Trên bục giảng, Tống Phất Chi cầm một tập tài liệu màu xanh lam, tuyên bố: “Đại hội thể thao mùa thu đã bắt đầu ghi danh, thầy sẽ đọc mấy hạng mục sau đây.”
Chạy đường dài, chạy nước rút, nhảy cao, nhảy xa, chạy tiếp sức, so tài tập thể, có hơn chục hạng mục thi đấu, mỗi hạng mục đều yêu cầu vài học sinh tham gia.
Tống Phất Chi đọc xong một danh sách dài, tổng kết lại: “Mọi người tự do đăng ký, lớp trưởng thể dục giúp thầy thống kê kết quả tham gia.”
Trong phòng học vang lên tiếng rầm rì trò chuyện.
Tuy rằng không phải ai cũng thích vận động nhưng có đại hội thể thao luôn luôn là chuyện vui vẻ, không cần lên lớp mà chỉ làm quần chúng vây xem cũng sướng vô cùng.
Một bạn học giơ tay lên phát biểu: “Thầy Tống, vậy giải thưởng tham gia có giống như năm ngoái không thầy?”
Bọn nhỏ lập tức hưng phấn, hơn chục cái miệng líu ríu hỏi, năm nay có thưởng không, năm nay có thưởng không thầy?
Năm ngoái lớp 10, sau khi đại hội thể thao kết thúc, Tống Phất Chi đột nhiên tuyên bố với cả lớp rằng tất cả học sinh tham gia thi đấu đại hội thể thao sẽ được thầy Tống khao trà sữa, còn bạn nào được giải thầy sẽ mời xem phim.
Giá cả tùy ý chọn.
Bọn nhỏ lúc ấy đứa vui đứa rầu, nhiều đứa oán giận sao thầy Tống không nói sớm, sớm biết vậy đã đăng ký tham gia! Dù về đích cuối cùng nhưng ít nhất cũng lấy được một ly trà sữa.
Khi đó Tống Phất Chi nói: Đây chính là lí do tại sao thầy làm thế.
Có rất nhiều chuyện trong cuộc sống mà các em không biết được phần thưởng cho đến khi các em thực sự thực hiện chúng. Cố gắng không nhất định có kết quả, nhưng nếu như ngay cả thử cũng không muốn thử thì nhất định chỉ có hai tay trống trơn.
Đôi khi những nỗ lực mà em vô tình làm ra có thể mang lại cho em những hồi báo không ngờ tới.
Năm nay bọn nhỏ khôn ra, hỏi trước Tống Phất Chi còn chế độ khen thưởng đó không.
Xem ra bọn họ vẫn chưa hiểu được ý tứ của thầy Tống.
Tống Phất Chi đứng trên bục giảng, dùng giọng điệu nghiêm túc nhất đùa giỡn: “Các em đoán đi.”
Trong tiếng ỉu xìu dưới bục, Tống Phất Chi lại nói: “Còn một việc nữa, lễ khai mạc đại hội thể thao.”
Dưới bục giảng ngay lập tức yên tĩnh lại.
“Thời gian vào sân cộng với biểu diễn là khoảng tám phút cho một lớp, hình thức biểu diễn không giới hạn.”
Tống Phất Chi nhìn xuống bọn nhỏ: “Cái này, lớp trưởng văn nghệ phụ trách đi?”
Mọi người lại rầm rì trò chuyện, lần này sôi nổi hơn.
Một học sinh hoạt bát dưới bục nhỏ giọng hô hào: Showtime showtime!
Tống Phất Chi lại bổ sung: “Ngoài giờ học có thể tập luyện, nhưng phải chú ý an toàn.”
Sau khi tan học Tống Phất Chi trở lại văn phòng, các giáo viên vừa nhìn thấy y liền vẫy tay gọi..
“Thầy Tống đến rồi! Chạy cự ly dài phải dựa vào thầy đó, hai cây số nhé.”
