Điêu tăng nhanh tốc độ đi xe đạp.
Vừa nhìn thấy điệu bộ A Điêu rõ muốn chạy trốn, Chương Trình cũng đi xe đạp nheo mắt lại.
Đúng là nó phát hiện ra thật!
Chương Trình cũng tăng tốc độ đạp xe tương ứng.
Hai người một trước một sau chạy nhanh trên đường phố vốn ít người, gió thổi ào ào, thổi bay sợi tóc, nhưng trong lòng A Điêu vô cùng hoảng sợ.
Người này có thể định vị mình?
Điện thoại di động của cô chưa từng rời khỏi người, sao người ta xác định được vị trí của cô?
Với điều kiện người ta không thả máy giám sát bay không người lái, dò xét mình ở trên không.
Thiết bị như vậy có giá ít nhất 50,000 tinh tệ, cũng phù hợp với mức tiêu thụ của nhà họ Tưởng. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, nhưng để đối phó với một lính mới như cô đúng là quá nâng cao cô rồi.
Sợ rằng người này là một sát thủ chuyên nghiệp.
A Điêu lập tức dùng Bluetooth kết nối điện thoại di động và bấm số. Cô báo quan, báo cáo đến văn phòng Tư mã châu Lăng Thành.
“Vâng, có một người tên là Chương Trình. Em nhận ra gã, gã là nhân vật liên quan đến phú hộ nhà họ Tưởng ở huyện Kỳ Sơn của chúng em. Em nghe anh bộ đầu nơi đó từng nói trong tình cờ. Em phát hiện ra gã cứ mãi đi theo em từ khách sạn, không biết có phải vì em phát hiện ra gã dùng thân phận giả không. Đúng vậy, Lý Tứ, tên giả của gã là như vậy. Giờ đây gã nhận ra em chạy trốn và đang đuổi theo em… Vâng, xin vui lòng định vị em, giờ em…”
Lời của A Điêu còn chưa dứt, cô bỗng nhiên quay đầu lại, trong đồng tử cô chỉ có mỗi hình ảnh đèn xe; run rẩy thu phóng … Rầm, một tiếng nổ lớn.
Nhân viên lễ tân bên văn phòng Tư mã châu đột nhiên nghe thấy tiếng nổ lớn như vậy. Với kinh nghiệm lão làng, chị ấy lập tức phán đoán có tai nạn giao thông, hơn nữa chắc chắn người báo án này bị xe tông trúng. Bởi vì vừa rồi bên trong tiếng va chạm có cả tiếng vỏ kim loại của xe va chạm với xe đạp.
Người này bị ám sát rồi?
Nhân viên lễ tân xúc động nhưng vẫn nhẫn nhịn, báo cáo thẳng chuyện này. Tình tiết vụ án rất nhanh đã đi tới bộ phận hạch tâm dưới trướng Trần Nhiên. Đương nhiên người bên trong được Trần Nhiên giao trọng trách, biết sách lược trước mắt thay đổi, không tìm kiếm ma quỷ mà lại lục soát người khả nghi. Đột nhiên có báo cáo một vụ án như vậy đã lập tức thu hút sự chú ý của những người đa mưu túc trí này.
“Hẳn là không phải băng đảng đứng sau màn, bằng không động tĩnh sẽ chẳng lớn như vậy.”
“Ước tính là trường hợp bên lề, nhưng cũng chẳng thể ngó lơ chẳng màng. Nếu không rất dễ làm xáo trộn việc triển khai hiện tại.”
(P1)
Đương nhiên Trần Nhiên cũng biết, đáy mắt sâu thẳm giơ tay lên: “Mặc kệ người báo án chết hay không, phải bắt hung thủ cho bằng được, bằng không dư luận sẽ nghiêm trọng hơn. Cứu trở về có thể vãn hồi danh tiếng nhất định, hơn nữa việc này có thể lấy ra đánh vào cỏ, làm rắn hoảng sợ.”
Đám người nhìn nhau.
Khả thi.
