Tứ Bảo không vui khi cô kêu mình ngốc, trừng mắt không vui nhìn cô. Nhưng bộ dáng mềm mại kia một chút sát thương cũng không có, ngược lại làm cho lòng cô ngứa ngáy.
” Khó chịu không?”
Hô hấp cô có chút nặng nề, nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, đầu dựa trên vai cô cái miệng nhỏ thở phì phò, cô đau lòng hỏi.
Nhưng Tứ Bảo chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nàng cũng không cảm thấy khó chịu, mà là có chút không bình tĩnh. Nàng cũng không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, chỉ cảm thấy đầu còn ngốc hơn ngày thường, càng thêm trì độn.
Độ ấm nước trong thau tắm cũng bắt đầu giảm xuống, cô không cho nàng tiếp tục tắm, ngay sau đó đứng lên mặc kệ trên người còn đọng nước, tùy tay cầm quần áo treo một bên mặc vào, lại xoay người ôm Tứ Bảo bọc chặt chẽ nàng trong tấm thảm.
Ôm nàng trở về giường, cô buông màn giường xuống, cản trở tầm mắt nàng, đi lại tủ lấy một bộ áo ngủ sạch sẽ thay vào, cuối cùng cầm áo ngủ nàng lại thổi tắt nền rồi trở lại giường.
Tứ Bảo còn choáng váng, bọc kín trong thảm chờ cô, cô đẩy màn giường ra có thể thấy dáng vẻ đang mê hoặc của nàng, cũng không vội mặc quần áo cho nàng, ngược lại đem quần áo tiện tay đặt bên gối, còn cô thì cúi đầu lại gần hôn môi nàng.
Tứ Bảo thuận theo ngẩng đầu, để cô nàng lần nữa. Không đợi động tác tiếp theo của cô, nàng đã nhanh chóng nghiêng đầu, tách môi cô ra, mềm mại nói:” Quần áo, chưa mặc đâu”
Nói rồi còn vươn tay từ trong thảm đẩy cô, cô thấy nàng né tránh mình, cũng không tiếp tục, thuận thế nằm trên giường, cầm áo ngủ nàng quơ quơ:” Đen như mực, ta giúp ngươi mặc”
Lại bắt đầu lừa gạt người, rõ ràng nến là do cô thổi tắt, Tứ Bảo mới không nghe lời cô đâu, lấy quần tay trong tay cô, ngồi trên giường lung tung mặc vào.
Tối như mực, là không phân biệt được đầu đuôi, càng miễn bàn mặc vào người, cô ở bên cạnh nhìn nàng nửa ngày cũng chưa mặc được, nhịn không được liền động thủ.
Vừa vươn tay ra lấy quần áo vừa nói:” Cầu xin ngươi để ta giúp ngươi đi”
Cái này còn tạm được, Tứ Bảo gật đầu, đồng ý cho cô giúp mình mặc quần áo.
Cái yếm nhỏ là do Dư đại nương thêu cho nàng, trong bóng đêm không thấy rõ màu sắc, cầm trong tay có thể cảm nhận được sự mềm mại của vải vóc, cô ôm nàng xoay người lại, để lưng nàng đối mặt mình, cho nàng mặt quần áo nho nhỏ vào, ngón tay linh hoạt buộc dây nhỏ tại cần cổ nàng.
Cô vô tâm vô tư mặc quần áo tử tế cho nàng, nhưng đụng làm da nhẵn nhụi của nàng liền không chịu được khống chế, trong đầu đột nhiên nhớ lại một màn ở trong thùng tắm kia, đầu óc nóng lên, tay thuận theo cái bụng mềm mại của nàng tìm kiếm lên trên.
” A” Đột nhiên bị đụng vào địa phương mềm mại kia, Tứ Bảo kinh hô một tiếng, sợ tới toàn thân cứng ngắc, hai tay mềm mại ôm lấy tay phải đang làm loạn của cô, có vẻ hơi đáng thương.
