“Ngươi tên gì?” Hà Trát Hiên tiếp nhận lớp huấn luyện liền trực tiếp đi vào chương trình luyện tập, căn bản không thèm dò hỏi xem lớp này là lớp mấy ai tên gì. Giờ đây trên sân còn sót lại ba bóng người bọn họ, cô mới sực nhớ đến vấn đề này.
“Mạc Tiêu Tiêu” rõ ràng biết Đới Mộng Doanh đau chân ở đây cương không được bao lâu, lại không chịu dẫn cậu về phòng y tế mà ngược lại ở đây hỏi cái này chút cái kia chút chuyện tào lao bí đao , cái người huấn luyện viên này đầu óc thiếu i-ôt sao? Hay là cố ý chỉnh bọn họ? Mạc Tiêu Tiêu càng nghĩ càng giận, trợn trừng mắt nhìn Hà Trát Hiên. Giáo quan rác rưởi! Giáo quan biến thái!
Mạc Tiêu Tiêu? Cái tên nghe lạ hoắc, mặt mày cũng không quen, cô chắc chắn chưa từng gặp qua mới đúng. Tại sao vừa mới bắt đầu đối phương liền dùng ánh mắt kỳ lạ này nhìn mình làm chi? Bản thân cô đã để sót chi tiết nào sao? Hà Trát Hiên trầm mặc một hồi cũng không nghĩ ra được cái gì, vừa tính tiếp tục hỏi Mạc Tiêu Tiêu, mới nhấc mi nhìn lên thì thấy người nọ dùng ánh mắt giận dữ chiếu thẳng vào mình.
Lại là loại thái độ cực kỳ bất mãn này, Hà Trát Hiên lần đầu gặp người có tính phản kháng kịch liệt như vầy trong lòng cảm thấy thú vị, nhịn không được nổi lên mấy phần tâm tư muốn chọc ghẹo. cô suy nghĩ lại đề tài vừa mới nói hồi nãy, đông lạnh ngữ khí tiếp tục châm chích:
“Ta chưa nói cho ngươi lúc nói chuyện với huấn luyện viên phải thêm vào bốn chữ “Báo cáo giáo quan” sao?”
“Bây giờ cũng không phải là thời gian tập huấn, có bắt buộc phải tuân theo quy củ tẻ nhạt chán gần chết này sao?” bất mãn đối với Hà Trát Hiên đã bị tích lũy rất lâu trong Mạc Tiêu Tiêu rồi, đặc biệt là hồi kiếp trước sau khi quân huấn xong Hà Trát Hiên còn đối với cô làm ra hành vi đó, càng làm cho cô mang thù tới hiện tại. thù mới hận cũ cộng dồn đến hôm nay làm Mạc Tiêu Tiêu nhịn không được nữa trực tiếp bộc lộ bản tính, ngang nhiên cùng Hà Trát Hiên cãi cọ.
“Ai nói bây giờ không phải là thời gian huấn luyện?” Hà Trát Hiên nhếch lên khóe môi, “Ta chỉ cho người khác kết thúc tập huấn, mà bài phạt chạy của ngươi còn chưa thi hành, càng không phải ngoài thời gian huấn luyện”
“…”
“Thời gian không còn sớm nữa mau mau chạy phạt đi, đừng lãng phí giờ ăn cơm của ta. Hay là nói, ngươi rề rà như vầy là muốn xin chạy thêm vài vòng nữa?”
“…”
Rốt cuộc là ai lãng phí thời gian của ai đây! Trong đội ngũ có cả đống người ngẩng ngơ ngây người không phạt, khăng khăng phạt kẻ kiến nghĩa dũng vi như cô đây, lương tâm không cắn rứt sao?
Kiến nghĩa dũng vi: Thấy việc nghĩa cần ra tay liền dũng cảm mà ra tay tương trợ. Mượn văn học Việt Nam tiếng nôm có một điển cố tương tự. “Kiến nghĩa bất vi vô dũng dã, nguy nan bất cứu mạt anh hùng” ý nói thấy việc nghĩa mà không động (vi) là người không có dũng khí, thấy nguy nan mà không cứu không phải là anh hùng (Lục Vân Tiên – Nguyễn Đình Chiểu)
À, chính học viên của mình còn không buông tha thì huấn luyện viên biến thái làm sao còn có cái gì gọi là lương tâm?
Người dưới mái hiên không thể không cuối đầu, còn là sinh viên không thể vượt quyền giáo viên. Có thù thì ghi nhớ trước, đợi khi quân huấn kết thúc cô sẽ đàng hoàng tính sổ sau. Trong lòng Mạc Tiêu Tiêu rục rịch, cao giọng nói:
“Báo cáo giáo quan, Đới Mộng Doanh còn chưa xử lý cái chân bị thương, có thể chờ ta dẫn cậu ấy đến phòng y tế xong rồi trở về thi hành được không?”
Một câu hai câu không rời đi Đới Mộng Doanh, nhìn kiểu coi trọng không bình thường tí nào nha. Hà Trát Hiên hấp háy ánh mắt, vô tình từ chối yêu cầu của cô:
“Chân cậu ta bị thương chính ta tới xử lý, ngươi phạt chạy thì chạy đi”
Mạc Tiêu Tiêu: “…” cô cũng không trốn đi đâu được, cần phải hối thúc chạy phạt sao? Thấy ghét.