Đại hội thể thao năm nay không chỉ có học sinh tham gia mà còn có hạng mục dành cho giáo viên, chủ yếu là để giáo viên và học sinh cùng nhau vui vẻ, giáo viên phải đứng ra làm gương.
Bất kể ở độ tuổi nào thì chạy đường dài luôn là môn thể thao bị ngó lơ nhiều nhất, âu cũng vì nó gây mệt mỏi.
Học sinh nữ chạy tám trăm, học sinh nam một ngàn, giáo viên nam chạy hai ngàn.
Ngó bộ thầy Tống là người thường xuyên tập thể dục, lúc y không có mặt, các giáo viên khác tự nhiên đem gánh nặng này vinh quang giao cho y.
“Bọn tôi rất dân chủ.” Thầy Chu vỗ vỗ bụng bia: “Thầy Tống có quyền phản dối, không muốn chạy cũng không ép thầy chạy.”
Tống Phất Chi gật đầu: “Tôi chạy được, cứ viết tên tôi đi.”
Thầy Chu: “Nói cho thầy biết cái này, thầy thắng, điểm sẽ cộng cho lớp thầy.”
Tống Phất Chi nửa đùa nửa thật nói: “Vậy từ hôm nay trở đi tôi phải bắt đầu tập luyện rồi.”
Giáo viên ngữ văn cười “chậc” một tiếng: “Tôi thấy sau khi kết hôn thầy Tống dịu dàng hơn nhiều.”
Tống Phất Chi vẫn cười: “Vậy à.”
Cuối học kỳ trước, ngày đầu tiên Tống Phất Chi đeo nhẫn đến trường đã bị các giáo viên khác thấy được, họ kích động đến mức vây quanh Tống Phất Chi thành ba vòng.
Bình thường thầy Tống khá khiêm tốn nhưng bởi vì đẹp trai nên không thiếu người theo đuổi, kiểu tán tỉnh tới văn phòng tặng hoa như Kiều Húc Dương cũng có vài người.
Nhưng thầy Tống đột nhiên kết hôn hoàn toàn là hoa có chủ khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Đã lâu như vậy mà thầy Tống vẫn chưa cho chúng tôi gặp chồng thầy nha? Anh ấy có đẹp trai không?” Chủ nhiệm lớp bên cạnh bà tám hỏi.
Tống Phất Chi nói: “Đẹp trai.”
Giáo viên ngữ văn nháy mắt mấy cái: “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?”
Tống Phất Chi thừa nước đục thả câu: “Đẹp trai thật đó. Chờ sau này mấy thầy cô gặp sẽ biết.”
Không biết các giáo viên khi nào mới gặp được hắn, dù sao buổi tối khi Tống Phất Chi về đến nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn tràn ngập cả phòng. Thời Chương đang ngồi dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng ăn gọi điện thoại, tư thế tự nhiên khi ở nhà, khí chất ôn hòa lại thoải mái.
Tống Phất Chi nghĩ, đây không phải là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, giáo sư đẹp trai đúng chuẩn còn gì.
Thời Chương thấy Tống Phất Chi về nhà, rất tự nhiên đứng lên, từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê, cúi người đặt trước mặt Tống Phất Chi.
Hắn cầm điện thoại di động nói với người ở đầu bên kia: “Tiên sinh nhà tôi về rồi, tôi hỏi em ấy một chút.”
Bên kia điện thoại lại nói gì đó, Thời Chương mỉm cười nhìn Tống Phất Chi, đáp lời: “Chỉ biết bắt bí tôi… Được rồi, hai sếp cứ chọn địa điểm, chọn xong gửi cho tôi.”
“Không nói nữa, đi ăn đây, bye.” Thời Chương nói xong, không đợi một giây liền cúp máy.
Nhìn cách nói chuyện rất tùy ý của Thời Chương chứng tỏ đối phương có quan hệ rất tốt với hắn.
Tống Phất Chi tò mò: “Hỏi em cái gì?”