” Nương nói, không thể, tùy tiện đụng”
Nói rồi Tứ Bảo còn lắc lắc đầu, ý đồ muốn cầm tay cô ra.
Cô có thể cảm nhận rõ độ trơn nhẵn cùng độ cong tinh xảo trong lòng bàn tay, đầu óc có chút mơ màng, nhưng không chịu nổi bộ dáng nhỏ ủy khuất lớn này, cuối cùng vẫn lấy tay ra, sau đó tỉnh táo lại giúp nàng mặc xong quần áo.
Bầu không khí đột nhiên im lặng, cô không nghĩ sẽ hù Tứ Bảo, đối với hành động của mình có chút ảo não, liền không nói tiếp; chẳng qua Tứ Bảo không thể nắm bắt được tính tình của cô, cho rằng cô tức giận với mình. Nàng lại nhớ tới lời Dư đại nương nói với nàng, cái chỗ kia không thể để người khác tùy tiện đụng vào, nhưng Giang Nhị không phải người khác, là vợ của nàng, có lẽ có thể đụng.
Nghĩ tới đây Tứ Bảo nhanh chóng leo lên người cô, vô cùng ủy khuất xin lỗi cô:” Thật xin lỗi Giang Nhị, ngươi đừng nóng giận, ta chỉ là, chỉ là có chút, sợ hãi”
Vừa rồi đúng thật là nàng bị cô dọa sợ, cộng thêm lời Dư đại nương khuyên bảo, vô thức liền cự tuyệt hành động của cô.
Trong lòng đối với bộ dáng này của nàng còn rất vui mừng, nhưng đến cùng là do mình quá đường đột, Tứ Bảo cái gì cũng không hiểu, cuối cùng còn tội nghiệp xin lỗi mình, cô đúng thật là chịu không nổi.
” Không có tức giận, là ta không tốt, dọa Tứ Bảo, để xin lỗi, ngày mai dẫn ngươi đi học làm bánh ngọt được không?”
Nhân lúc xin lỗi nàng, cô liền nhớ tới chuyện hôm nay thiếu chút nữa đã bị cô quên mất, vừa lúc mới nhớ nói ra.
” Thật vậy không?” Nghe thấy cái này, nàng liền đem việc vừa rồi vứt ra sau đầu, trong bóng tối ôm đầu cô, vui vẻ hỏi.
” Đương nhiên là thật rồi”
Nhận được lời khẳng định nàng vô cùng cao hứng, ôm lấy mặt cô chủ động mấy cái.
Sắc mặt cô không đổi, tay ôm lưng nàng càng siết chặt, đem người ôm chặt vào ngực, cắn răng nói:” Đi ngủ, sáng mai dậy không nổi liền không dẫn đi”
Lúc này Tứ Bảo ngoan ngoãn nhanh chóng đi ngủ, nằm trong ngực cô làm một giấc đến sáng. Đáng tiếc, cô phải thức sớm hơn nàng, thu dọn xong đống bừa bộn tối hôm qua rồi cũng liền đi ra ngoài.
Hôm nay thời tiết rõ ràng tốt hơn hôm qua nhiều, dù mặt trời chưa lên, nhưng cũng không có gió mưa làm phiền muộn.
Theo tường lệ thì sẽ về nhà rước Tứ Bảo sau đó lại đi lên trấn, nhưng hôm nay lại khác còn có chị và Giang Thượng cùng đi theo. Trên đường chị biết được việc Tứ Bảo muốn theo người ta học làm bánh ngọt, tỏ vẻ vô cùng mong đợi, nói chờ Tứ Bảo làm bánh ngọt cho mọi người ăn.
Bởi vì mới sáng tinh mơ, Giang Thượng tuổi còn nhỏ đương nhiên sẽ không ngủ đủ, ở trên ngựa lung lay cũng không có việc gì, vừa đến nhà Lý Sở lại bắt đầu khóc, Lý Sở đứng ở cửa hông chờ các cô bị giọng gào này làm sửng sốt, tay chân luống cuống đứng tại chỗ.