Nếu như Đới Mộng Doanh không có bị thương thì Mạc Tiêu Tiêu còn có thể đứng đó tiếp tục cãi láo, nhưng hiện tại tình huống cần mau chóng xử lý cái chân bị thương, Mạc Tiêu Tiêu yên lặng phớt lờ máu nóng trong đầu mà bước nhanh ra đường chạy, một bên âm thầm nói xấu Hà Trát Hiên, một bên hì hụi thi hành bài phạt. ít nhất là Đới Mộng Doanh cũng không cần phải tiếp tục lo lắng, Hà Trát Hiên tuy là hơi lãnh mạt vô tình, hành vi có chút biến thái, nói chuyện hao hao như muốn bị đập nhưng đã nói được thì làm được. Nếu cô đã nói chân Đới Mộng Doanh bị thương sẽ do chính mình xử lý thì khẳng định sẽ chiếu cố Đới Mộng Doanh đàng hoàng.
Mạc Tiêu Tiêu quét mắt qua hướng hai người, thấy Hà Trát Hiên cong lưng khom khom cúi cúi dùng dầu thuốc chính mình mang theo giúp Đới Mộng Doanh xoa lên mắt cá chân, ác cảm trong lòng dần dần tiêu tán đi hết mấy phần. Cái này không chừng mới là ưu điểm duy nhất của Hà Trát Hiên đi à.
Liễu Khinh Huyền luôn cố gắng đem lực chú ý của mình dời khỏi khung cảnh trên sân tập nhưng ánh mắt cứ vô thức tìm đến hình ảnh của người nào đó ở ngoài kia. Không nhìn thấy thì thôi, hễ thấy là thất thần, thẳng đến lúc Mạc Tiêu Tiêu cùng Đới Mộng Doanh bị đơn độc giữ lại trên thao trường thì nàng mới từ trong ngây ngẩn mà hồi tỉnh lại.
Quả nhiên có chuyện rồi?
Liễu Khinh Huyền nhăn mày muốn đi xuống nhìn xem, nhưng lý trí luôn chống đối nàng đem nàng do dự không quyết được. cho đến lúc nàng thấy Mạc Tiêu Tiêu rướn cổ cãi tay đôi với giáo quan rồi bị phạt chạy, cuối cùng Liễu Khinh Huyền cũng không thể ngồi yên được nữa, lập tức đứng lên ném đi cây bút cầm trong tay, sải dài bước chân chạy xuống sân tập.
ở trong mộng người kia luôn luôn là gầy yếu, có thể kiên trì mấy tiếng đồng hồ huấn luyện buổi sáng đã không dễ dàng gì, giờ đây còn bị phạt chạy một hai vòng sân thì tuyệt đối thân thể sẽ không chịu nổi.
Mạc Tiêu Tiêu cũng không chú ý Liễu Khinh Huyền đang tiến tới gần, tuy cô ở trước mặt Hà Trát Hiên luôn biểu hiện một bộ dáng thuần thục cứng cỏi nhưng kỳ thật thể lực sớm đã bị mài mòn gần tới đáy cốc, toàn thân chỉ nhờ vào ý chí chống đối với Hà Trát Hiên mà cương tới tận bây giờ. Đáng tiếc cái thứ gọi là thể lực này không phải là do năng lượng ý chí chuyển hóa thành chất dinh dưỡng đi nuôi cơ và xương, có thể kiên trì kéo dài được một chút thôi, chứ còn đòi đột phá chạy một vòng sân là chuyện hầu như phi khoa học. Cho nên Mạc Tiêu Tiêu ở trên đường chạy nhích được vài bước, thể lực chống đỡ không nổi liền lập tức lộ ra sơ hở. Tuy cô còn khống chế được nhịp hô hấp của chính mình nhưng bước chân vẫn là càng lúc càng nặng nề hơn, dần dần chân cũng như đeo theo quả tạ mà trì lại, cảnh tượng trước mắt nhập nhòe mơ hồ.
Rốt cuộc, Mạc Tiêu Tiêu vẫn không thoát khỏi di chứng từ việc sức lực bào mòn quá độ, nhãn quang dần dần bị màn đen che lấp, thân thể không khống chế được mà nghiêng người về phía trước. Ngay lúc cô tưởng rằng mặt mình cùng mặt đất sẽ sáng tạo ra nụ hôn đầu tiên thì trọng tâm bị giật lại, cả người rơi vào một cái ôm lành lạnh êm ái.
Độ ấm, hơi mát, xúc cảm thậm chí hương thơm đều vô cùng quen thuộc.
Là Liễu Khinh Huyền sao?
Mạc Tiêu Tiêu cố gắng hé mở mi mắt để nhìn cho được người vừa đón lấy mình là ai nhưng đầu óc chống không lại cảm giác choáng váng mãnh liệt, liền ngất xỉu.
“Làm sao vậy?” Hà Trát Hiên nhận thấy có gì đó không đúng, nhanh chân chạy tới bên cạnh, vừa nói vừa chuẩn bị tiếp nhận Mạc Tiêu Tiêu đang bị Liễu Khinh Huyền ôm trong lòng để xem tình huống một chút. Ai ngờ đâu lại bị Liễu Khinh Huyền ôm như ôm con mà ngăn lại:
“Thể lực của cô ấy chống đỡ không nổi ngất đi rồi, ta mang cô ấy đi phòng y tế”
“Liễu Khinh Huyền?” nghe được âm thanh quen thuộc, Hà Trát Hiên mới ngẩng mặt nhìn lên, ánh mắt mang theo vài phần suy ngẫm, “Thiếu chút nữa quên mất ngươi cũng ở trường S. Ta già như vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên thấy ngươi đối với một người khẩn trương như vậy, các ngươi có quan hệ cũng không tầm thường ha”
Mạc Tiêu Tiêu vừa nhìn thấy cô liền phùng mang trợn má ghét bỏ, không chừng là Liễu Khinh Huyền ở giữa châm ngòi đi nha.
Khoan đã,
Liễu Khinh Huyền chắc hẳn không phải là loại người như vầy đâu, chẳng lẽ còn có cái nguyên nhân nào khác?