Người này, e rằng chỉ nghĩ quàng nghĩ xiên.
Đối với Vương Hạ, vốn Dương Thủ Văn có cảm nhận không tệ, nhưng bởi vì ý niệm vừa nảy sinh, khiến hắn lập tức suy đoán đủ điều về vị huyện lệnh đại nhân kia.
Nếu không có gì mờ ám, tại sao không báo cáo lên Đô đốc phủ U châu?
Nếu không có gì khuất tất, tại sao lại quyết định kết thúc vụ án một cách vội vã như vậy?
Dương Thủ Văn lại nghĩ, Vương Hạ là huyện lệnh Xương Bình, đương nhiên nắm rõ huyện nha trong lòng bàn tay. ông ta nói cho thích khách biết nơi đế chứng cứ trong phòng trực, cho nên thích khách mới có thế tìm ra một cách chính xác; ông ta là huyện lệnh, khi ra vào khu vực này càng không ai kiểm tra. Có thế ông ta lén giấu mồi lửa, rồi sau đó, trong tình thế không ốn, thích khách lập tức phóng hỏa đốt cháy.
– Hừ!
Dương Thủ Văn càng nghĩ, càng thấy Vương Hạ đáng nghi.
Nhưng hắn lại không sao giải thích được, Vương Hạ là huyện lệnh Xương Bình, cho dù là có tranh chấp với Lư Vĩnh Thành, thì ông ta vẫn là người đứng đầu Xương Bình.
Hơn nữa, ông ta là người của họ Vương ở Thái Nguyên, làm sao lại có thể liên quan tới bọn cặn bã kia?
Không đúng, việc này nhất định có vấn đề!
Nhưng Dương Thủ Văn cũng không sao giải đáp được hành động đáng ngờ của Vương Đạt, cho nên mối hiềm nghi lúc ban đầu đã lên tới bảy, tám phần.
Nếu đúng là ông ta, nguyên nhân là vì sao?
– Hủy Tử, Hủy Tử?
Tiếng gọi của Dương Thừa Liệt, khiến Dương Thủ Văn thoát khỏi cơn trầm tư.
Ngẩng đầu nhìn lại, thấy Dương Thừa Liệt đang nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng:
– Ta gọi ngươi cả buối, vì sao không trả lời?
– À, đột nhiên con nghĩ tới một việc, chứ không có gì cả.
– Thật sự là không có gì chứ?
Dương Thủ Văn cười, gật đầu nói:
– Cha yên tâm, không có gì đâu!
– Không sao thì tốt. À, chẳng phải ta đã bảo ngươi chờ ở Hố Cổc sơn, sao ngươi lại trở về?
Dương Thủ Văn vỗ trán một cái, lập tức nhớ tới mục đích của mình khi trở về.
Hắn vội vàng lấy tờ bản vẽ từ trong ngực áo, đưa cho Dương Thừa Liệt:
– Cha, cái này là con tìm được trong cái dùi giặt quần áo của Mạt Lỵ. Nhị lang nói hình như là bản đồ Phi Hồ, trên đó còn có những chỗ được đánh dấu bằng chữ số Đột Quyết.
– Vậy sao?
Dương Thừa Liệt nhận lấy bản đồ, trải rộng ra, vừa thoáng nhìn đã nhíu chặt mày.
Một lúc sau, ông ta cất bản đồ:
– Tốt lắm, chuyện này ta đã biết. Ta sẽ nghĩ cách điều tra rõ ràng chân tướng. Hủy Tử, lần này ngươi làm rất tốt. Tuy nhiên, kế tiếp ngươi vẫn nên ở Hố Cốc sơn trông nom người nhà, chớ tiếp tục nhúng tay vào chuyện này.
– Nhưng…
Dương Thủ Văn ngập ngừng, nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu đáp ứng.
– À, còn có một việc.
– Ngươi nói đi.
Dương Thủ Văn suy nghĩ một lát, rồi kể lại đầu đuôi sự việc hôm nay gặp phải cho Dương Thừa Liệt nghe.
Chuyện của Cái Gia Vận, có lẽ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng biết đâu sẽ trở thành tai họa. Mặc dù
gã chưa gây ra tổn thất cho Dương Thụy, nhưng Dương Thủ Văn biết rằng, Cái Gia Vận cũng không coi Dương Thụy là bằng hữu, đồng thời việc gã làm cũng đã gây tổn hại cho lợi ích của Dương gia.
Điều đó, tuyệt đối không thể chịu được.
Nếu Cái Gia Vận coi Dương Thụy là bằng hữu, Dương Thủ Văn sẽ dùng biện pháp ôn hòa đế giải quyết.
Nhưng tình hình hôm nay cho thây, Cái Gia Vận chỉ lợi dụng Dương Thụy, hoặc là nói gã hoàn toàn không coi Dương Thụy vào đâu. Trước kia, Dương Thủ Văn cảm thấy Cái Gia Vận có chút giá trị, nhưng nếu Dương gia không thể sử dụng gã, nhất định phải giáo huấn gã một phen.
Dương Thừa Liệt nghe xong, mặt mày trở nên xanh mét.
Ông ta cầm cây gậy leo núi trong tay, đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên nện cây gậy lên bàn, khiến mặt bàn thủng một lổ.
– Quản Hổ!
– Có ty chức!
– Lập tức cầm lệnh bài của ta, tập hợp dân tráng, bao vây khách sạn Lão Quân cho ta!
– Nếu Cái Lão Quân ngoan ngoãn, thì trói lại, đối xử khách khí với hắn một chút; nhưng nếu hắn
dám chống cự, hoặc bất cứ kẻ nào dám chống cự, thì căn cứ vào tội làm loạn, gi ết chết ngay tại chỗ!
Từ xưa đến nay, hai giới hắc bạch vừa đối lập, đồng thời lại vừa dung hợp lẫn nhau.
Cái Lão Quân là ông trùm của thế giới ngầm ở Xương Bình, nếu như ông ta không đụng chạm vào Dương Thừa Liệt, Dương Thừa Liệt cũng sẽ không làm khó ông ta, thậm chí, ở một mức độ nào đó, còn dành cho đám Cái Lão Quân sự hỗ trợ nhất định. Nhưng hiện giờ, hành động của Cái Gia Vận đã thật sự chọc giận Dương Thừa Liệt. Nếu không ra tay, Dương Thừa Liệt cảm thấy như bị người ta khỉnh thường.