Hà Trát Hiên đã thông minh mau mắn nhìn ra trong nụ cười của Liễu Khinh Huyền có ẩn ẩn dao găm, che dấu sát khí. Lập tức kéo lên mấy tần phọng vệ
“Tìm ta có việc gì?”
Nhìn thẳng vào nhân vật chính, thấy Mạc Tiêu Tiêu còn chưa lấy lại trạng thái thanh tỉnh, Liễu Khinh Huyền nhíu nhíu mày, đôi mắt xẹt qua mấy tia lo lắng
“Cô ấy sao vậy?”
Tầm mắt Hà Trát Hiên vẫn luôn dừng ở trên mặt Liễu Khinh Huyền, thấy thế không khỏi sâu thêm hứng thú, Liễu Khinh Huyền quả nhiên rất coi trọng Mạc Tiêu Tiêu nha…sẽ không là…cô nhướn mày làm bộ lơ đãng
“Đại khái là bị ta đóng dấu nên sợ đến ngất luôn”
“Đóng dấu?” Liễu Khinh Huyền nheo mắt, con ngươi tràn đầy khí tức nguy hiểm
“Ngươi ngạc nhiên sao?”
Liễu Khinh Huyền phát hiện đối phương cố ý quấy nhiễu cảm xúc của nàng, nên đè ép lửa giận cùng ghen tuông trong lòng, đem nụ cười chức nghiệp treo trở lại trên môi
“Người cổ lỗ sĩ như ngươi cũng biết xài chữ “đóng dấu”của trẻ trâu bây giờ, đương nhiên giật mình”
Hà Trát Hiên: “…” bị Liễu Khinh Huyền ảnh hưởng, cô mới đi học mấy cái từ này được không. Hơn nữa cô lớn hơn Liễu Khinh Huyền có ba tuổi thôi, ở đâu mà biến thành đồ cổ lỗ sĩ? Từ lúc Liễu Khinh Huyền sau một lần phát sinh bệnh nặng xong thì càng ngày càng bớt đáng yêu. Hà Trát Hiên bị Liễu Khinh Huyền dỗi qua mấy lần, biết rõ không thể lấy ngôn từ sở đoản của mình lý luận với nàng, lập tức đổi đề tài:
“Nếu ngươi không có chuyện gì nói thì vui lòng xê ra một bên, ta cần lẹ lẹ đưa Tiêu Tiêu về phòng”
Tiêu Tiêu? Ngày đầu tiên gặp liền kêu thân mật như vậy? Hà Trát Hiên đối với người bạn gái trong lòng nàng quả nhiên là có âm mưu bất chính. Càng liên tưởng sâu thì thần sắc Liễu Khinh Huyền càng lạnh lẽo. khắc chế cái gì, đè ép cái gì. Bạn gái trong lòng mình đã chọn giờ đây nằm trong ngực kẻ khác. Khắc chế cái tào lao!
Cảm nhận được luồng không khí lạnh mãnh liệt ập tới, Tô Nhiễm Nhiễm yên lặng nhích vài bước né ra xa. Hôm nay Liễu Khinh Huyền lại nổi cơn ghen!
“Ta tới là được”
“Cái gì?” Hà Trát Hiên trong nháy mắt chưa kịp phản ứng ý đồ của Liễu Khinh Huyền, thấy nàng hướng về phía mình vươn tay, cô mới hiểu được, lập tức lui về sau một bước giật Mạc Tiêu Tiêu khỏi ngũ trảo của người kia.
“Không cần làm phiền ngươi. Là ta dọa tới cô ấy. phải là ta chịu trách nhiệm mới đúng”
“Là bạn gái của Tiêu Tiêu, ta nghĩ hai chữ làm phiền này không cần nói với ta. Ngược lại là ngươi…” Liễu Khinh Huyền lạnh lùng châm chọc, “ôm bạn gái của ta như vậy. Không tốt lắm đâu”
“Bạn gái?” Hà Trát Hiên ngớ người, “Ngươi nói Mạc Tiêu Tiêu là bạn gái của ngươi?”
Tô Nhiễm Nhiễm: “…” Không phải hôm nay mới bắt đầu theo đuổi sao? Liễu Khinh Huyền hễ im lặng thì thôi, chứ mà một khi mở miệng thì thật kinh hoàng. Tốc độ hơi bị quá chừng nhanh nha.
“Ừ” Liễu Khinh Huyền nhẹ nhàng khẳng định, bộ dáng không chút lúng túng chột dạ. đơn phương nhận định bạn gái, cũng là bạn gái, không có hão huyền. “Cho nên ngươi còn muốn ôm người ta tiếp?”
Hà Trát Hiên giống như đang ôm than nóng đang cầm khoai bỏng, vội vàng đem Mạc Tiêu Tiêu trong ngực đẩy vào lòng Liễu Khinh Huyền.