Nhưng không thể là người bên phía bọn họ ra tay bởi sẽ gây ra phản ứng dây chuyền bên phía phủ Thứ sử, rất dễ phá hư kế hoạch tối nay, ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Như vậy…
Ánh mắt đảo qua những chấm đỏ và đang điên cuồng điều tra so sánh, Trần Nhiên trầm ngâm hai giây mới bảo: “Chuyển nó cho Đoàn luyện* Lăng Thành, để cho người bên đó ra tay.”
*Đoàn luyện: tổ chức vũ trang phản động, thời xưa
…..
A Điêu không chết, hai ba giây trước khi chiếc xe sắp đâm vào xe đạp, cô nghe thấy tiếng gió bên cạnh con hẻm.
Xe bay cấp thấp, không chạy xe trên mặt đất, âm thanh rất nhỏ. Cô hầu như không nhận ra khi nó thoát khỏi đường ray trong con hẻm, song, có một hướng gió cố định trong hẻm và nó bỗng nhiên thay đổi. Thế là với năm giác quan tăng lên sau khi được tẩy tủy cộng với cái nhìn sâu sắc được rèn luyện từ một môi trường hẻo lánh, cô nhận ra ngay. Trong khoảnh khắc va chạm…..
Cô ngay lập tức nhảy khỏi chiếc xe đạp của mình, lăn xuống đất, điện thoại cũng bay ra ngoài và vỡ thành từng mảnh. Nhưng cánh tay của cô đã bảo vệ đầu, sau khi đà lăn chậm lại là nhanh chóng xoay người đứng lên, lao vào một con hẻm khác.
Vừa rồi nếu cô không nhìn lầm, người lái xe là Tưởng Xuân.
Cái tên chó chết này lại tự mình đến, có vẻ như là bắt buộc phải có được Thực Thể Gieo Linh trong cơ thể cô.
Lần đầu tiên cô cảm nhận sâu sắc rằng thế giới đã thay đổi, tham vọng của đám người đầy dã tâm đối với sự sống lại của linh khí hệt như điên dại.
A Điêu rất nhạy bén, cô chọn con hẻm hẹp nhất làm xe bay không thể chạy vào, đồng thời cũng có nhiều rác lắm, chỉ có thể đi bộ.
Tưởng Xuân dùng bình xịt phun mấy lần vào trong xe, những bình xịt này sẽ tiêu hủy bất kỳ dấu vân tay dính líu nào để tránh dấu vết sinh học của hắn bị chính thức điều tra. Chiếc xe bay và danh tính hiện tại của hắn là giả.
Đã chuẩn bị đâu đó cắt đuôi, lần này hắn nhất định phải lấy được Thực Thể Gieo Linh kia, như vậy hắn mới có hy vọng vào trường học ở Kim Lăng!
Đuổi theo!
Tưởng Xuân có dã tâm, từ nhỏ hiếu thắng, năng lực vận động vô cùng tốt. Sau khi hắn nhanh chóng đuổi theo, Chương Trình bên kia lại lựa chọn đi vòng qua bên cạnh. Tốc độ của gã càng kinh khủng hơn, nhanh hơn Tưởng Xuân một phần ba. Gã muốn bọc đánh cũng như vây chặn đầu hẻm chỗ khác!
(P2)
Nhưng Chương Trình nghĩ thầm: Nhìn động tác và tốc độ phản ứng của con nhỏ vừa rồi, làm sao nói bình thường như trước đây, nhanh hơn người thường rất nhiều. Nếu trước đó Tưởng Xuân không nói dối, tư liệu cũng không sai, thì chính là trong khoảng thời gian này nó đã hít phải linh khí cải tạo thân thể.
Nó có Thực Thể Gieo Linh!
Chương Trình nheo mắt lại, đôi mắt hiện lên ánh sáng u ám.
…..
Trong ngõ không có đèn đường, một mảng lờ nhờ, A Điêu lại mãnh liệt xuyên qua trong đó. Bóng dáng cô mạnh mẽ như khỉ, dần dần hất văng Tưởng Xuân phía sau, nhưng đáng sợ là cuối con hẻm phía trước lại có người đến.
Bồn cầu đã thông báo rằng Chương Trình đã biến mất đi đường vòng trước đó, thế nhưng nó lại nhắc đã cho thấy rõ gã tiến vào trong phạm vi cảm ứng, khoảng cách tối đa là một trăm mét tính từ cô.