“Ăn cơm trước đi, đợi nữa nguội mất.” Thời Chương lấy ra hai đôi đũa: “Lúc ăn nói với em.”
Mỗi ngày ở trường đều giống như đánh trận, Tống Phất Chi thật sự đói bụng liền nhanh chóng há to miệng ăn cơm.
Ăn được vài đũa, Tống Phất Chi nhướng mày.
“Đây là đầu bếp riêng lần trước?” Tống Phất Chi hỏi. “Khá đó, nấu ngon hơn rồi.”
“Tạm được.” Thời Chương gắp thức ăn: “Anh nói lại với bọn họ, điều chỉnh theo khẩu vị của mình.”
Tống Phất Chi hàm hồ khen vài câu “món này ngon”, hỏi: “Vừa rồi anh muốn hỏi em cái gì?”
Thời Chương hỏi: “Bạn của anh nói muốn ra ngoài giải sầu, tìm cái sườn dồi yên tĩnh đi bộ. Thời gian vào kì nghỉ Quốc Khánh, em muốn đi không?”
“OK.” Tống Phất Chi không chút do dự nói: “Cụ thể mấy ngày? Trường em ngay trước Quốc khánh có đại hội thể thao.”
Thời Chương báo ngày: “Nếu em có việc bọn anh có thể đổi ngày khác.”
“Không cần.” Tống Phất Chi nói: “Vừa hay sau khi đại hội kết thúc chúng ta lên đường.”
Tống Phất Chi còn chưa gặp bạn bè của Thời Chương, hỏi: “Tổng cộng có mấy người?”
Thời Chương giới thiệu Âu Dương Hi và Chung Tử Nhan với Tống Phất Chi, nói bọn họ quen nhau từ hồi trung học, hàng năm đều tìm dịp hẹn nhau đi chơi.
Trước kia chỉ có ba người bọn họ đi chơi, sau đó Âu Dương Hi kết hôn, vợ hắn là Sướng An cũng gia nhập, sau đó bọn họ sinh con. Vì thế biến thành gia đình ba người cộng thêm hai con cẩu độc thân.
Năm nay thì khác, giáo sư Thời vinh quang thoát ế, cuối cùng cũng phải mang theo người nhà.
Vừa rồi bọn họ còn nói đùa, nói năm nay nhân số tham dự của ba gia đình là dãy số 3 2 1, bà chủ Chung sừng sững trên đỉnh núi Độc Cô Cầu Bại.
“Cho nên bọn họ muốn anh mời một bữa.” Thời Chương lắc đầu. “Cái miệng kén ăn của hai tên xảo quyệt này có thể ăn cho anh phá sản.”
“Còn có người ăn phá sản anh được à.” Tống Phất Chi cười, đột nhiên nghĩ đến Lạc Lưu Ly, không biết cô nàng đã thoát khỏi vực sâu deadline chưa. “Khi nào rãnh em cũng sẽ giới thiệu bạn em cho anh làm quen.”
Hai người cơm nước xong thu dọn đồ đạc, Tống Phất Chi cầm khăn mặt chuẩn bị đi tắm.
Sáng sớm ngày mai là tiết tự học ngữ văn buổi sáng, nhưng giáo viên ngữ văn có việc nên Tống Phất Chi dự định giúp cô đi trông bọn nhỏ một lát, thành ra hôm nay y phải ngủ sớm.
Tống Phất Chi nhìn Thời Chương cũng chuẩn bị vào phòng tắm, dừng lại nói: “Không phải em nói chứ giáo sư, ngài mua bồn tắm này về hình như chưa từng dùng lần nào.”
“Tối nay anh định ngâm mình.” Thời Chương quơ quơ quả bom tắm trong tay.
“Mấy ngày trước bận quá.”
Tống Phất Chi: “Vậy anh thử xem có thoải mái không.”
Thời Chương lách vào phòng tắm, giọng nói truyền ra: “Chắc chắn thoải mái.”
