ô Lực Cát… không đúng, bắt đầu từ bây giờ nên gọi là Dương Mạt Lỵ mới đúng.
Nó mỉm cười, sau đó nói với Dương Thủ Văn:
– A Lang, Dương Mạt Lỵ đói rồi!
Ngươi không phải vừa mới ăn hết nửa cân bánh sao?
Dương Thủ Văn quay đầu lại nhìn về phía Dương Thừa Liệt, lại thấy Dương Thừa Liệt lộ rõ nụ cười cố quái, đang cười ha hả nhìn Dương Thủ Văn.
– Hủy Tử, một tháng năm trăm văn, chưa chắc đã đủ đâu.
– Á….
– Đế Sửu Nha Đầu lại cho ta, ta có thế suy nghĩ tăng thêm cho con một chút nữa.
– Cha, cha đừng có mơ.
Dương Thủ Văn bỗng nhiên nối giận!
Sao người lại làm cha của người ta được chứ? Chiếm đoạt đao của con còn chưa nói, còn muốn chiếm đoạt cả Sửu Nha Đầu, quả thực đúng là nhẫn nhịn cái gì còn được chứ cái này thì không thể.
– Ha ha ha, con suy nghĩ đi.
– Cha, Dương Mạt Lỵ bây giờ là người của Dương gia chúng ta rồi.
Nếu truyền ra ngoài Dương Mạt Lỵ ngay cả cơm cũng không được ăn no, mắt mặt có lẽ là Dương gia. Cha là gia chủ Dương gia, cha hiểu
mà.
Từ “cha hiếu mà” lập tức đã tạo thành vạn vết thương đối với Dương Thừa Liệt.
Ông tái mặt đi, hừ hừ vài tiếng, cũng không hiếu là đang lấm bấm cái gì.
Nhưng Dương Thủ Văn nhìn chung vẫn có thể đoán được, không phải chính là “con bất hiếu” đại loại như vậy thì còn là gì được chứ?
Hắn lấy từ trong túi áo ra một miếng bánh nhét vào tay Dương Mạt Lỵ.
Không phải là một bữa cơm sao?
Cha, cha chờ chút…. chờ sau khi con kinh doanh phát triến, ngày ngày sẽ cho Dương Mạt Lỵ ăn tiệc lớn, tới khi đó cha sẽ đau lòng chết mất.
Vừa nghĩtới bộ dạng đau lòng của Dương Thừa Liệt, Dương Thủ Văn không nhịn nổi bật cười ha hả thành tiếng.
– Ngươi cười cái gì thế?
– Không có gì.
– Không có gì ngươi còn cười?
– Không có gì thì không cười được sao?
Từ Xương Bình đi ra, quay trở về Xương Bình, cảm giác lạ lẩm giữa hai cha con đã tiêu biến đi rất nhiều, lời nói cũng đã tùy tiện không ít.
Dương Thủ Văn thấy kỳ thực cha cũng có
tính hài hước.
Đi qua triền núi trước mặt, chính là địa bàn của huyện Xương Bình rồi.
Dọc đường đi, sóng yên biển lặng, không có rắc rối gì.
Mắt thấy sắp tới Xương Bình rồi, Dương Thủ Văn dường như có thể thở phào nhẹ nhõm. Thần kinh căng thẳng suốt đường đi cũng đã từ từ giãn ra.
Đúng lúc này, bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau vang tới.
Dương Thủ Văn quay đầu lai nhìn, mặt liền tái đi.
Chỉ thấy mười mấy chiến mã lao nhanh như bay xông tới sau xe hắn, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, gần tới Dương Thủ Văn có thế nhìn thấy rõ bộ dạng của đối phương.
Đó là một đám người Đột Quyết tết bím tóc, đao thương trong tay, gào thét xông tới.
Người Đột Quyết cầm đầu bổng nhiên thu binh khí lại, rút cung từ trên người xuống….