Mù mờ và chật hẹp, đầy chướng ngại vật trong ngõ nhỏ, cả hai đều không nhìn thấy nhau nhưng không ngăn cản họ nhận ra tiếng bước chân của nhau.
Hoặc nhẹ hoặc nặng…
Cho đến khi…
Vút! Khi Chương Trình đột nhiên xuất hiện như một con quỷ, con dao của đồ cắt móng tay xoẹt qua thiếu chút nữa là ngay cổ họng người phía trước. Thế nhưng khuôn mặt run rẩy kinh ngạc của người đó nào có phải của A Điêu.
Tưởng Xuân!
Người gã đuổi theo chặn đường là Tưởng Xuân?
Chương Trình sa sầm mặt, mà Tưởng Xuân lỡ lời chất vấn: “Sao lại là anh? Nó trốn thoát rồi? Không thể nào, chỉ có một con đường thẳng này, chẳng lẽ nó trốn trong đống rác đó sao?”
Hắn nóng lòng quay lại bươi tìm trong đống rác nhưng Chương Trình đột nhiên xông ra ngoài. Tưởng Xuân nhìn thấy cách đó hơn năm mét, Chương Trình nhặt được một cây gậy tre, chạy nhanh rồi mượn lực nhảy lên, không ngừng xông thăng lên nóc nhà bên cạnh.
Mẹ kiếp?!! Vậy Trần A Điêu đã trốn thoát như thế?
Không thể nào, nó là khỉ à?
Trên nóc nhà, Chương Trình nhìn thấy một cây gậy tre khác bèn biết rằng họ không phán đoán sai. Gã nhìn sang, quả nhiên thấy một bóng đen nhỏ gầy đang chạy nhanh trên mái nhà, dễ dàng nhảy qua khoảng cách giữa các con hẻm khác, thêm việc nhảy lên mấy cái cầu thang, liên tục di chuyển đến mái nhà kế.
Linh hoạt tột cùng.
** má, nhiều năm rồi không gặp một con mồi gà rù khó giải quyết như vậy.
Chương Trình mỉm cười, đuổi theo với tốc độ nhanh hơn.
A Điêu quay đầu lại thấy Chương Trình đuổi theo thì nội tâm chạy tán loạn: Muốn mạng thật rồi. Nhà họ Tưởng chỉ là một phú hào nhỏ, làm sao tuyển được sát thủ lang băm thế này.
A Điêu điên cuồng chạy trốn nhảy vọt, chờ cô nhảy tới bốn năm ngôi nhà, phía trước… là ngôi nhà cuối cùng cách mái hiên dưới chân 7 mét.
Cái này nhảy làm sao?
Chương Trình phía sau cũng thấy, trong lòng nắm chắc, gã cố gắng để đi lên và bẻ gãy cổ của cô bỗng nhiên… Vụt!
Con nhỏ đó biến mất.
Nó nhảy xuống.
(P3)
…..
Má, nó điên rồi?!
Ngôi nhà đầu tiên thực sự không cao, dẫu gì mượn lực một cây gậy tre là nhảy được lên mái nhà. Các loại phòng ốc bên này không cao thật nhưng bọn họ thông qua mái nhà để lấy đà tăng độ cao lên, liên tục thay mấy nhà. Giờ đây căn nhà này đã cao tới bốn tầng, chiều cao gần mười lăm mét.
Nhảy xuống…
Chương Trình không nghe thấy tiếng vang rơi xuống đất, ngược lại nghe thấy tiếng thứ khác rất nhỏ… Gã nhanh chóng chạy qua xem, chỉ thấy vách ngăn vải đặc biệt của cửa hàng tầng một vẫn còn đung đưa dữ dội còn con bé đó thì lao xuống đất, quay đầu lại dựng một ngón giữa về phía gã. Đoạn, nó chạy sang con đường không có người, chạy về phía cửa hàng tiện lợi bên kia.
Ái chà!
Nó cho rằng chạy đến nơi đông người là gã không dám xuống tay?
Chương Trình bật cười và ngay lập tức nhảy xuống.
