“Ngoài chuyện này ra trong đầu ngươi không còn chuyện gì khác sao?” Bạch Mạn giận tái mặt, “Ngươi làm cho ta cảm thấy thật chán ghét.”
“Chán ghét.” Châu Dung gật gật đầu.
Châu Dung dừng lại động tác, cúi người nhìn chằm chằm mặt của nàng. Ánh mắt dần dần trở nên mỉa mai, “Thời điểm ta hôn ngươi, rõ ràng ngươi rất thoải mái.”
Dưới ánh nhìn của Châu Dung, sắc mặt Bạch Mạn hơi có chút tái nhợt. Nàng cũng gật đầu, nhìn thẳng vào Châu Dung, ánh mắt không hề nhượng bộ, tràn đầy mỉa mai: “Đúng, nhưng thử qua, cũng bất quá như thế này… Cho nên ta cảm thấy chán ghét.”
Châu Dung dừng lại.
Bạch Mạn khẩn trương nhìn nàng.
Châu Dung cũng không có tức giận, ngược lại lông mày đột nhiên cụp xuống, có chút mỉm cười.
Đại tướng quân Châu Dung luôn rất nghiêm túc trong lời nói của mình, lưu ngôn phỉ ngữ quấn thân, cọc cọc kiện kiện, đều đang nói thủ đoạn của nàng xảo quyệt như thế nào, tính cách tàn bạo như thế nào. Nhưng nàng ngày thường cực đẹp, lúc cười lên, hào quang rực rỡ làm cho người ta hoàn toàn không cách nào sinh lòng ác ý với nàng.
Châu Dung cười một tiếng, trong lòng Bạch Mạn run lên một chút, nàng không cách nào kháng cự lại phản ứng bình thường trước mặt mỹ nhân.
Châu Dung thấy thế, ý cười ngày càng sâu. Tay nàng chỉ đụng đụng khóe môi Bạch Mạn, âm thanh thở dài: “Chán ghét cũng phải chịu đựng, ta hôn còn chưa có đã.”
Bạch Mạn phát giác mình lại bị Châu Dung dùng thủ đoạn sắc đẹp để lừa, mặt tức giận đến đỏ bừng.
Tiếng cười trầm thấp của Châu Dung vang lên, Bạch Mạn chỉ giả vờ như không nghe được. Nàng hôm nay vì dự tiệc, tóc xắn cao, lộ ra cái cổ thiên nga xinh đẹp, hờn dỗi mà uốn lên.
Hơi ấm sát gần nàng, cánh tay gầy gò rắn chắc của người kia ôm lấy eo nàng, đôi môi mỏng dán trên gáy trắng nõn của nàng. Bạch Mạn chống tay xuống eo Châu Dung, giãy giụa một chút: “Sẽ làm hư y phục của Thế tử phi.”
“Hỏng liền đền lại.” Châu Dung cười nhẹ, ngón tay gạt mở kéo khóa kim loại trên lưng Bạch Mạn, “Ngươi đối với tài sản của ta có phải là có cái gì không hiểu?”
Kéo khóa vừa buông lỏng, chiếc váy lụa màu khói lập tức bị đẩy ra, làm sao cũng không ngăn được thế tấn công của Châu Dung. Bạch Mạn ngăn cản vô hiệu, trong lòng khẩn trương, chăm chú nắm chặt tay, bờ môi bị cắn đến trắng bệch.
Một cái tay khác của Châu Dung nâng lên cái cằm của Bạch Mạn, cúi đầu xuống liền hôn lên khóe môi nàng, “Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Đang đắm chìm trong thế giới của chính mình sao?”
Vẻ mặt Bạch Mạn trong nháy mắt liền bối rối, nàng đột nhiên duỗi ra một ngón tay đặt lên môi Châu Dung: “Xuỵt, ngươi nghe đi.”
Âm thanh huyên náo từ một bên khác hòn non bộ truyền đến.
Động tác của Châu Dung ngừng lại, mặt mày sắc bén mà nhìn chằm chằm vào phương hướng âm thanh phát ra, một tay đẩy Bạch Mạn ra phía sau, tay còn lại cảnh giác đặt lên thắt lưng.
Hai người đều không có lên tiếng.
Âm thanh huyên náo càng ngày càng tiếp cận, sau đó truyền đến tiếng bước chân rõ ràng.
Có người đến.
Bạch Mạn nín thở, Châu Dung dùng chút sức trên tay, ánh sáng lạnh lẽo từ đao trên thắt lưng lộ ra, lúc này người kia mới lên tiếng.