– Cha, Dương Mạt Lỵ, cấn thận cung tên.
Tóc gáy Dương Thủ Văn bỗng nhiên dựng đứng lên, tay cầm đại thương bỗng hô lên nhảy từ
trên xe xuống.
Cùng lúc đó, một mũi tên bay tới, Dương Thừa Liệt vòng tay ra sau rút bảo đao ra, chỉ thấy lóe lên một tia sáng, đánh mũi tên đó rơi xuống.
Nhưng đối phương lập tức lại có ba người bắn tên, kéo chiếc xe ngựa đó phát ra tiếng thét kinh hoàng, liền ngã xuống đường. Chiếc xe ngựa lật xuống, chỉ thấy Dương Thừa Liệt phóng người lên, trên không trung lật đầu xuống, đứng vững dưới đất.
Sửu Nha Đầu cũng từ rèm cửa nhảy xuống, còn Dương Mạt Lỵ thì ôm bốn con chó con loảng xoảng một tiếng, bị giữ lại trên xe.
– Mạt Lỵ!
Dương Thủ Văn đứng lên, thấy Dương Mạt Lỵ và con chó nhỏ bị đè bên dưới, ánh mắt liền đỏ ửng lên.
ở cùng với Dương Mạt Lỵ không lâu, nhưng dọc đường đi bởi vì sự đơn thuần của nó mà thấy buồn cười, cũng khiến cho Dương Thủ Văn không tránh khỏi vất vả trên đường đi. Nguyên Huân Vũ tin tưởng hắn, cho nên đã giao Dương Mạt Lỵ cho hắn chăm sóc. Bây giờ thì hay rồi, còn chưa tới nhà, Dương Mạt Lỵ đã xảy ra chuyện rồi…. Điều này bảo ta làm thế nào xứng với sự tin tưởng của Nguyên Huân Vũ, sao có thế xứng với sự giao phó của Lục châu.
Dương Thủ Văn ngấng đầu lên, thấy mười mấy con ngựa lao nhanh như bay xông tới, trong lòng bổng dâng lên sát ý.
Hắn đứng ở giữa đường, hoành thương phía trước.
Chỉ thấy người Đột Quyết dẫn đầu phát ra tiếng hô liên tiếp như tiếng sói tru, rút đại đao ra, trong chớp mắt đã tới phía trước Dương Thủ Văn. Gã liền ngồi lên ngựa, giơ cao đại đao trong tay lên, ánh sáng hàn lạnh của lưỡi đao chiếu vào khuôn mặt dữ tợn của gã, thể hiện rõ sự đáng sợ.
Gã hét lên một tiếng, giơ đao lên.
Phía sau Dương Thủ Văn, Dương Thừa Liệt không khỏi trừng mắt lên nhìn.
– Hủy Tử, trốn đi.
Dương Thủ Văn đối mặt với kỵ sỹ Đột Quyết đó cũng không hề trốn tránh, tận mắt thấy chiến mã xông tới trước mặt, thân hình hắn liền quay đi. Đại thương xoay chuyển trong tay, một tay bổ về phía kỵ sỹ Đột Quyết đó, giơ thương lên đâm xuống, liền xiên vào ngực người Đột Quyết đó.
– Liêu tử đáng chết, tất cả các ngươi đều đi chết hết cho ta.
Hắn rút Hổ Thôn thương ra, bước mạnh lên phía trước, xoay người đưa tay lên một thương, đâm thẳng vào cổ con ngựa đó.
Chiến mã kêu lên một tiếng thảm thiết, phù phủ lảo đảo ngã trong vũng máu, hất tung kỵ sỹ trên lưng ngựa bay đi. Tên kỵ sỹ đó ngã xuống đất, hoa mắt chóng mặt, đang muốn bò dậy lại thấy một bóng đen xẹt qua khóe mắt, theo sát đó là thấy Sửu Nha Đầu há miệng cắn một miếng, cắn đứt cố họnq của y.