Dương Thủ Văn hiếu được ý nghĩ của Dương Thừa Liệt: ông chuẩn bị buông tay vụ án này!
Đời trước, người bạn tốt vì phá được một vụ án mà bị mất mạng, sau khi phá án xong đã tới thăm Dương Thủ Văn.
Hai người hàn huyên rất nhiều, nhưng điều Dương Thủ Văn khắc sâu nhất là câu nói lúc y gần đi.
Trên đời này, không có vụ án nào không thể phá, chỉ là có muốn phá hay không, có thể hay không, có dám hay không…
Có muốn hay không, Dương Thủ Văn đương nhiên hiếu được có ý gì, có dám hay không, nói toạc ra chính là ngươi có thể gánh vác được hậu quả hay không, về phần có thể hay không thì lại bao hàm rất nhiều loại ý tứ. Nhưng theo suy nghĩ của Dương Thủ Văn thì chính là ngươi có năng lực hay không.
Vụ án trước mắt này rất rắc rối phức tạp.
Hiện tại xem ra, liên lụy vào vụ án này rất rộng.
Đối với một huyện úy mà nói, chuyện này trên cơ bản đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của Dương Thừa Liệt. Phải biết rằng, đây cũng không phải là xã hội pháp trị ở đời sau. ở thời đại này,
trên có mệnh lệnh, dưới phải vâng theo. Nếu làm không tốt, cả nhà của Dương Thừa Liệt sẽ bị liên lụy vì vụ án này, thậm chí có thể bị hại cả nhà… Năm đó, Dương Thừa Liệt vì tránh né kẻ thù, bất đắc dĩ ẩn cư vào Xương Bình. Thật vất vả trôi qua mười mấy năm, thật sự không cần phải vì vụ án này mà trả giá nhiều như vậy.
Ngoài cửa số, trăng tròn.
Dương Thủ Văn lẳng lặng ngồi ở trên giường, dưới ánh trăng, nhìn giấy dầu bao.
Hắn do dự thật lâu sau, vươn tay muốn mở giấy dầu bao ra, nhưng mỗi lần khi hắn đặt tay trên giấy dầu bao, lập tức rụt trở về.
Giấy dầu bao này giống như một chiếc hộp ma Pandora.
Cũng không ai biết sau khi mở ra sẽ gặp phải hậu quả gì.
Dương Thủ Văn vô cùng hiếu kỳ, nhưng cũng rất chú ý cấn thận. Bởi vì hắn biết rõ, một khi mở giấy dầu bao này ra, rất có thể sẽ mang đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Mà hậu quả này, hắn và Dương Thừa Liệt chỉ sợ đều không thể chịu nổi…
Cha đã quyết ý buông tay mặc kệ, như vậy tiếp theo, nhất định là tận lực không đếm xỉa đến.
Dương Thủ Văn dùng sức xoa bóp khuôn mặt cứng đờ, ngấng đầu nhìn lại, không biết từ
lúc nào màn cửa số đã trắng bệch.
Hắn ngồi cả đêm, trời không ngờ sắp sáng rồi.
Dương Thủ Văn cuối cùng hạ quyết tâm, tạm thời không mở giấy dầu bao ra.
Có lẽ khi sóng gió qua đi, hắn sẽ mở ra giấy dầu bao này. Nhưng trước lúc đó, vẫn không cần đụng vào là tốt nhất.
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy một trận thoải mái.
Nhét giấy dầu bao vào trong túi tùy thân, Dương Thủ Văn nằm ở trên giường ngửa mặt lên trời, chỉ cảm thấy một cơn mỏi mệt.
Nhưng Dương Thủ Văn ngủ không được bao lâu, đã bị Ấu Nương gọi dậy.
Hắn dưới sự lôi kéo của Ấu Nương và Thanh Nô, đi vào quảng trường luyện quyền, luyện trong chốc lát, trời đã sáng hẳn.
Có lẽ là do mắc mưa, thêm vào một đêm không ngủ, tinh thần của Dương Thủ Văn không tốt lắm.
Hắn không cậy mạnh, sau khi luyện trong chốc lát, cảm giác không thoải mái lắm, ngồi ở ngưỡng cửa bảo điện Đại Hùng nghỉ ngơi, vừa để Ấu Nương và Thanh Nô luyện công, vừa giám sát
Dương Mạt Lỵ quỳ rạp trên mặt đất, tiếp tục liên hệ kim thiềm dẫn đạo thuật.
Trong đầu mờ mịt, Dương Thủ Văn nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, hắn cảm thấy có người đi tới, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.
– Trân tiên sinh!
Trần Tử Ngang một thân thanh sam, giống như hôm qua, cả người nhìn qua tao nhã như ngọc, khiến cho người khác muốn thân cận.
– Sắc mặt của Hủy Tử không tốt lắm?
– ô, đêm qua ngủ không được ngon giấc, vì thế có chút không thoải mái.
Dương Thủ Văn không có giấu diếm, cười giải thích một chút.
Trần Tử Ngang gật đầu, hạ giọng nói:
– Đúng vậy, xem bộ dạng cháu là biết, đêm qua cháu chắc chắn không ngủ ngon rồi.
Trong lòng giật nảy mình, Dương Thủ Văn quay đầu nhìn lại.
– Cháu xem quầng thâm trên mắt cháu, rất rõ ràng.
Trần Tử Ngang chỉ tay vào ánh mắt của Dương Thủ Văn, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái.
Dương Thủ Văn cười gượng một tiếng, quay
đầu qua chỗ khác. Lời nói của Trần Tử Ngang dường như có hàm ý khác, khiến hắn lập tức sinh ra lòng cảnh giác. Chẳng lẽ Trần Tử Ngang đã biết được Dương Thủ Văn ngày hôm qua giám thị gã? Hay là gã đã phát hiện ra cái gì?
– Đúng rồi, trước đó vài ngày, nghe nói nơi này đã xảy ra án mạng?
– Đúng vậy.
Trần Tử Ngang cười nói:
– Ta nghe Nhị Lang nói, đêm hôm đó ngươi còn giết một tên thích khách, quả nhiên là anh hùng thiếu niên.