Là một âm thanh mềm mại, uyển chuyển của nữ nhân.
“Điện hạ.” Âm thanh kia mang theo xấu hổ cùng e sợ, “Ngài cái này cũng to gan thật… “
Âm thanh phía dưới nghe không rõ, mơ mơ hồ hồ, tựa như bị ai hôn đáp lại.
Châu Dung có chút quái dị nhìn Bạch Mạn một chút. Cái lời nói của nữ nhân này, là Vạn Tiểu Oanh.
Châu Dung lộ ra nụ cười tràn đầy thâm ý, trầm tĩnh lại, nhẹ nhõm khẽ dựa, đem đao bên thắt lưng mình thu về.
Hơi nóng thổi tới bên tai, âm thanh của Châu Dung mang theo nụ cười hả hê vang ở bên tai Bạch Mạn: “Thật là khéo.”
Bạch Mạn trừng nàng một cái. Thật là khéo, cũng không phải thật là khéo.
Châu Dung kéo nàng đến đây, vừa vặn Cửu Vương cùng Vạn Tiểu Oanh cũng tới. Muốn nàng tin Châu Dung không phải cố ý, thì đây đều phải là trùng hợp – Thật coi nàng là kẻ ngu không bằng!
Âm thanh trêu chọc của Cửu Vương từ đối diện hòn non bộ vang lê: “Tiểu Oanh, là cảm thấy gan bản vương quá lớn?”
Vạn Tiểu Oanh ngượng ngùng nói: “Thật sự là quá lớn mật.”
Âm thanh rõ ràng của Cửu Vương từ đối diện truyền đến: “Bản vương còn có thể lớn mật hơn thế này.”
Bọn hắn muốn làm gì?
Một loại phỏng đoán mờ mịt nào đó vang ầm một tiếng nổ tung trong đầu Bạch Mạn, nàng trợn mắt hốc mồm.
Châu Dung nắm tay khoác lên trên vai của nàng, đưa nàng vòng tại chỗ hòn non bộ:
“Ngươi nghe đi.”
Âm thanh khàn khàn của Cửu Vương truyền đến: “Tiểu Oanh, ta… Ta cần ngươi.”. Đọc thêm nhiều truyện ở ﹍ trumtruye n﹒𝘷n ﹍
Hơi nặng th ở dốc cùng nhàn nhạt tiếng than nhẹ của nữ nhân truyền tới, âm thanh Vạn Tiểu Oanh bể tan tành không thành điệu: “Cần, cần ta?”
“Ta cần ngươi.” Cửu Vương vội vàng nói, kèm theo tiếng xào xạc nương theo lấy lời của hắn vang động, “Tiểu Oanh, ngươi đừng coi ta là một Hoàng tử vô hạn phong quang, kỳ thật ta cũng rất nguy hiểm… Phụ hoàng, Bạch gia, Châu đại tướng quân, bọn hắn vừa cùng ta hợp tác, vừa hướng ta nhìn chằm chằm! Tiểu Oanh, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi là toàn tâm toàn ý đứng về phía ta, ta cần ngươi! Ta chỉ có ngươi!”
Tiếng th ở dốc của nữ nhân vang lên, sau đó Vạn Tiểu Oanh thở hổn hển nói: “Hoàng đế là phụ thân của điện hạ, Bạch gia cùng Châu đại tướng quân đều là đồng minh ủng hộ điện hạ, mà Tiểu Oanh lại chỉ là một người bình thường, không thể giúp điện hạ… “
“Bọn hắn đều chỉ là muốn lợi dụng ta.” Âm thanh Cửu Vương mơ hồ, “Thiên gia không có tình phụ tử, Bạch thị cùng Châu đại tướng quân cũng bất quá đặt cược vào ta mà thôi, bọn hắn đối với ta chỉ có lợi dụng. Chỉ có Tiểu Oanh mới là toàn tâm toàn ý đối với ta.”
Hầu hết quý nữ nghe được những âm thanh động lòng ngươi này đều liên tục không ngừng tránh đi, Bạch Mạn lại có thể nghe thấy rất hứng thú.
Châu Dung đẩy đẩy Bạch Mạn. Bạch Mạn bỗng nhiên tỉnh táo, diễn xuất làm ra dáng vẻ quý nữ đoan trang, nhíu mày quay sang, nhưng tai vẫn hướng về nơi phát ra âm thanh.