Tống Phất Chi tắm rửa xong đi ra, cửa phòng tắm bên phòng ngủ chính vẫn đóng, quả nhiên giáo sư Thời còn ở bên trong hưởng thụ bồn tắm lớn.
Trong phòng khách vang lên tiếng chuông reo, Tống Phất Chi vừa cầm khăn lông lau khô tóc vừa bước tới nhìn xem.
Ai đó đang gọi cho Thời Chương, trên màn hình hiển thị một cái tên tiếng Anh.
Tống Phất Chi cầm di động đi tới cửa phòng tắm, gõ cửa: “Thời Chương, điện thoại của anh.”
Bên trong có tiếng nước, đại khái là Thời Chương ngồi dậy.
“Có tiện đưa anh không, thầy Tống?”
Tống Phất Chi: “Đưa thế nào?”
Thời Chương ngừng một chút: “Em vào đi.”
“Anh không lộ gì cả.” Thời Chương lại bổ sung.
Nửa câu sau không nói thì thôi, nói xong liền cảm thấy sai sai, cứ kì quái vặn vẹo thế nào.
Nhưng quan hệ của hai người thật sự đã xảy ra một ít biến hóa sau khi bọn họ hôn môi, nếu là trước đó có lẽ Thời Chương sẽ bảo y cúp máy.
Tống Phất Chi khẽ do dự, mở cửa phòng tắm ra.
Chẳng lộ gì thật, Thời Chương ngồi tựa vào trong bồn tắm, mặt nước nổi đầy bong bóng màu trắng bao phủ lồng ngực, cánh tay thả lỏng khoác lên mép bồn tắm.
Tuy rằng không lộ ra nhưng trình độ này cũng đủ kích thích, nửa che nửa đậy ngược lại càng khiến người ta suy nghĩ nhiều hơn.
Bong bóng bồng bềnh ép vào khuôn ngực đầy đặn của người đàn ông, phác họa ra một thung lũng, phía dưới đã bị bong bóng che khuất.
Tống Phất Chi liếc nhìn xong liền gạt tầm mắt sang một bên, đưa điện thoại di động cho hắn, Thời Chương đưa tay nhận, trực tiếp mở loa.
Người gọi điện thoại là một người ngoại quốc nói tiếng Anh, rất thân thiện chào hỏi: “Thời, có muốn ra ngoài uống rượu không?”
Tiếng Anh của Tống Phất Chi tạm được, nhưng cũng đủ nghe hiểu cuộc trò chuyện.
Đối phương là học giả đến từ Châu Âu, trước kia là bạn học của Thời Chương, cho nên gọi hắn ra ngoài uống rượu ôn chuyện.
Thời Chương dăm ba câu từ chối, đối phương nói “Ồ, tiếc vậy”, lại hỏi hắn: “Buổi tối ông có sắp xếp gì khác không?”
Thời Chương nói: “Không có gì đặc biệt, ở nhà với chồng.”
Người bạn ngoại quốc kéo dài chữ “Ồ” thật lâu: “Vậy là có sắp xếp rồi.”
Trước khi cúp điện thoại, đối phương còn mập mờ nói: “Thời, chúc ông có một đêm hoàn mỹ.”
Ám chỉ mơ hồ, Tống Phất Chi đột nhiên cảm thấy hơi nước phòng tắm này nóng quá, không khí có chút đặc quánh.
Thời Chương đặt điện thoại di động lên tủ thấp khô ráo bên cạnh, chỉ chỉ ót mình, hỏi Tống Phất Chi: “Thầy Tống nhìn giúp anh xem, sau gáy anh đã rửa sạch bọt chưa?”
Hắn xoay người trong bồn tắm làm dòng nước nhẹ lay động, hắn thoáng ngồi dậy đưa lưng về phía Tống Phất Chi, lộ ra mảng lưng săn chắc.
Tống Phất Chi “Ừ” một tiếng.
Trên tóc Thời Chương đúng là còn bọt xà phòng chưa xối sạch, nhưng Tống Phất Chi chỉ nhìn thoáng qua rồi đưa mắt xuống phía dưới.