Chị có chút xấu hổ ôm Giang Thượng dỗ dành, sau đó giải thích với Lý Sở:” Tiểu Thượng còn chưa tỉnh ngủ nên có chút ầm ĩ; nghe Giang Nhị nói trong khoảng thời gian này các ngươi đều bận, ta liền muốn tới đây giúp đỡ”
Nói rồi còn bổ sung thêm một câu:” Ngươi sẽ không chào đón tới?”
Lý Sở nhanh chóng lắc đầu, y làm sao mà không chào đón, không chào đón cô thì cũng không thể không chào đón chị, nằm mơ cũng không nghĩ ra chị sẽ tới a.
Thấy y lắc đầu, lúc này chị mới nói tiếp:” Đã không có không chào đón, vậy còn muốn chúng ta đứng ở cửa sao?”
” Không không không, mời vào” Lý Sở nghe vậy hoàn hồn, xấu hổ dẫn người nhanh chóng vào nhà.
Cô nhìn bộ dáng ngốc kia cảm thấy buồn cười, thật làm người ta mở rộng tầm mắt, đáng giá ở trước mặt tỷ cô khẩn trương như vậy?
Lý Sở nào biết được cô suy nghĩ cái gì, dẫn người đi vào phòng cho khách, sau đó cùng cô đi ra quầy hàng phía trước bận rộn.
Đem đủ loại cá phân loại tốt, còn các loại hải sản thì để ở một chỗ, lúc này mới mở cửa ra, đem sạp cá đã bày tốt đẩy ra ra lên trên đường.
Đối diện là quầy bánh ngọ đã được chống lên, khác biệt chính là hôm nay trong quầy hàng còn có thêm một nam tử trẻ tuổi. Ngô Huy thấy cô liền chủ động tiến tới.
” Đây là con trai ta Ngô Thành Anh, các ngươi có chỗ nào cần giúp đỡ cứ việc tìm hắn là được” Ngô Huy vừa nói vừa túm con trai mình đứng bên cạnh.
Ngô Thành Anh vẫn chưa tới ba mươi tuổi, vóc người không cao lắm, nhưng dáng người rất cường tráng, xét kỹ chính là làm không ít chuyện tay chân, Giống cha hắn trên mặt luôn mang theo nụ cười chất phát, nhìn cô có chút ngượng ngùng, luống cuống cúi thấp đầu.
Lý Sở đã nghe cô nói qua, biết được có một người lao động miễn phí liền vô cùng cao hứng, khách khí mở miệng:” Ngài đừng khách khí, khoảng thời gian này ở nhà ta cùng ăn cơm, bao các ngươi hài lòng”
” Ha ha ha, đương nhiên sẽ không khách khí, đến lúc đó phải thật tốt nếm thử tay nghề của ngươi”
Mặt Ngô Huy đầy ý cười, có lẽ là quen biết cô, đối với Lý Sở hắn cũng thoải mái, không khách khí đáp ứng.
Lý Sở giống như đã quen thuộc, dẫn Ngô Thành Anh đi dạo một vòng trong đại đường, đem ý tưởng của mình nói một lần, hai người bắt đầu chuẩn bị cải tạo đại đường.
Cô thì dẫn Tứ Bảo trông coi quầy bán tại cửa ra vào. Tứ Bảo đã tới rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên ngồi tại gian hàng giúp cô bán, cô phụ trách bán Tứ Bảo mở một bên lấy tiền, thỉnh thoảng còn giúp cô lấy dây xuyên cá.
Rất nhiều khách nhân xem như là quen biết, trước kia có nghe nói cô đã có vợ nhỏ, lần này rốt cuộc cũng đã nhìn thấy, mượn việc mua cá tất cả đều ghé vào trước gian hàng.
Tứ Bảo có chút không thích ứng né tránh sau lưng cô, cô biết nàng sợ người lạ, liền thuận thế ngăn cản. Động tác này làm người bên ngoài cười ra tiếng.
” Sao, Giang Nhị, tiểu tức phụ này ngươi còn không nỡ để chúng ta nhìn a?”