Cảm nhận được mùi hương và độ ấm quen thuộc vây lấy chính mình, Mạc Tiêu Tiêu theo bản năng rúc sâu vào ngực Liễu Khinh Huyền cọ cọ.
Nhìn thấy người trong lòng ngủ đến an nhiên tĩnh lặng, cơn tức giận mờ mịt chẹn trong ngực nàng không hiểu sao lập tức tứ tán vô tung vô ảnh, còn lại một mảnh mềm mại rối tinh rối mù. Trên người Mạc Tiêu Tiêu giống như có ma lực vậy, chỉ cần nhìn cô ấy tâm tình của Liễu Khinh Huyền liền vô cùng bình tĩnh, thật ấm áp, thật phong phú, tựa như ôm trong lòng toàn bộ thế giới.
Tô Nhiễm Nhiễm: “…”
Trong không khí phiêu lãng màu hồng phấn lất phất bay này, nàng hít quá nhiều độc khí gây sản sinh ảo giác sao? Chỉ cần ôm một cái cũng rãi ra phấn hồng được, đột nhiên cảm giác “tiền đồ” kham ưu nha.
Liễu Khinh Huyền nhìn chăm chú vào gương mặt Mạc Tiêu Tiêu, sau một lúc mới ngẩng đầu thấy Hà Trát Hiên còn đang như sét đánh tê tái nhìn mình, nàng thoắt một cái lấy lại lạnh lùng, ngữ khí cũng không dịu dàng
“Ngươi làm sao còn đứng ở đây? Chuẩn bị giải thích vì sao dọa bạn gái ta hôn mê sao?”
“…”
“Cô ấy thật sự là bạn gái ngươi?” Hà Trát Hiên vẫn chưa dám tin.
“Cam đoan không nói xạo”
“Oh” nghe ngữ khí chém đinh chặt sắt của Liễu Khinh Huyền, Hà Trát Hiên bỗng cảm thấy trong lòng có chút đảo lộn, ậm ờ một tiếng liền xoay người đi.
Nhìn bóng dáng của Hà Trát Hiên, Liễu Khinh Huyền thấy mình tự tiện đơn phương nhận là bạn gái Mạc Tiêu Tiêu là một quyết định vô cùng sáng suốt. Tình địch nên bóp chết từ trong trứng nước. Nếu cứ để mặc cho nó tiếp diễn, ai biết ai sẽ là người thất bại.
Khát vọng của Liễu Khinh Huyền, giống như trong đầu luôn luôn gào thét với nàng câu nói kia, muốn được ôm lấy Mạc Tiêu Tiêu, vòng tay ấy phải là luôn luôn là mãi mãi. Cho nên tuy Liễu Khinh Huyền đối với chính mình thập phần tự tin, nhưng trước mỗi một nguy cơ một rào cản trên con đường theo đuổi Mạc Tiêu Tiêu, nàng đều không muốn thấy xuất hiện.
Tô Nhiễm Nhiễm hiếu kỳ muốn nhịn không nổi nữa rồi, ngay từ khoảnh khắc bóng dáng Hà Trát Hiên rời đi liền xáp lại hỏi
“Ngươi thật sự cùng Mạc Tiêu Tiêu quen nhau rồi?”
“Chưa có”
“???” Tô Nhiễm Nhiễm sửng sốt, “Vậy ngươi mới nói Mạc Tiêu Tiêu là bạn gái của ngươi đây?”
“Bạn nữ không phải là bạn gái sao?”
“…”
“Ngươi cũng không khỏi quá quỷ quái đi…” nghĩ đến vừa rồi bộ dáng rời đi của Hà Trát Hiên như bước trên mây, Tô Nhiễm Nhiễm muốn vỗ tay tán thưởng Liễu Khinh Huyền. Tiến có thể công, lui có thể thủ, thao tác thực lưu loát.
“Đi vào thôi” toàn bộ lực chú ý của nàng đều dán lên người Mạc Tiêu Tiêu, căn bản không có để ý Tô Nhiễm Nhiễm tư duy luân chuyển, cứ ôm chặt Mạc Tiêu Tiêu dẫn đầu bước về ký túc xá.
Tô Nhiễm Nhiễm sải nhanh bước chân đuổi theo, thấy tầm mắt bạn mình vẫn không rời khỏi Mạc Tiêu Tiêu, sốt ruột hỏi
“Ngươi thật xác định?”
“Xác định cái gì?”
Liễu Khinh Huyền đang đắm chìm bên trong thế giới của chính mình, nhất thời không kịp phản ứng lại câu hỏi của Tô Nhiễm Nhiễm, nghi hoặc nhìn cô, “Hử?”
“Ngươi thật xác định Mạc Tiêu Tiêu là người trong mộng kia sao?”
