Liễu Khinh Huyền diễn là cầm sư.
Vì để Mạc Tiêu Tiêu dễ dàng nhập vai, nàng đặc biệt đem theo một cây cổ cầm bày trong văn phòng, lựa một tư thế để ngồi xong rồi đem đàn để lên trên đùi, đôi tay nhẹ nhàng khảy âm, thanh điệu lung linh nhã nhặn rung mình lan tỏa khắp không gian.
Liễu Khinh Huyền biết chơi đàn, một chút cũng không thua kém các nghệ thuật sinh thuộc khoa Cổ nhạc trường S.
Mạc Tiêu Tiêu không cần phải là lần đầu tiên thấy nàng khảy đàn mới bị kinh diễm tới, mãi đến khi Liễu Khinh Huyền hắng giọng hai cái nhắc nhở, linh hồn nhỏ bé của cô mới thức tỉnh trở về bầu không khí vốn đã tắt âm lúc này. Nhận thấy ánh mắt Liễu Khinh Huyền nhìn mình đầy châm chọc, gương mặt Mạc Tiêu Tiêu xoạch một phát đỏ rực. Cô len lén vỗ vỗ trái tim đang cuồng loạn lắc lư trong lồng ngực mình, cảm thấy vô cùng buồn bực xấu hổ.
Rõ ràng là đã từng là người yêu bấy lâu, tại sao đến giờ cô vẫn dễ dàng si ngốc nhìn theo nàng như vậy?
Thật không thể có tính ganh đua một chút sao? Giống như ở trước mặt công nhân viên của tập đoàn Mạc thị vậy, cũng nên đắp nặn cho mình một hình tượng uy nghiêm cao lớn trước mặt Liễu Khinh Huyền được không! Mạc Tiêu Tiêu dò tìm cảm giác khí thế lúc đứng trong tập đoàn làm việc, ánh mắt cũng dần sắc bén lên. Nhưng mà…thụ chính là thụ, ở trước mặt công hoàn toàn không thể chiếm được địa vị chủ đạo.
Ánh mắt cả hai giao hội nhau không tới nửa giây, khí thế mới phình lên của Mạc Tiêu Tiêu lập tức xẹp trở xuống, rụt rè trốn tránh cái nhìn của nàng, rầu rầu rĩ rĩ tự ôm kịch bản chạy qua đứng ở vị trí để đối diễn với Liễu Khinh Huyền.
Kệ đi, còn giãy dụa gì nữa. Trước mặt Liễu Khinh Huyền thì cái gọi là khí thế không cần tồn tại.
Mạc Tiêu Tiêu lắng đọng cảm xúc trong lòng, nhìn lại kịch bản một lần đem cảm giác của tiểu công chúa cân nhắc kỹ lưỡng trong vài giây, hơi cúi đầu xuống. Sau đó lúc ngẩng mặt trở lên biểu tình đã lách một cái biến hóa kỳ ảo, nụ cười ngọt ngào hệt như một tiểu thiên sứ không nhiễm bụi trần.
Bước chân cô nhẹ nhàng dạo chơi nơi đây, chốc lát ngửi ngửi bụi hoa chỗ này, chốc lát phe phẩy bắt bướm chỗ nọ, vui đùa chán chê hết mọi ngóc ngách chỗ này xong rồi mới bắt đầu nhào qua một mục tiêu khác. Bất thình lình động tác của vị công chúa khựng lại khe khẽ động đậy vành tai, lần mò theo hướng thanh âm vừa xuất hiện hiếu kỳ đuổi theo. Càng tới gần, đôi con ngươi của Mạc Tiêu Tiêu càng tỏa sáng, tựa như tiểu hài tử tìm thấy kẹo ngọt mà nhanh chân nhanh tay vội vã chạy về phía phát ra tiếng đàn.
Vượt qua một tòa núi giả, tầm nhìn của Mạc Tiêu Tiêu không còn bị che lấp liền quang đãng hơn rất nhiều, đồng thời liền chú ý đến một thân ảnh bạch y nữ tử đang chuyên chú điều cầm ngồi ở trung tâm đình đài bên kia. Suối tóc đen xõa trên vai áo trắng ngần, hắc bạch tương giao nổi bật thị giác người nhìn.
Thật kinh diễm!
Lúc này trong đầu Mạc Tiêu Tiêu chỉ nghĩ ra được mỗi tính từ này.
Trong khoảnh khắc đó, thậm chí Mạc Tiêu Tiêu còn tưởng rằng mình đã được vinh hạnh tao ngộ một vị tiên nữ trong truyền thuyết, thuần khiết xinh tươi, không nhiễm bụi trần. Mạc Tiêu Tiêu không ý thức được bản thân đang từng bước một tiến tới ngồi ngay ngắn bên cạnh vị tiên nữ nọ. Sợ quấy nhiễu đến nhã hứng của đối phương nên động tác của nàng thật khinh phiêu nhẹ nhàng, cơ hồ không một chút tiếng vang, an an tĩnh tĩnh lắng nghe giai điệu của thần tiên.
Khúc nhạc kết thúc. Mạc Tiêu Tiêu khẽ vỗ tay tán thưởng, mắt môi rạng rỡ nụ cười:
“Tỷ tỷ, ngươi có thể lại đàn một khúc sao?”
Nhìn thấy vẻ tươi cười trên gương mặt người nọ, Liễu Khinh Huyền giật mình ngây ngẩn, tâm tựa thủy trì vi vi xao động. Nàng khẽ câu khóe môi mỉm cười gật đầu “Có thể”. Âm thanh mờ nhạt lạnh lùng nhưng khiến lòng người nghe mát rượi dễ chịu như tiếng đàn vừa dứt kia.