Một nam tử tuổi tác không lớn ôm cánh tay đứng bên cạnh, nhạo báng lên tiếng.
Cô chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt lãnh đạm nói:” Ta tới đây là bán ca, cũng không phải bán mặt mũi nàng dâu”
Nam tử kia bị lời cô nói cho nghẹn họng, sắc mặt biến đổi, vô cùng khinh thường há mồm muốn nói cái gì đó, một lão bà tuổi tác khá lớn đưa tay kéo hắn một cái.
” Ngươi ở đây lằng nhằng làm gì, ta muốn ngươi mua hai con cá, nửa ngày không thấy bóng dáng, ngươi muốn tạo phản sao?”
Nghe giọng nói kia liền biết là mẫu thân của nam tử, người bên ngoài nghe được liền cười vang, có người không sợ chết trong đám đông cất giọng hô.
” Chính là, Trương lão đại ngươi mua cá còn dong dài, còn để người khác mua a?”
Người được gọi là Trương lão đại mặt đỏ lên, ngại có mẫu thân bên cạnh, giận dữ mua hai con cá, ném tiền xuống rồi dẫn mẹ hắn rời đi.
Cuộc náo loạn cứ thế bình ổn lại, người mua cá còn lại cũng không dám lắm miệng, nhưng cũng không tránh khỏi hiếu kỳ nhìn nàng mấy lần. Mấy bà bà tốt tính thấy Tứ Bảo ngoan ngoãn xinh đẹp, cũng không giống người bên ngoài có chút kiêng kỵ nào, thẳng thắn khen cô có phúc.
Cô cảm thấy lời nói dễ nghe, hào phóng cho các bà bà thêm một phần cá.
Cái này cũng may là Lý Sở không ở đây, nếu để cho y thấy cảnh này, lại phải gào thét hơn nửa ngày, ai kêu y là người tham tiền.
Bận rộn một buổi sáng, trên quầy bán cá cũng đã gần hết, cô dứt khoát lấy những cái đó để lại tới giữa trưa làm nguyên liệu nấu ăn, bán không đến một lượng bạc, nhưng cũng có thể hơn chín trăm văn, ít hơn nhiều so với ngày thường.
Lý Sở thấy vậy liền không có ý định muốn lấy tiền hôm nay, dù sao hôm nay cũng là do cô cùng Tứ Bảo bận rộn bán, cá cũng do cô dùng sức bắt, cô một mình cầm số tiền này là hợp lý.
Nhưng cô vẫn chia phân nữa cho y, căn bản không để y từ chối, hoàn mỹ nói là tiền người Giang gia các cô ăn cơm trưa.
Lần này Lý Sở không tiện từ chối, đành phải dành công phu cho đồ ăn trưa, làm đầy một bàn thức ăn lớn.
Ngô Huy bởi vì muốn trông coi quầy hàng không tiện cùng các cô ăn cơm, cái này làm Ngô Thành Anh cũng không tự nhiên cùng các cô ăn cơm, Lý Sở liền vì hai cha con họ làm một phần đưa qua.
Sau buổi cơm trưa, mấy người nghỉ ngơi xong lại bắt đầu việc bận rộn của riêng mình. Lý Sở cùng Ngô Thành Anh vẫn bận rộn làm việc buổi sáng chưa làm xong. Còn cô thì dẫn nàng ra ngoài.
Ngô Huy thu dọn quầy bánh ngọt, dẫn nàng cùng cô chuẩn bị đi tới nhà mình, nhà hắn cách trấn rất xa, nhưng cách Thôn Hoa Sen cô ở rất gần, hai thôn liền nhau, từ Giang gia tới nhà hắn gần hơn nữa lộ trình lên trấn.
Mấy người ngồi xe ngựa của cô chỉ trong chốc lát đã tới nhà Ngô Huy.
– —–
Tác giả có lời muốn nói:
Tứ Bảo còn nhiều đơn thuần, Giang Nhị hôn là được. Đừng nghĩ nhiều