Đôi vai rộng, tấm lưng rắn chắc và những đường nét mạnh mẽ.
“Em giúp anh xối sạch nhé.” Giọng Tống Phất Chi khàn đi một nhịp.
Y cầm lấy vòi hoa sen, nâng van nước lên, dòng nước nhỏ bắn vào sau gáy Thời Chương, bọt nước tràn ra bốn phía, Thời Chương hít một hơi thật sâu.
“Nóng à?” Tống Phất Chi hạ nhiệt độ xuống một chút.
“Không sao, lát nữa sẽ ổn thôi.” Thời Chương nói.
Hai người không nói chuyện nữa, trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng nước chảy ào ào.
Thời Chương hơi cúi đầu, sau gáy nhô ra một khúc xương nhỏ, ánh mắt Tống Phất Chi lưu luyến hồi lâu, cuối cùng đưa tay sờ soạng.
Nhiệt độ trên làn da rất cao, rất đàn hồi, thân thể cường tráng lại có xúc cảm mềm mại ngoài mong đợi.
Tống Phất Chi giấu đầu lòi đuôi: “Có bọt xà phòng.”
Chắc là bọt ngoài hành tinh, bị nước xối năm phút mà vẫn ương ngạnh không trôi.
Thời Chương đột nhiên hỏi: “Thầy Tống, ngày mai mấy giờ em phải dậy đến trường?”
Tống Phất Chi không cần nghĩ ngợi nói: “Sáu giờ. Phải xem giờ tự học buổi sáng.”
“Sớm thật.” Thời Chương im lặng một hồi, thấp giọng nói: “Thôi vậy.”
Thôi cái gì?
Tống Phất Chi còn chưa hỏi, Thời Chương đã nhận lấy vòi sen trong tay y, nhẹ nhàng nói: “Mau đi nghỉ ngơi đi, muộn rồi.”
Tống Phất Chi nằm trên giường, muộn màng nhận ra ý tứ của Thời Chương, sau lưng bỗng dưng dâng lên một trận tê dại.
Thời Chương mang theo hơi nước ấm áp nằm vào trong chăn, Tống Phất Chi chớp mắt nhìn hắn.
Thời Chương bật cười: “Ngày mai em không cần dậy sớm à, tỉnh như sáo thế này?”
Tống Phất Chi lại chớp mắt nhìn, xoay người, nằm nghiêng đối mặt với Thời Chương.
Y không nói chuyện, cứ như vậy nhìn hắn.
Thời Chương tắt đèn, nhẹ nhàng xoa khóe mắt Tống Phất Chi, dùng giọng điệu không được cãi lời, nói: “Mau ngủ.”
Tống Phất Chi vẫn mở to hai mắt: “Nếu ngày mai em không cần lên lớp tự học thì sao?”
Hầu kết Thời Chương giật giật: “Chúng ta có thể khám phá định nghĩa về ‘đêm hoàn mỹ’.”
Thầy Tống dạy toán và tự nhận là biết rõ các loại định nghĩa, nhưng đây đúng là điểm mù tri thức của thầy.
Không biết có phải bởi vì đêm hôm trước tâm tình xao động hay không, sáng hôm sau khi Tống Phất Chi mở mắt ra ngoài trời vẫn còn mờ mịt.
Bình thường Tống Phất Chi chỉ có ngủ không đủ giấc, mỗi ngày đồng hồ báo thức kêu inh ỏi mới rời giường. Giáo sư Thời luôn dậy sớm hơn y, lúc tỉnh lại bên cạnh đã trống không,.
Hôm nay y dậy sớm hơn Thời Chương, đây là lần đầu tiên.
Trong phòng rất tối, Tống Phất Chi chậm rãi tập trung ý thức, đột nhiên phát hiện mình đang đối diện với yếu hầu của người đàn ông ở khoảng cách rất gần.
Y cứng đờ vài giây, tri giác tứ chi dần dần hồi phục.