Khi A Điêu vào cửa hàng tiện lợi, cửa cửa hàng phát ra âm thanh chào đón, kế đó đó hai nhân viên phục vụ và năm khách hàng trong cửa hàng đều giật mình.
Dù sao thì A Điêu trông thật nhếch nhác.
A Điêu quay đầu lại nhìn bóng dáng Chương Trình đuổi theo, trên mặt nào có vẻ hoảng sợ, ngược lại cô còn cười lạnh: Đây là một cửa hàng tiện lợi bình thường à? Nó chính là một điểm kiểm soát ngụy trang đấy.
Bạn muốn nói với 13 khu vực chấm đỏ, làm sao tôi biết chắc đây là điểm kiểm soát ngụy trang, lỡ nó là thủ phạm đằng sau màn thì sao?
A Điêu thực sự đã tính toán, trước đây cô đánh dấu những điểm này cũng không phải là đánh dấu không không như thế. Mỗi nơi đều được cô quan sát, cuối cùng cô nghi ngờ những khu vực chấm đỏ bí mật và chủ yếu được sử dụng để che thân như cửa hàng tiện lợi này. Thật ra nó được dùng để thuận tiện quan sát bên ngoài, và gần đó chắc chắn sẽ có trẻ em sinh sống.
Cửa hàng tiện lợi quá điển hình, không giống phong cách xảo quyệt của lão khốn Trần Nhiên, tám chín phần chính là vỏ bọc của Thứ sử bên kia.
Cho nên khi A Điêu bỏ trốn đã xác định tìm điểm này để trốn tránh, trước đó khiêu khích Chương Trình cũng vì muốn dụ dỗ đối phương tới đây.
Dám ra tay là chết ngay, phủ Thứ sử tuyệt đối không quan tâm rốt cuộc gã là người nhà họ Tưởng hay sát thủ ở đâu, bắt được sẽ xử lý như người khả nghi.
Thế là… A Điêu ước gì người này đi vào, bởi vì lực lượng chức năng sẽ sớm đến bắt người..
Chưa kể bồn cầu nhắc nhở những người trong cửa hàng tiện lợi là đối tượng có thể tiến công với cấp thấp, đối phó với một Chương Trình là chuyện chẳng đáng kể.
Ánh mắt A Điêu đảo qua đám người, thầm nghĩ giả bộ thật tốt, hoàn toàn không lộ sơ hở.
Cô tự mua một ít bánh cá hầm* và đến một bên bàn nhỏ để tiêu hao thời gian.
*Bánh cá hầm: Oden, món ăn của Nhật, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương. Thành phần sẽ thay đổi theo từng khu vực và giữa mỗi hộ gia đình.
(P4)
Không lâu sau, Chương Trình đi vào.
Người này lão luyện ghê, cũng bình tĩnh tự nhiên chọn một ít đồ ăn, tiếp theo bưng mâm đồ ăn… Bình thản ngồi trước mặt A Điêu.
Gã toan ngồi xương, A Điêu liền chủ động nói với nhân viên bán hàng: “Chị ơi, đây là một tên du côn. Gã cứ theo dõi em, chị có thể giúp em báo cảnh sát không?”
Nhân viên bán hàng ngạc nhiên, Chương Trình không nghĩ rằng A Điêu lại chủ động như vậy, thế là gã cười cười và nói trong vẻ không biết làm sao: “Bé Ngoan, đừng giận dỗi nữa. Xin lỗi, em ấy là bạn gái tôi, cãi nhau cùng tôi thôi.”
Má!
Sát thủ giỏi giang, đúng là không tầm thường.
Đột nhiên A Điêu thay đổi tư thế, nói kiêu căng: “Cãi nhau? Nếu anh còn xem tôi là bạn gái của mình, vậy anh dỗ tôi đi.”
Chương Trình ngỡ ngàng. Tuy nhiên liếc qua nhân viên bán hàng lộ vẻ hoài nghi và những khách hàng khác đang theo dõi, gã không thể không tiếp tục mỉm cười: “Đương nhiên phải dỗ dành em rồi, cục cưng của anh. Chúng ta về nhà trước đi, được không?”
Gã nói xong toan ôm lấy vai A Điêu mang đi ngay.