“Đừng giả bộ nữa, nếu muốn thì cứ xem đi.” Châu Dung cười nhạo một tiếng, bế Bạch Mạn lên ngồi trên đùi mình, sau đó quay người sang một bên khác, áp vào mặt Bạch Mạn, đưa ánh mắt nhìn sang một bên hòn non bộ.
Hiện tại Châu Dung đã vạch trần, Bạch Mạn cũng không thèm giả vờ nữa, chỉ thản nhiên nhìn xem.
Hòn non bộ màu xanh đậm tản ra hơi ẩm lạnh lẽo, ánh mắt Bạch Mạn nhìn thấy tấm lưng trần của Vạn Tiểu Oanh xuyên qua khe hở nhỏ.
Khác với những lời nói đáng thương đó, vẻ mặt u ám và bình tĩnh của Cửu Vương hiện lên vô cùng rõ ràng trong những vết nứt của tảng đá đen. Từ trong tầm mắt Bạch Mạn, khuôn mặt hắn ẩn trong đám lá xanh, vẻ mặt âm trầm.
Cửu Vương dùng giọng nói ôn hòa mà Bạch Mạn chưa từng nghe thấy: “Bản vương chỉ có ngươi, ngươi cũng chỉ có bản vương.”
Lời của hắn ôn nhu, nhưng ánh mắt của hắn lại bình tĩnh đến dị thường.
Toàn bộ tấm lưng trắng như tuyết của Vạn Tiểu Oanh chuyển sang màu hồng. Lời nói của Cửu Vương khơi dậy trong lòng nàng tình yêu cùng cảm động, nàng nức nở khóc lóc: “Tiểu Oanh không xứng với điện hạ rủ lòng thương hại… Tiểu Oanh tuyệt đối sẽ không phản bội điện hạ!”
Một nụ cười mơ hồ mờ nhạt hiện lên trên khuôn mặt Cửu Vương. Bàn tay của hắn dường như đang vuốt v e đường cong của chân nữ nhân trong tay mình, sau đó rơi xuống xương hông mà xoa bóp, cuối cùng xuyên vào phía dưới váy của Vạn Tiểu Oanh.
Hậu bối mắt trần của Vạn Tiểu Oanh có thể thấy thẳng băng, Cửu Vương cười, mặt chôn sâu ở trước ngực nữ nhân.
Nếu như không phải Bạch Mạn có thể nhìn thấy biểu tình của Cửu Vương, nàng khó có thể tưởng tượng nam nhân giống rắn này lại có đôi mắt trong suốt vào lúc h@m muốn mãnh liệt như vậy.
Âm thanh Vạn Tiểu Oanh bởi vì đ ộng tình mà khàn khàn: “Điện hạ… “
“Thần thiếp cùng Vương phi, trong lòng ngài càng nhìn trúng ai?”
“Đương nhiên là ngươi.” Động tác Cửu Vương nhu hòa đưa tay phủi nhẹ sợi tóc dính mồ hôi trên trán Vạn Tiểu Oanh, cúi đầu hôn trán của nàng một chút, “Bạch Mạn sao có thể so sánh với ngươi được.”
Bạch Mạn nghe được tên của mình, nhướng mày. Bên cạnh tai truyền đến một tiếng cười nhẹ của Châu Dung. Nàng nhìn xem Bạch Mạn, trào phúng trong mắt ngày càng nồng đậm.
Cửu Vương còn đang nói: “Ta cùng đích nữ Bạch thị, bất quá là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, ta cho tới bây giờ đều không có chạm qua nàng.”
Vạn Tiểu Oanh nũng nịu kinh hô vang lên: “Ngài không có chạm qua nàng.”
Âm thanh Cửu Vương ghét bỏ: “Nữ nhân Bạch Mạn kia, thân hình cứng ngắc đến nỗi giống một khối đầu gỗ, phong thái quả thực đoan trang cùng tao nhã, nhưng lại để cho người ta không có hứng thú chút nào. Ta cho tới bây giờ đều không có chọn trúng qua nàng, nàng đối với ta chỉ là mong muốn đơn phương thôi, ta cưới nàng làm Vương phi, chỉ là vì muốn được sự ủng hộ từ Bạch thị, đã nàng cố ý đối với ta, ta thẳng thắn thuận dòng đẩy thuyền.”
Bạch Mạn tức giận đến tay đều đang phát run.
Hắn nghĩ yêu người nào thích ai, kia là tự do của hắn – Nhưng là đến giẫm mình một cước, có ý gì?