Chương 20
Sau khi Kiều Hàn cao triều thì hôn mê, đợi sau khi lần nữa tĩnh lại cũng không biết là giờ gì. Căn phòng trước sau như một tối đen, dường như ở đây 24 giờ đều là buổi tối
“Kiều Ý Nhiên”
Kiều Hàn khiếp sợ trợn to hai mắt, nhìn Kiều Ảnh ngồi ở trên ghế
“Ngươi… Ngươi làm sao…” Kiều Hàn thực sự kinh ngạc, cái tên biến mất 15 năm…đột nhiên xuất hiện
Kiều Ảnh không nói gì, mà là đứng dậy lấy ra dao phẫu thuật ở đầu giường, lại đến trước mặt Kiều Hàn
Hí — Con dao nhanh chóng đâm về phía con mắt của Kiều Hàn, Kiều Hàn theo bản năng nhắm lại. Qua hồi lâu lại phát hiện không có động tĩnh. Kiều Hàn mở mắt ra nhìn một chút, phát hiện Kiều Ảnh vẫn ở nơi đó, dao cũng chỉ là rơi vào trước con mắt, rất gần, nhưng rất an toàn.
“Kiều… Ý Nhiên” Kiều Ảnh lại kêu lên, thanh âm chán chường, thêm vào loại trạng thái hờ hững này, thật sự là khiến người ta đổ mồ hôi lạnh. Kiều Ảnh lấy ra roi da nhỏ hướng về trên người Kiều Hàn quất lên, roi da nhỏ sẽ không ở trên người lưu lại vết thương lại sẽ đau vô cùng. Nhưng dù sao cũng là Kiều Hàn cơn đau này đối với cô mà nói, cũng có thể rất dễ dàng nhịn qua. Nhưng Kiều Ảnh sau đó quất càng ngày càng hăng say, khí lực cũng càng lúc càng lớn. Cả người như phát điên. A! a a a ha ha ha ha! Kiều Ảnh đột nhiên thét lên ầm ĩ, sắc mặt kinh khủng, cũng vặn vẹo không ra dáng, roi trên người Kiều Hàn cũng càng lúc càng nhanh. Nhanh đến còn đến không kịp cảm thấy đau đớn đã bị một roi khác bao trùm…Sau hơn 10 phút… Kiều Hàn bị đánh hơn mười phút, thêm vào cả ngày cái gì cũng chưa ăn, ngày hôm qua còn bị dằn vặt như vậy, có chút sắp không chịu được nữa. Kiều Ảnh đột nhiên lấy ra một bát cháo rót đến trong miệng Kiều Hàn, Kiều Hàn không kịp nuốt xuống trực tiếp uống đi. Kiều Ảnh lại nhẹ nhàng vỗ vỗ Kiều Hàn, động tác vô cùng ôn nhu. Kiều Hàn thực sự không hiểu nổi, Kiều Ảnh có phải là kẻ điên. Nhưng Kiều Ảnh động tác này làm cho cô lại an tâm rất nhiều
Kiều Ảnh sau khi đút xong Kiều Hàn, cầm lấy con dao vừa rồi. Con dao nhẹ nhàng lướt xuống ở trên da Kiều Hàn, tựa hồ đang viết cái gì, mỗi một dao đều rất nặng, Kiều Hàn cắn răng kiên trì… Kiều Ảnh tựa hồ khắc xong ngừng lại. Hôn về phía miệng vết thương, mút lấy như đứa con nít, chờ mong… Cuối cùng khi Kiều Ảnh ngẩng đầu khóe miệng còn lưu lại huyết dịch. Cả khuôn mặt đều bình tĩnh như bùn
Kiều Hàn cứ như vậy nhìn thất thần. Sau đó Kiều Ảnh vẫn ngồi xổm ở bên trong góc ôm lấy chính mình, giống như là người sợ hãi cô độc của thế giới, nhìn một chút Kiều Hàn bắt đầu cảm thấy đau lòng. Loại đau khổ này là Kiều Hàn chưa từng có, như là chính mình bị vạn tiễn xuyên tim
“Hiện tại ta rất mạnh, ngươi hài lòng không” Kiều Ảnh chậm rãi nói ra câu nói này, chỉ là ngữ điệu không hề có một chút rung động. Kiều Hàn không biết nói cái gì cho phải…Cô cảm thấy… Có phải là mình làm sai cái gì rồi. Sau đó Kiều Ảnh không có dằn vặt Kiều Hàn. Thậm chí mỗi ngày ăn ngon uống ngon chiếu cố cô, Kiều Hàn mỗi ngày đều trải qua như vậy, trái tim lạnh lẽo kia cũng bắt đầu tan. Cô rất muốn Kiều Ảnh trò chuyện với cô. Nhưng Kiều Ảnh chưa từng mở miệng. Kiều Ảnh mỗi ngày đều ngồi xổm ở bên trong một góc nho nhỏ
Cuối cùng
“Kiều Ảnh” Kiều Hàn mở miệng, không giống là, âm thanh vô cùng ôn hòa. Lại như một mẫu thân thông thường kêu lấy con của chính mình. Nhưng… Kiều Ảnh không hề trả lời. Vẫn ngồi yên ở nơi đó. Dường như đó mới là nhà của nàng, chỗ tránh nạn duy nhất
Cuối cùng có một ngày, Kiều Hàn ở trong phòng đen kịt nơi này nhìn thấy ánh sáng, là Kiều Ảnh mở cửa sổ ra. Kiều Ảnh ở dưới ánh mặt trời có vẻ càng thêm cô độc, ngồi ở phía trước cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì. Lớp da trắng bệch, vẻ mặt lạnh lùng. Thêm vào vết thương trên cánh tay và con mắt. Để nàng tựa hồ cùng thế giới tràn ngập mùi ánh mặt trời hoàn toàn không hợp. Kiều Ảnh đang nhìn ngoài cửa sổ, Kiều Hàn đang nhìn Kiều Ảnh. Cứ như vậy luôn nhìn…
Hết chương 20
Edit: Tóm lại của chương H là ma ma bị trói và bị đè, sau khi H xong vẫn là bị trói trên giường với k một mảnh vải trên người kaka