Tống Phất Chi rốt cục ý thức được mình đang trong tư thế gì.
Y nằm nghiêng, một chân gác trên đùi Thời Chương, chân kia chen chúc giữa hai chân hắn, làn da đè lên bắp chân rất nóng. Y đặt lòng bàn tay lên thắt lưng thon mà săn chắc của Thời Chương, có thể cảm nhận được hơi thở đều đều thâm trầm của đối phương.
Tống Phất Chi như một con gấu túi cỡ lớn ôm lấy Thời Chương, đầu gần như áp vào lòng người ta.
Trong nháy mắt, Tống Phất Chi cảm thấy mình ngừng thở, máu nóng vọt lên đỉnh đầu.
Y ngẩn ngơ vài giây, động tác chậm chạp, cẩn thận di chuyển sang bên cạnh.
Thắt lưng đột nhiên bị siết chặt, cánh tay người đàn ông dùng sức bao lấy y, Tống Phất Chi cứ như vậy bị kéo về lồng ngực nóng bỏng.
Trong nháy mắt máu Tống Phất Chi chảy ngược, thiếu chút nữa xù lông hất vai Thời Chương ra ngoài.
Cánh tay ôm eo tức khắc siết chặt hơn, Thời Chương hiển nhiên còn chưa tỉnh táo, ánh mắt u ám, giọng nói dán sau tai Tống Phất Chi, khàn khàn mơ hồ: “Em chạy cái gì?”
Tống Phất Chi không thể nào giãy dụa, nhịp thở nhanh hơn, trấn an nói: “Em không chạy.”
Cánh tay ôm y rốt cục dần dần buông lỏng.
Cho đến khi phía sau đột nhiên trống rỗng, giọng nói khàn khàn của Thời Chương vang lên: “… Xin lỗi.”
Thời Chương nhíu mày, xoa trán: “Xin lỗi, anh nằm mơ, đụng chạm đến em.”
Hầu kết Tống Phất Chi trượt xuống: “Ác mộng à?”
Thời Chương chăm chú nhìn y, từ trong cổ họng “Ừ” một tiếng, chậm rãi nói: “Anh mơ thấy kinh phí làm thí nghiệm vốn đến tay anh đã chạy dài.”
Tống Phất Chi không nhịn được mà bật cười.
Một lát sau, Tống Phất Chi hỏi: “Giáo sư, à thì, có phải mỗi tối em đều ngủ lộn xộn vậy không?”
Thời Chương khẽ nhếch mày: “Cũng ổn. Chân em không nặng.”
Tống Phất Chi nheo mắt, xem ra đúng là mình đụng chạm hắn trước.
“Nếu anh ngủ không thoải mái cứ gạt em ra là được.” Tống Phất Chi xấu hổ: “Em không biết sau khi ngủ lại làm phiền như thế.”
Thời Chương im lặng nhếch môi: “Được.”
Chiếc giường này đã không còn thích hợp để ở nữa, Tống Phất Chi mất tự nhiên lăn ra khỏi giường, bước nhanh ra ngoài: “Em dậy trước, anh ngủ thêm một lát nữa đi.”
Sáng sớm nhiệt độ rất thấp nhưng người y lại cảm thấy rất khô nóng.
Khoảng cách từ đùi đến rốn hình như còn lưu lại xúc giác bị chọt đến lõm da.
Trời ạ.
Tống Phất Chi dùng nước lạnh rửa mặt, vội vàng đến trường học thì vẫn hơi muộn một chút, nhưng cũng vừa lúc đánh úp bất ngờ.
Trong giờ tiết ngữ văn tự học buổi sáng, các học sinh không nhất định phải học ngữ văn, thậm chí không nhất định đang làm bài tập, giờ tự học chủ yếu dựa vào sự tự giác.
Tống Phất Chi cố ý vòng qua bên kia lên lầu, lúc cách cửa sau của lớp vài bước thì nghe thấy tiếng ầm ĩ bên trong.