A Điêu lại lùi lại một bước, cau mày, hờn dỗi trước mặt mọi người: “Vậy thì chuyển cho tôi 52,000 tinh tệ.”
Chương Trình: “?”
A Điêu: “Các cặp vợ chồng nhà người khác cãi nhau toàn như vậy, chưa kể anh còn lớn hơn tôi nhiều tuổi thế, không phải chiều chuộng tôi nhiều hơn à? Có 52,000 mà cũng không cho, anh có tính là đàn ông không! Không đúng, anh có tính là ông chú già không!”
Từ Chương Trình 29 tuổi +282!!!!
Ố ồ, cuối cùng đã thả ra rồi. Ghê gớm nha, đúng là xứng với danh người có thể tiến công với cấp thấp, lông dê nhiều như thế.
…..
** má!
Chương Trình sớm biết con nhóc thối này không phải là đứa làm người ta bớt lo, chả ngờ được nó lại lừa lọc thế này. Dẫu rằng trong tay gã có không ít tiền, chỉ riêng lần này để cho gã hỗ trợ xuống tay mà nhà họ Tưởng đã trả thù lao tới sáu con số. Nhưng để cho gã cứ như vậy bị con nhóc thối làm mất đi 52,000, gã không cam lòng!
“Cưng à, cái này thật sự nhiều lắm, em…”
A Điêu lại ôm chặt trái tim, không thể tin nổi: “Anh đã dùng máy bay không người lái để theo dõi động tĩnh của tôi. Đồ chơi đó trị giá ít nhất sáu con số, phạm pháp lại vô đạo đức, tôi tưởng anh thật sự yêu tôi thật lòng tới mức cố chấp điên cuồng! Có ngờ đâu ngay cả 52,000 mà anh cũng chả bỏ ra để dỗ tôi. Trời ơi, đến cùng tôi ở đâu trong mắt anh? Xem là cái gì? Anh có phải đám quỷ nghèo trong túi không có mấy hào chỉ ăn nổi mì gói đâu!”
Mấy khách hàng đang ăn mì gói: “…”
A Điêu vốn tưởng rằng ít nhiều có thể làm tên mấy “khách hàng” bùng nổ, làm cho cô hiểu rõ về người trong phủ Thứ sử, ai ngờ… lại là dạng dùng bánh bao đánh chó.
Không thể nào, ổn định như vậy sao? Tâm lý trâu bò cỡ nào.
A Điêu ngạc nhiên, Chương Trình lại gửi cho cô +58 điểm năng lực niệm nhưng rồi rất nhanh đã ổn định, lộ ra biểu hiện yêu thương: “Được rồi, cưng ơi, cho anh số tài khoản ngân hàng của em, lát nữa về rồi đưa ngay cho em …”
A Điêu đưa thẳng mã thanh toán sang: “Xin chào đại gia, quét thẳng mã đi.”
Chương Trình: “…”
Không bao giờ nghĩ tới làm một tên sát thủ thiên về ám sát, gã lại bị con mồi trông yếu nhất vơ vét tài sản trước mặt mọi người.
Còn quét mã nữa!
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
A Điêu: Muốn lừa đầu người của tôi còn không chịu trả tiền, anh là sát thủ kiểu gì thế?
Chương Trình: Cô chỉ đáng giá 5,2 đồng.
Lời tác giả: […]
Còn chuyện cảm giác sảng khoái gì đó, thảm thì thảm một chút rồi thật sự phát triển. Tôi không thích để cho nhân vật chính ngay từ đầu không cần lao động đã lấy được tài nguyên, quen để cho các cô tự lực cánh sinh. Có thể như vậy khiến trong mắt mọi người thấy rất thảm, nhưng chuyện lội ngược dòng sẽ vô cùng sảng khoái. Đợt này tuyến phát triển chính là tuyến học viện cùng với đường sự nghiệp chỗ hố đất, nữ chính không phải đồ bỏ đi không phải đồ bỏ đi. Cô là con quỷ nhỏ hay làm bậy đủ các phương diện. Các bạn sẽ thấy một nữ đạo sĩ nhỏ nông thôn quật khởi trái lẽ trời như thế nào.