Nghe vậy, bước chân Liễu Khinh Huyền khựng lại, nàng lắc đầu
“Không xác định”
“Vậy ngươi…”
Tô Nhiễm Nhiễm chưa nói xong đã bị Liễu Khinh Huyền đánh gãy
“Nhưng ta xác định ta thật sự thích cô ấy, muốn cùng cô ấyquen nhau. Tuy rằng thời gian quá ngắn ngủi để nói ra những lời đường đột này, nhưng ta hết lòng tin rằng ta thật sự thíchMạc Tiêu Tiêu” Liễu Khinh Huyền cúi đầu nhìn gương mặt thanh thuần của người nọ, nhấn mạnh từng chữ một, “Trái tim sẽ không nói dối”
“Ta không biết có phải bởi vì giấc mộng kia mới thích Mạc Tiêu Tiêu hay không, nhưng miễn là có cảm giác thích này là đủ rồi”
Tô Nhiễm Nhiễm suy tư một lát rồi cười nói
“Thích, vậy thì từ từ nhích đi”
“Ưm” nghe bên tai văng vẳng âm thanh mơ hồ, Mạc Tiêu Tiêu nhíu mày, chậm rãi mở mắt.
Dung nhan quen thuộc gần trong gang tấc khiến cô ngẩng người, chợt chú ý đến tình huống trước mắt còn đang bị ẵm kiểu công chúa, mặt xoẹt một cái đỏ au, hoang mang giãy dụa muốn nhảy xuống.
“Cám ơn học tỷ” tuy rằng Mạc Tiêu Tiêu cũng không rõ ràng cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng những gì bày ra trước mắt cũng đủ để cô suy diễn nửa đầu nửa đuôi, vội cúi đầu nói cám ơn. Một bên che dấu gương mặt đỏ lựng của mình, một bên né đi cái đền tài
“Không cần khách khí” thấy Liễu Khinh Huyền có chút thất thần, Tô Nhiễm Nhiễm nhanh nhảu ghi công, “Việc rất nhỏ thôi. Nói đi, ngươi là bị Hà Trát Hiên đóng dấu sợ tới ngất đi sao?” Tô Nhiễm Nhiễm rề rà nhả chữ, ánh mắt nhấp nháy phóng về phía Liễu Khinh Huyền.
“Hả? đóng dấu?” Mạc Tiêu Tiêu sửng sốt, cô có bị Hà Trát Hiên cưỡng hôn sao? Cái đó không phải là chuyện của kiếp trước sao? Hôm nay Hà Trát Hiên hình như chỉ là dồn ép cô mà thôi, cái tư thế đó đâu có bị đóng dấu!
“Ai nói cho ngươi ta bị đóng dấu sợ đến hôn mê?” vừa nói, Mạc Tiêu Tiêu vừa khẩn trương nhìn Liễu Khinh Huyền. Chuyện lộ liễu như vậy Liễu Khinh Huyền sẽ tin sao?
“Hà Trát Hiên nói” đóng vai bạn tốt của Liễu Khinh Huyền, Tô Nhiễm Nhiễm phải gánh cho trót không chút lưu tình mà bán đứng Hà Trát Hiên, dù gì cô cũng không có mặc cảm tội lỗi.
Mạc Tiêu Tiêu: “…” Hà Trát Hiên đúng là một người tâm cơ hiểm hóc. Trước mặt Liễu Khinh Huyền nói năng ái muội như vậy không phải muốn đốt nhà cô sao? Lương tâm không cắn rứt sao?
“Cô ta nói bậy. ta là bởi vì trước đó quá mệt mỏi còn chưa hồi phục, cho nên mới té xỉu, căn bản không bị cô ta đóng dấu tới mức xỉu”, sợ Liễu Khinh Huyền hiểu lầm, Mạc Tiêu Tiêu giải thích líu lưỡi.
“Ừ, ta biết” nhìn Mạc Tiêu Tiêu, ánh mắt Liễu Khinh Huyền không giấu được nét cười dịu dàng. “Cô ta từ nhỏ đến lớn là vậy, ta không để trong lòng”.
Thấy Liễu Khinh Huyền có vẻ không tin tưởng Hà Trát Hiên, Mạc Tiêu Tiêu mới nhẹ nhàng thở ra, cảm xúc khẩn trương hòa hoãn xuống, nhớ lại trong lúc lập lờ nửa mộng nửa tỉnh nghe được lời nói.
“Đúng rồi, hai người có phải mới vừa rồi đang nói cái gì thích ai liền theo đuổi ai cái gì cái gì đi? là ai thích ai?” Mạc Tiêu Tiêu cẩn thận dò hỏi, đáy mắt tràn đầy thấp thỏm lo âu sợ phải nghe được đáp án làm mình thương tâm.