“Lễ khai mạc đại hội thể thao rốt cuộc tính thế nào?”
“Không phải hôm qua Thanh tỷ nói rồi à, nhảy Black Pink cho cháy!”
“Đệt, mấy người K-pop đừng kiêu ngạo thế! Hay là mình nhảy ACG đi, thấy sao?”
*nhảy ACG là mấy vũ điệu giống trong anime.
“Mấy người thiệt tình, văn hóa ngày càng đi xuống, sính ngoại quá mức. Múa kiếm hán phục không đẹp sao? Múa Trung Hoa không đẹp sao!”
Chủ nhiệm lớp lăn lộn với học sinh hằng ngày nên ít nhiều nắm bắt được hứng thú sở thích của bọn chúng.
Ở khía cạnh nghệ thuật, trong lớp có một nhóm bạn thích 2D, si mê văn hóa trào lưu Hàn Quốc cũng không ít, mấy em trong câu lạc bộ Hán phục đều thành thạo cầm kỳ thư họa, cũng có nhiều em pha trộn giữa các loại Rock and Roll – Âu Mỹ – EDM, thời đại tin tức là vậy, thích gì có đó.
Có vẻ như ba băng đảng lớn đang chiến đấu dữ dội để giành vị trí chiến lược cho lễ khai mạc đại hội thể thao.
Thật ra Tống Phất Chi có hơi ngạc nhiên, không ngờ bọn nhỏ tích cực tham gia hoạt động như vậy, trong lòng y cũng khá vui vẻ.
Vui vẻ thì vui vẻ, Tống Phất Chi yên lặng nhớ kỹ tên của những học sinh ồn ào nhất, dù sao đây cũng là giờ tự học không phải giờ ra chơi, nói chuyện lớn tiếng sẽ làm phiền những bạn khác đang học tập.
Ba băng đảng tranh luận kiếm pháp ở Hoa Sơn, có người hạ giọng nói: “Các cậu có biết không, nghe nói chủ nhiệm lớp bên cạnh cũng ra sân đấy! Cô ấy hình như biết khiêu vũ.”
Khu vực xung quanh tràn ngập tiếng “Đậu má” và đủ loại âm thanh không thể tin.
“Chủ nhiệm lớp bên cạnh đẹp thật đấy, huhu, hâm mộ.”
“Ừ, hơn nữa cô ấy rất dịu dàng, không giống lớp mình…”
“Thật ra Rìu ca cũng khá đẹp trai mà, nếu không chúng ta cũng thuyết phục ổng cùng tham gia?”
“Đệt, điên rồi à!”
“Đừng thái quá, Rìu ca không cho tiết mục của chúng ta ra đảo là may lắm rồi.”
“Các em cũng biết thầy sẽ giết tiết mục đúng không?”
Tống Phất Chi với vẻ mặt không chút thay đổi xuất hiện ở cửa, giống như Diêm Vương giá lâm, giọng nói không lớn nhưng cực kỳ có lực xuyên thấu.
Phòng học từ náo nhiệt biến thành lặng ngắt như tờ chỉ trong vòng một giây.
Xe đua tăng tốc cũng không nhanh như vậy.
“Nhưng cho dù thầy bắn chết tiết mục của các em, cũng không phải vì các em định nhảy K-pop hay nhảy Anime, mà là vì các em chiếm dụng thời gian tự học để thảo luận về đại hội thể thao.”
Cả lớp im lặng đến mức không dám đánh rắm.
Tống Phất Chi lạnh lùng nói: “Có người trên bàn còn trống không, học thuộc hết thơ cổ rồi đúng không?”
Cả lớp run rẩy bắt đầu lấy sách.
Có người vừa cúi đầu lật sách, vừa hạ giọng thấp đến không thể thấp hơn châm chọc bạn cùng bàn: “Nghe được hai từ ‘K – pop’ với ‘Anime’ từ trong miệng Rìu ca sao thấy rén quá bây.”
– —-