Lúc Dương Thủ Văn đang trầm ngâm không nói, chợt nghe có tiếng của Ấu Nương.
Dương Thủ Văn sửng sốt, bước ra ngoài đại điện, lập tức hắn ngây người ra.
Chỉ thấy Dương Thị dẫn theo Dương Mạt Lỵ đứng ở sân lớn, phía trước bọn họ còn có hai người đang quỳ. Hai người một lớn dáng người khôi ngô, một nhỏ nhìn khoảng 15-16 tuối, quần áo tả tơi, mình đầy thương tích.
– Cái Gia Vận?
Dương Thủ Văn liếc mắt là nhận ra, người thiếu niên đó rõ ràng là Cái Gia Vận hôm qua đã đánh Dương Thụy cướp cờ hiệu.
Còn người đại hán cường tráng kia, rõ ràng là người đang chạy trốn cùng Cái Gia Vận.
Dương Thủ Văn đột nhiên nhớ ra, hắn đã bảo Mã Thập Lục thông báo cho Cái Gia Vận tới gặp hắn. Chỉ có điều sau khi trở về nhà ngày hôm qua xảy ra sự việc ngoài ý muốn, cho nên Dương Thủ Văn đã quên mất chuyện này, suốt đêm cùng Ấu Nương lên núi.
– Thím, có chuyện gì vậy?
Dương Thị mang theo một cái túi lớn đế cạnh chân.
Nghe thấy Dương Thủ Văn hỏi, bà càng sợ hãi đáp:
– Hai người kia trời chưa sáng đã đột nhập vào nhà, may mà Mạt Lỵ đã phát hiện ra chúng, bắt chúng lại. Bọn chúng nói, là Hủy Tử con bảo họ đến đây. Nô và nương con cũng không biết phải làm thế nào mới được, cho nên đã bảo Mạt Lỵ để họ lên núi gặp con.
– Là Dương Mạt Lỵ.
Dương Mạt Lỵ ở bên cạnh, cực kỳ nghiêm túc chỉ ra chổ sai trong lời của Dương thị.
– Dương Mạt Lỵ, lấy những thứ trong miệng họ ra đi.
Dương Thủ Văn đi lên, vừa đi vừa nói.
Dương Mạt Lỵ không nói nhiều liền bỏ mảnh vải nhét trong miệng hai người này ra.
– Phù phù phù… Dương Đại Lang, ngươi muốn thế nào đây?
Sau khi mảnh vải được lấy ra, người đại hán ho khan không ngừng, còn Cái Gia Vận thì hở hổn hến.
– Ngươi bảo ta đến tìm ngươi mà lại đối xử với ta như vậy sao?
Dương Thủ Văn đi lên trước, ngồi xốm trước mặt Cái Gia Vận.
Hắn giơ tay xoa xoa, bàn tay xuất hiện một con dao găm.
– Ngươi muốn gì?
Ánh mắt của Cái Gia Vận tỏ ra hoảng sợ, giãy dụa muốn đứng lên. Chỉ có điều đã bị Dương Mạt Lỵ đ è xuống, giống như một ngọn núi đ è xuống người, mặc cho Cái Gia Vận giãy dụa cũng không có chút tác dụng gì.
Tay Dương Thủ Văn cầm dao xẹt qua một đường sáng.
Cái Gia Vận sợ đến mức vội vàng nhắm mắt
một lúc lâu…
Dây thừng trên người bị cắt đứt, Cái Gia Vận không có động tĩnh gì, lúc mở mắt thì đã thấy Dương Thủ Văn ngồi xếp bằng trước mặt mình.
Ấu Nương ngoan ngoãn đi tìm một cái bồ đoàn trong Đại Hùng Bảo Điện, đế Dương Thủ Văn ngồi.
Dương Thủ Văn ngồi ở đó, chống cằm nhìn Cái Gia Vận chăm chú.
– Ngươi…
Cái Gia Vận vừa định đứng dậy, sau đó lại nghe thấy Dương Mạt Lỵ nói:
– Quỳ, A Lang chưa bảo gì, ngươi đừng có đứng dậy…
Bàn tay kia như kìm sắt vậy.
Cái Gia Vận tỏ ra tuyệt vọng nhìn Dương Thủ Văn, rồi lại ngẩng đầu lên.
– Ta bảo ngươi đến tìm ta chứ không bảo ngươi trời chưa sáng đã không mời mà đến.
Biết cái gì gọi là chịu đòn nhận tội chưa? Ta đoán là người chưa biết. Hơn nữa ta còn biết rõ hơn, chắc chắn là ngươi không biết mình đã gây bao nhiêu phiền toái cho người khác. Ngươi muốn học thích khách đánh lén huyện nha để vào nhà ta, ngươi có biết ngươi làm như vậy không những không giải quyết được phiền toái mà sẽ
càng rước lấy họa diệt môn cho cha ngươi, ca ca người cùng toàn bộ gia đình ngươi không.
Sắc mặt của Cái Gia Vận liền trở nên vô cùng khó coi.
Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bản quyền. Tiểu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chưa được ủy quyền không được phép truyền bá. Bất cứ ai vi phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Thích
Thưởng
Bình luận
– Ta thừa nhận, chuyện của Dương lão nhị là lỗi của ta. Nhưng cho dù ta mượn biệt danh của y cũng không làm mất đi danh tiếng của y. ít nhất ta cũng chưa từng ra tay với người ở Xương Bình, những người bên ngoài lại càng không thế để lộ.
Ngươi hà cớ gì vì việc nhỏ như vậy mà muốn giết ta?
Dương Thủ Văn thở dài, ngồi xổm xuống, vỗ mặt Cái Gia Vận:
– Cái nhị lang, ngươi vẫn chưa hiếu rốt cuộc là ngươi sai ở đâu sao?
– Có ý gì?
– Chuyện của Dương lão nhị có liên quan gì đến ta?
Tuy ông ta họ Dương nhưng cùng cha khác mẹ với ta, trước đó chúng ta gần như không có qua lại với nhau. Nói thật, nếu không phải ngươi làm ảnh hưởng đến thanh danh của Dương gia ta, thì chuyện này căn bản ta sẽ không để ý tới. Ngươi dùng danh tiếng của Huyện tôn gia, dùng danh tiếng của Huyện thừa gia, cho dù dùng bất kỳ danh tiếng của nhà nào cũng không sao, nhưng ngươi không được dùng danh tiếng của nhà ta.
Nhưng, chuyện này không quan trọng… Ta muốn biết, nhà trọ Hòng Phúc kia rốt cuộc là cái quỷ gì?
Cái Gia Vận nghe thấy vậy liền sửng sốt, tỏ ra ngạc nhiên.
– Dương đại lang, ta không hiếu.
– Là ai nói cho ngươi biết, người ở viện Giáp Tam nhà trọ Hồng Phúc khả nghi?
– Chuyện này…