…
…
Mạc Tiêu Tiêu cùng Liễu Khinh Huyền theo từng bước kịch bản đối diễn, rất nhanh liền phải chạm đến chỗ mấu chốt.
Đêm lạnh như nước.
Liễu Khinh Huyền nấp người trong màn đêm, tâm trạng thâm trầm ủ dột. Nàng nặng nề khảy động dây đàn, nhạc âm vang lên gấp gáp nguy hiểm tựa như mang theo đao quang kiếm ảnh, bộ bộ sát cơ, một bước đi một đường sát khí. Dần dần sát cơ cũng rút đi, chỉ còn lại không cam lòng, còn lại hối hận, còn lại đau khổ bất lực, cảm xúc phức tạp muôn hình vạn trạng ở tiếng đàn biến hiện ra ngoài, cuối cùng phẫn nộ kéo lên cực điểm. Giận, một là vì chính mình vô năng, hai là…
Đại khái có lẽ vì Liễu Khinh Huyền nhập vai quá sâu, ở tại thời điểm tiếng đàn dồn dập chói tai vang lên, đầu ngón tay của nàng bị rách da, rịn ra vài giọt máu lấp lánh.
Sắc mặt Mạc Tiêu Tiêu càng trở nên vô cùng khó coi, đôi con ngươi tràn đầy hoảng loạn, đau lòng, thất thố
“Đừng có đàn nữa”
“Ta bảo cho ngươi dừng gảy đàn, ngươi không nghe thấy sao?”
“Bản công chúa lệnh cho ngươi dừng tay lại”
“Dừng lại”
Mạc Tiêu Tiêu tóm chặt lấy bàn tay Liễu Khinh Huyền, nhiệt độ lạnh lẽo trong thoáng chốc làm nàng rớt vai, lại trong chớp mắt thất thần, nhưng tổng vẫn là rất nhanh lấy lại điều chỉnh, không chút nào ngập ngừng đem ngón tay của nàng ôn nhu ngậm vào trong miệng.
Thình thịch thình thịch
Nhịp tim đột ngột tăng mạnh dộng ầm ầm như là trống hội đánh đến rung trời chuyển đất, trong tích tắc gương mặt Mạc Tiêu Tiêu giăng kín một màu phấn hồng kiều diễm, hai má lún đồng tiền theo đó nhiễm thêm vài phần men say. Mạc Tiêu Tiêu liều mạng đè nén khát vọng bỏ chạy trối chết, đem ngón tay Liễu Khinh Huyền từ trong miệng lấy ra. Đại khái là do dùng sức mà mút nên khi ngón tay rời khỏi còn kéo theo một sợi chỉ bạc.
Ánh mắt Liễu Khinh Huyền thật thâm sâu, nhưng cho dù có thâm sâu khó dò cách mấy cũng không che dấu được dục vọng trong lòng, bàn tay nhẹ niết lấy cằm Mạc Tiêu Tiêu, dưới ánh nhìn kinh ngạc khó tin của cô ấy thẳng thừng ấn môi xuống.
Cảm thụ được bờ môi mềm mại mà lạnh lẽo, con ngươi trong mắt Mạc Tiêu Tiêu kích động nở lớn ra, giật mình đờ dẫn một lúc sau mới biết nhắm mắt lại, toàn thân chìm đắm vào trong nụ hôn.
“Ta thích ngươi”
“Không phải trêu chọc ngươi, không phải là giỡn chơi. Ta thật sự thích ngươi, không phải giữa bạn bè yêu thích, mà là giữa tình nhân yêu thích”
“Ngươi nguyện ý chấp nhận ta sao?”
“Nguyện ý cùng ta ở bên nhau sao?”
*
“Ngươi biết không?”
“Ngươi biết điều ta hối hận nhất trong cuộc đời này là gì không?”
“Ta hối hận, ta từ bỏ toàn thế giới, vậy mà vẫn không thể cùng ngươi bên nhau”
“Nếu như kiếp sau ta còn có thể gặp lại ngươi, mà lại lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan như vầy, ta vẫn như cũ từ bỏ toàn thế giới, nhưng ta phải có được ngươi”
Những hình ảnh nhá nhem sứt mẻ vù vù xẹt qua trong óc Liễu Khinh Huyền, nàng ráng hết sức nắm bắt một đoạn, nỗ lực tìm kiếm thân ảnh đang đứng đối diện nàng là ai, chỉ là ngoài thanh âm của chính mình luẩn quẩn bên tai, cái gì nàng cũng không nắm bắt được.”
Ai là người nàng đang bày tỏ?
Ai là người mà mình trước khi chết vẫn không cách nào quên được?
Ai là người nàng yêu đến cuồng si mê dại?
…Là Mạc Tiêu Tiêu sao?
…hay là những hình ảnh, câu nói, thâm tình này vẫn chỉ là mộng thôi?
“Khinh Huyền, ta sắp xếp một chút nghênh…” cánh cửa gỗ bị đẩy mở ra, dẫn theo thanh âm quen thuộc vang lên, Tô Nhiễm Nhiễm đang líu lo nói chợt nhìn thấy hai người đang ôm nhau môi chạm môi, nhất thời sửng sốt một hồi mới lấy lại phản ứng:
“Ngươi…Các ngươi, xin lỗi…ta đi nhầm, các ngươi tiếp tục, tiếp tục đi”